Có lẽ vì vừa phải trải qua chiến tranh nên tôi thấy hai người họ đáng sợ hơn bình thường. Các hiệp sĩ chứng kiến cảnh ấy cũng nuốt khan.
Nos, đứng đằng sau cha, chắp tay về phía tôi với vẻ mặt tuyệt vọng và lẩm bẩm, ‘Xin hãy rủ lòng thương xót bọn tôi.’
Tôi đảo mắt và lẩm bẩm, “Ờ, thì,…”
“Em ngủ với con búp bê mà hai anh tặng mỗi ngày mà, khiến cho em có cảm giác như lúc nào hai người cũng đang ở lâu đài vậy.”
“Mỗi ngày?"
"Luôn luôn?"
Hai người nói và tôi gật đầu.
“Bởi vì lúc nào em cũng nhớ hai anh!”
Lúc này vẻ mặt của bọn họ mới giãn ra một chút.
Cha bước xuống ngựa và ôm tôi.
“Thế còn con búp bê ta tặng thì sao?”
Trông ông hơi gầy.
Ở kiếp trước, tuy không tham gia vào cuộc chiến với Kruger, nhưng trong cuối trận chiến của quân Đồng minh ông lại có tham gia và dẫn toàn quân tới chiến thắng.
Nên tuy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn mặt cha, trái tim tôi cảm chừng như tan vỡ vậy.
Tôi ôm chặt lấy cổ ông.
“Con thường xuyên ôm nó và ngủ rất ngon.”
Bàn tay to lớn của cha vuốt tóc tôi thật thoải mái.
Đêm đó, cả lâu đài ồn ào trong tiệc tùng đến tận đêm khuya. Nhà Dubbled ban phát rất nhiều đồ uống và thức ăn cho binh lính.
Giữa bữa tiệc tôi lẻn ra ngoài, chộp lấy túi bông và kêu chủ tịch theo tôi.
“Những người lính trở về hôm nay ai cũng lên cơn đau tim đó.”
"Huh?"
“Tôi có nghe rằng người vui mừng khi thấy chiến lợi phẩm mang về hơn là hai người anh.”
“Đúng vậy, nhưng mà nhìn này.”
Tôi lấy một thứ ra khỏi túi và khoe với chủ tịch.
"Đây là gì?"
Một thừ mà tôi muốn có hơn cả gia đình.
Tôi cười và nói,
“Nó có giá trị hơn cả vàng đấy.”
“Ý người là sao? Tôi nghĩ nó chỉ là một hạt giống bình thường thôi…”
“Không, thứ này sẽ có thể cắt dứt mối liên kết giữa Hoàng Thái Hậu với bên nhà thờ và mang lại cho chúng ta cả một gia tài.”
“Liệu có tồn tại thứ như vậy không…?”
“Hạt giống Luminous. Một loại hạt giống đặc biệt chỉ được tìm thấy ở Orgos, phần cực nam của lục địa.”
“Luminous?”
“Nếu trộn với thuốc sẽ có tác dụng chữa bệnh viêm khớp và đau dây thần kinh. Nó cũng có tác dụng đối với căn bệnh ngoài da mà Hoàng Thái Hậu đang che giấu.”
"Căn bệnh? Ngài ấy có vấn đề về da à?”
Tôi gật đầu.
Chỉ có một số ít người trong giáo hội biết điều đó, sở dĩ Hoàng Thái Hậu hết lòng với bên nhà thờ là do căn bệnh xấu xí này.
Tín ngưỡng của người vô cùng thuần khiết và người nghĩ rằng nếu hết lòng vì Chúa thì căn bệnh quái ác ấy sẽ được chữa khỏi.
Tất nhiên, đó không phải là lý do duy nhất, nhưng nó cũng có đóng góp khá lớn.
Khi nghe lời giải thích của tôi, chủ tịch lắc đầu.
“Nhưng sẽ rất khó để nó đến được tay Hoàng Thái Hậu. Thuốc được đưa đến cung điện phải trải qua hàng năm kiểm tra kĩ lưỡng.”
“Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ để ngài ấy tự mình tìm ra nó.”
"Làm vậy được sao?”
“Nếu hầu hết người lớn tuổi đều hài lòng với thứ thuốc này thì ngài ấy sẽ phải chú ý”.
Tôi chắp hai tay lại và ngước nhìn chủ tịch.
“Và trùng hợp thay ngay lúc này lại có một người như vậy ở ngay trước mặt tôi.”
“….Gì cơ?”
Chủ tịch nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
***
Một bữa tiệc ngắm hoa nở được tổ chức vào khoảng đầu mùa xuân gồm toàn những người cao tuổi.
Jean Marc, vừa bước xuống xe, nhìn quanh và ôm trán.
'Làm sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?’
“Trước khi mối quan hệ giữa nhà thờ và Hoàng Thái Hậu trở nên sâu sắc hơn, chúng ta nên để thứ thuốc này nhanh chóng đến được tay ngài ấy. Ông sẽ phải nỗ lực nhiều để tin đồn về Luminous có thể lan truyền nhanh chóng.”
Và phương tiện quảng cáo là chính ông.
Jean Marc là người nổi tiếng nhất trong năm tử tước trên lục địa, là Chủ tịch Nghị viện của gia tộc Dubbled, có tầm ảnh hưởng lớn tại phía Tây.
‘Không thể tin được là mình lại trở thành con rối cho một cô bé 9 tuổi.’
Ông thở dài và đi vào bữa tiệc.
Vừa mở cửa, ông liền nghe thấy những lời cảm thán từ khắp nơi.
“Ồ, Tử tước Noanoke…”
“Hôm nay ngài trông thật phong độ.”
Có lẽ việc ấy cũng không tệ lắm. (việc làm con rối cho LeBlain)
Trước khi đến đây, ông phải điều chỉnh vóc dáng của mình bằng thuốc của Leblaine.
Ngày xưa một người đàn ông không thể quản lý được nhiều việc như vậy.
Vài người phụ nữ tiến đến gần ông, che miệng với mấy chiếc quạt.
“Ngài vẫn khoẻ chứ?”
“Đã lâu không gặp, ngài Noanoke.”
“Hôm nay trông ngài khác quá.”
Chủ tích thực sự trông khác với thường ngày. Và đáng nhẽ bình thường ông sẽ phớt lờ bọn họ với vẻ khó chịu, nhưng những lời của Leblaine vẫn văng vẳng bên tai ông.
Ông gượng gạo lên tiếng.
“Ừ, mọi người dạo này vẫn khoẻ chứ?”
Chỉ vậy là đủ để các quý bà đỏ mặt.
Khuôn mặt khiến nhiều cô gái mê mẩn thời còn trẻ của ông không hề biến mất theo thời gian.
‘Ôi trời, ngài ấy có thể cười như vậy sao?’
‘Cảm giác như trở lại ngày xưa vậy’
Các quý bà và một vài quý ông bước tới chỗ chủ tịch.
“Ồ, trông ngài như trẻ hơn vậy.”
“Cơ thể của ngài thật cân đối.”
‘Từ ‘cân đối’ chính là tín hiệu. Ông sẽ phải nói về phương thuốc ngay lúc ấy!’
Những lời của Leblaine vang lên trong đầu.
“Dạo này tôi đang sử dụng một loại thuốc.”
Đôi mắt của mọi người chợt mở to khi nghe vậy.
"Thuốc sao?”
“Đó là liều thuốc có thể giúp ta trở nên trẻ hơn.”
“Ngài có loại thuốc như vậy ư?!”
Chủ tịch lúng túng lấy hộp thuốc ra khỏi áo khoác, đỡ nó bằng hai tay và thuật lại chính xác lời của Leblaine.
“Liều thuốc trẻ hoá. Mọi người có thể mua ở Đỉnh của Hy Vọng.”
***
Với vẻ mặt vui sướng, tôi ôm lấy cuốn sổ được gửi đến từ Seria.
‘Ồ, niềm hạnh phúc khi có tiền.’
Không biết đã có bao nhiêu số 0 rồi nữa.
Với cách quảng cáo ấy, Luminous cháy hàng gần như ngay lập tức.
Đến mức mà, không chỉ người cao tuổi mà cả những bậc trung niên cũng xếp hàng để sở hữu phương thuốc này.
Theo Seria, ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng trước cửa hàng.
‘Chủ tịch đã làm rất tốt công việc của mình rồi.’
Chẳng có gì có thể khiến những người đang ở giai đoạn nửa sau cuộc đời phấn khích hơn từ ‘tuổi trẻ’ cả.
Nếu cứ bán nó thoải mái, chắc chắn tôi sẽ đủ tiền để mua vài hòn đảo, nhưng tôi đã bố trí bác sĩ tại nơi bán và chỉ đưa Luminous cho những người thực sự cần nó.
Sẽ hiệu quả hơn nếu nó có hiệu quả với những người thực sự bị bệnh, vậy mới có thể lôi kéo được sự chú ý từ Hoàng hậu.
‘Bây giờ tất cả những gì mình cần phải làm là chờ đợi.’
Tôi lưỡng lự và giấu cuốn sổ thật kỹ.
“Tiểu thư, người không ăn sao?”
“Có chứ!”
Thực đơn bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng kiểu Pháp. Đây là món ăn yêu thích nên tôi vừa đi xuống phòng ăn vừa ngâm nga.
"Chào buổi sáng."
Tôi trả lời Henry, đặt khăn ăn vào lòng rồi cầm lấy thìa và nĩa.
Mùi của bánh mì mới nướng xộc thẳng vào mũi tôi.
Hương thơm phức của trứng và mứt mâm xôi ngọt ngào hòa quyện với nhau, kích thích dạ dày tôi.
Tôi cắt miếng bánh mì nướng, gấp lại thật chặt và đưa vào miệng.
‘Ngon thật…’
Ngay sau khi tôi vừa ăn xong, một chiếc bánh mì nướng nữa được đặt vào đĩa của tôi. Phần của cha.
“Cha không ăn sao?”
“Ta không cần.”
Tôi sẽ chẳng nói không với đồ ăn đâu.
Tôi vốn tưởng mình cần phải ăn nhiều đồ ăn do thể chất của trẻ nhỏ nhưng hóa ra tôi lại rất thích ăn uống.
Tôi thích sống theo ý mình ở kiếp thứ tư.
Tôi nhìn mọi người vừa ăn sáng vừa đọc thông tin.
“Cung điện đang tổ chức một bữa tiệc.”
Henry nói vậy trong khi cho những viên đường vào trà của tôi, và cha gật đầu.
“Cả bữa tiệc ngắm hoa và bữa tiệc chiến thắng.”
Isaac cau mày nói và đặt salad vào đĩa của tôi.
“Bữa tiệc chiến thắng thì không bỏ qua được rồi.”
Henry trả lời, khuấy tan đường mà anh vừa thêm.
“Nếu không đi thì người khác sẽ cướp công mất.”
Isaac đổ nước sốt lên món salad.
“Chúng ta đã phải chiến đấu đến chết nên có lễ hội chiến thắng là điều đương nhiên, nhưng bữa tiệc ngắm hoa là cái gì?”
Henry cầm tách trà lên, đưa cho tôi và nói:
“Anh đã bảo em chú ý ngôn từ trước mặt Leblaine.”
Isaac cũng dùng nĩa gắp món salad lên và đẩy về phía tôi.
“Nó chỉ khó chịu thôi.”
Tôi không thể chịu được trà và salad ở cả hai bên và rên rỉ.
‘Cả hai đang quấy rối mình để trả đũa việc vừa qua à?” (việc em nó qua qua 2 ông anh phi về phía chiến lợi phẩm)
Trong khi tôi vẫn còn đang suy ngẫm thì cha lấy cẩ trà và salad.
"Đừng trêu em gái con nữa.”
“Nhưng em ấy dễ thương quá.”
Thấy nụ cườ của Issacc, tôi ủ rũ lên tiếng.
“Vậy là mình vừa bị bắt nạt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cả hai người anh nghịch ngợm của mình.
Tôi không thể bỏ qua mọi chuyện được nên nói với giọng nghiêm nghị một chút.
“Lần sau đừng làm thế nữa được không?”
Henry và Isaac rũ vai nhẹ gật. Những người phục vụ liền quay đi và cố hết sức nhịn cười.