Bên trong hộp là con dấu của người thừa kế.
Có một viên đá quý nhỏ ở giữa mỗi con dấu, của Henry là Hồng ngọc, Isaac là Ngọc lục bảo và của tôi là Kim cương.
‘Hình như của anh cả Johann có một viên Sapphire?'
Những con dấu ma thuật. Kích cỡ ban đầu của nó vừa với tay người lớn nhưng khi tôi đeo vào thì chu vi lại nhỏ dần cho vừa tay tôi.
Henry, đeo con dấu hồng ngọc trên ngón tay nói,
“Con không nghĩ là đã đến lúc rồi đấy.”
Isaac mỉm cười và cầm lấy chiếc nhẫn.
“Anh cả cũng được nhận vào khoảng thời gian này mà.”
Cuối cùng, Công tước nói khi nhìn chúng tôi.
“Bây giờ đã nhận được con dấu, mấy đứa sẽ được ta trả lương theo năm, và sẽ được sở hữu trợ lý toàn thời gian. Nêu tên đi”
Henry ngay lập tức đáp lại.
“Con muốn Tử tước Orlando, Ruffner của nhà Irie và pháp sư Michael.”
Isaac sau đó mở miệng.
“Con chọn Nam tước Marceau.”
Cuối cùng, cũng đến lượt tôi.
“Ừm, Lea, Dania, Linda và… Tữ tước Noanoke!” (ngọng)
Công tước, Henry, Isaac và Nos đều đồng loạt kinh ngạc trước lựa chọn của tôi.
“Nhóc không nhầm chứ? Noanoke là chủ tịch thượng nghị viện đấy.”
Isaac gần như không tin vào tai mình.
“Còn Tử tước Resul thì sao? Một người khôn ngoan, sẽ rất có ích rất cho em đấy.”
Còn Henry thì cố thuyết phục tôi.
“T, T, tiểu thư!”
Nos lắp bắp.
‘Do mình dạo này không có đi cùng với Chủ tịch à? Sao ai cũng phản đối vậy.’
Nhưng cha thì chẳng nói gì.
Ông thường xuyên thấy tôi đi cùng với Chủ tịch kể từ khi có biết chuyện ngài ấy đã cứu tôi.
Vì vậy, nên tôi khá mong chà…
“Sao không phải là ta?”
Hả?
“Tại sao không phải ta mà lại là Noanoke?”
“…Bởi vì cha là công tướt.” (…Bởi vì cha là công tước.)
Isaac nói thêm,
"Còn anh thì sao? Nhóc không muốn có anh làm trợ lý sao?”
Nụ cười của Henry cảm giác như đang nói lên điều tương tự.
Tôi nên đính chính lại định nghĩa của một gia đình bình thường.
Gia đình này có một chút đặc biệt.
Khi tôi không nói gì, Công tước lẩm bẩm.
“Noanoke, tên khốn đó…”
Giọng ông có chút khó chịu.
***
Chủ tịch Thượng viện, Jean Marc Noanoke, là một người xuất sắc.
Một con người đã sống hơn nửa thế kỷ, sở hữu trong tay đủ địa vị và trí tuệ.
Từ khi còn trẻ, nhiều quý tộc đã luôn muốn được phục vụ ông. Có rất nhiều người muốn thiết lập mối quan hệ giao hữu với người này.
Ngay cả bây giờ, hộp thư của ông lúc nào cũng đầy ắp.
Có rất nhiều loại, từ thư tình của các quý bà đến những lá thư bày tỏ sự kính trọng của các quan chức trẻ.
Vì vậy tôi có thể nói chắc chắn…
~~~
Vị chủ tịch đang sải bước trên hành lang Lâu đài Dubbled liếc về phía những người đang nhìn chằm chằm vào lưng mình 'Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?'
Một nhóm người bên Tử tước Dubos vẫn tiếp tục ghim ánh mắt đáng sợ ông.
Là những người đứng đầu Thượng viện, họ luôn có cùng lý tưởng, nhưng họ chưa bao giờ nhìn ông với vẻ mặt đáng sợ như vậy.
~~~
“Chuyện này là sao?”
Dubos cau mày trước lời nói của chính ông chủ mình.
“Bỏ qua mấy chi tiết thừa thãi và vào thẳng vấn đề nào. Ông đã làm gì?”
“Gần đây tôi chẳng có làm gì đặc biệt cả.”
Chính Công tước gần đây cũng có những biểu hiện kỳ lạ.
Cảm giác như ông đang cố giết Chủ tịch bằng cách ép ông làm việc quá sức vậy.
Sáng sớm nay Chủ tịch đã bị chảy máu cam.
~~~
“Gì chứ! Tiểu thư lại chọn ông làm trợ lý! Không phải tôi!"
"…..Cái gì?"
“Tiểu thư chắc chắn thích tôi hơn, ông biết không?”
“…..”
“Cô bé đã từng đưa kẹo cho tôi và nói ‘ông ơi, hãy ăn đi.’ Tôi vẫn còn cất giữ viên kẹo đó!”
“…..”
"Vậy nên, ông đừng quá kiêu ngạo!"
Hmph!
Khi Tử tước Dubos dứt lời, chư hầu bên cạnh ông cũng nói theo.
"Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Đừng nghĩ rằng tiểu thư chọn ngài vì sở thích cá nhân.”
“Chúng tôi là những người đầu tiên nhận ra vẻ đẹp đáng yêu của cô ấy.”
Chủ tịch nhìn các chư hầu rồi nói:
“… ra ngoài đi.”
Anh vẫy tay đuổi họ ra ngoài.
Sau lưng chủ tịch, các chư hầu nói: “Hãy chờ xem! Tôi sẽ lại được tiểu thư chú ý thôi!”
~~~
Trước nhà kính, Tử tước Myshank, thành viên của Thượng viện, tiếp cận vị chủ tịch với ánh mắt ghen tị.
"Chủ tịch! Chắc chắn là ngài Chủ tịch.”
“Chứ ta còn là gì nữa?”
“Người được tiểu thư chọn!"
“…”
“Nhiều chư hầu đang nhắm đến vị trí này.”
“…Tránh ra.”
Ông đẩy Myshank qua một bên và vào nhà kính.
Chủ tịch lên tiếng ngay khi nhìn thấy Leblaine đang ngồi trên ghế.
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
Nghe câu hỏi, Leblaine nhìn lại ông với vẻ mặt mệt mỏi không kém và hướng ánh mắt tới những cô hầu gái đang cãi nhau, một bên là những hầu gái ở phía Tây dinh thự, bên còn lại là những hầu gái phục vụ cô bé từ lúc bắt đầu, bao gồm cả Lea.
"Vô lý! Tại sao tiểu thư lại chọn mấy người cơ chứ?!”
“Đó là vì tiểu thư thích bọn tôi hơn.”
Vấn đề. Nhìn đâu cũng chỉ toàn vấn đề.
“Cháu cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như này nữa.”
“…Chắc chắn tiểu thư không biết rồi.”
Hai người nhìn nhau và thở dài.
~~~
Một tuần sau đó, chủ tịch an toàn trở thành trợ lý của Leblaine.
Công tước hoàn toàn bỏ qua chuyện này chỉ với đòn tấn công đầy xấu hổ của LeBlaine “Cha là người tuyệt vời nhất trên đời!”.
Căn phòng riêng bị trì hoãn vì nhiều lý do đã được hoàn thành.
Tôi nghĩ phòng dành cho khách đã là một căn phòng rất tốt rồi, nhưng căn phòng này thì khác hoàn toàn.
Rộng rãi, đẹp đẽ và an toàn, giống như căn phòng của một nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Hơn cả là chiếc giường với tấm chăn mềm mại không bị rơi dù tôi có lăn qua lăn lại cả chục lần.
‘Mềm mại, mịn màng…….’
Với chiếc giường và chiếc chăn này, tôi có thể chìm vào giấc ngủ chỉ trong vòng năm phút, kể cả có là vừa mới thức dậy.
Trong lúc tôi vẫn còn đang tận hưởng, Lea vào phòng.
“Đến giờ ăn vặt rồi tiểu thư.”
“Vâng.”
Bước ra khỏi giường, mặc áo khoác và rời phòng.
Gần đây, thời gian ăn vặt buổi chiều của tôi đã chuyển thành bữa tiệc trà nhẹ cùng gia đình.
Cảm giác có những cuộc trò chuyện nhỏ trong khu vườn hoặc nhà kính chứa đầy đồ uống và thức ăn không tệ lắm.
Nhưng có một vấn đề nhỏ.
“Hôm nay ta sẽ cho con ăn chiếc bánh việt quất mà ta đã chuẩn bị.”
“Bánh quy bơ đậu phộng nè. Nhóc nói thích thứ này lắm mà.”
“Bánh nướng sô cô la đây.”
Công tước và hai người con trai của ông vẫn thường xuyên tranh cãi.
Tuy đỡ hơn khoảng thời gian họ chẳng bao giờ trò chuyện với nhau nhưng cũng hơi phiền vì họ thường xuyên đấu đá mấy vấn đề như này.
Tôi tưởng gia đình mình sẽ trở nên gần gũi hơn nhưng có vẻ họ còn một chặng đường dài phía trước.
‘Hmm, phải làm gì đây?’
Khi tôi ngồi xuống, Henry hỏi.
“Em muốn ăn gì, Leblaine?”
“Ừm…”
Suy nghĩ một lúc, tôi mỉm cười rạng rỡ và nói: “Tất cả mọi thứ!” và đặt bánh ngọt, bánh quy và bánh nướng lên bàn.
Ngay khi tôi vừa với tới chiếc bánh quy bơ đậu phộng của Isaac thì người quản gia bước vào.
Henry hỏi khi nhìn thấy chiếc phong bì màu xanh đậm có dấu ấn hoàng gia được giao cho cha anh.
“Là Hoàng Thái Hậu sao?”
“Đúng, Hoàng Thái Hậu nói sẽ không can thiệp vào vấn đề giáo dục của Leblaine.”
Hoàng Thái Hậu?
Tôi mở to mắt ngạc nhiên.
Một người rất có tín ngưỡng rất sâu, ngài ấy đã hy vọng tôi, người có thể thực hiện được lời tiên tri sẽ phong ấn linh hồn quỷ dữ với tư cách là đứa con của số phận, được giáo dục trong nhà thờ.
Vì thế từ ở cả cuộc sống thứ nhất và thứ hai, tôi đã bị bà ấy can thiệp quá nhiều vào cuộc sống hàng ngày.
'Nhưng tại sao lần này ngài ấy lại im lặng vậy?’
Khi tôi vừa nghĩ vậy thì Isaac đã nói
“Lần chúng ta đi mua chó cho đứa nhóc, anh có nói rằng Hoàng Hậu cho người theo dõi chúng ta?”
Henry gật đầu trước nhận xét.
"Đúng. Những người mà bà ta cử đến đều đã bị bắt và thẩm vấn. Có vẻ họ sợ bên ta sẽ kể lại mọi chuyện với hoàng đế.”
“Việc Hoàng hậu đã cử người theo dõi một nhà công tước?”
“Nhà thờ đã tiêu tốn khá nhiều tài sản của hoàng gia. Nếu chuyện Hoàng hậu cứ người theo dõi chúng ta lộ ra ngoài thì danh tiếng của họ sẽ tụt dốc thảm hại đấy.”
Tôi nhẹ gật đầu. Hoàng hậu thực sự khá khó nhằn.
Sự tận tâm của bà đối với nhà thờ đã trở thành cơn đau đầu của hoàng đế.
Hoàng đế muốn kìm giữ quyền lực của nhà thờ chỉ ngang với với hoàng gia, nhưng Hoàng hậu lại tự mình ra mặt cống hiến hết mình cho nhà thờ và liên tục gây ra nhiều vấn đề.
Việc đó chỉ gây bất lợi cho bộ mặt của Hoàng tộc, chứ chẳng giúp ích gì trong việc giảm bớt quyền lực của giáo hội.
Chính Hoàng hậu đã quyết định trao tôi cho một công tước.
‘Lần này, Hoàng đế sẽ không để ngài ấy quá lộng hành đâu.’
Và vì vậy, ngài ấy phải gửi một lá thư cho Công tước yêu cầu ông ấy giữ kín chuyện, đổi lại ngài sẽ không can thiệp vào việc giáo dục tôi.
Vậy là tôi đã có thể thoát khỏi tầm mắt của Hoàng Thái Hậu.
Rồi người quản gia nhìn qua Isaac và nói:
“Một lá thư lạ đã được gửi tới.”
"Cho ta?”
“Tôi không chắc nó có dành cho ngài… Nhưng trên đó có tên của ngài.”
“Cái quái gì vậy?"
“Bức thư ghi là <gửi Isaac>.”
Isaac nhíu mày.
“Có người nào khác có cùng tên với ta sao?”
“Tôi đã thử tìm nhưng không có. Tệ hơn nữa là…”
Người quản gia đặt xuống bó hoa Elsa và một hộp giày màu hồng cho bé gái.
“Bó hoa được bảo quản bởi phép thuật.”
‘!!!!!!’
Tôi ngậm miệng lại.
Ngay khi nghe vậy, tôi liền biết người gửi…
‘Adrian!’