The Academy’s Time Stop Player

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 16

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 127

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 48

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1265

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5604

Web novel - Chương 14

—Ha-jun, đã đến trạm kiểm soát cùng Park Cheol-ho.

Tuy nhiên, ngay khi các nhân viên tại trung tâm liên lạc nhìn thấy Park Cheol-ho, họ đã tỏ ra ngạc nhiên và bắt đầu thận trọng quan sát biểu cảm của Ha-jun.

Sau đó, nhân viên đó đã lẻn đến gần Ha-jun và lặng lẽ mở miệng.

"Ừm, tôi xin lỗi, nhưng tôi muốn nói một điều..."

"Vâng?"

"Dù sao thì, Lính đánh thuê Park Cheol-ho là lính đánh thuê kỳ cựu 10 năm, vì vậy tôi chắc chắn anh ấy biết đường đi nước bước, nhưng có những tin đồn không mấy tốt đẹp liên quan đến anh ta."

"Cái gì, tin đồn gì cơ?"

"Có một số trường hợp mà những người đã ký hợp đồng với Lính đánh thuê Park Cheol-ho đã chết trong tai nạn hoặc mất tích trong hầm ngục..."

"...?"

Ha-jun đứng đó trong trạng thái choáng váng một lúc, suy nghĩ.

Ánh mắt của Ha-jun liếc về phía Park Cheol-ho.

Sau đó, Park Cheol-ho giải thích tình hình của mình với Ha-jung với một nụ cười gượng gạo, như thể anh ta biết nhân viên đó và Ha-jun đang nói về điều gì.

“Thật ra, tôi đã từng là thành viên của một băng đảng có tổ chức. Giờ tôi đã rời khỏi nơi đó, tôi phải bận rộn kiếm sống trong khi làm việc chăm chỉ để cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày cho gia đình. Haha, tất nhiên cũng có một vài trường hợp những người thuê tôi gặp tai nạn bất ngờ, nhưng có lẽ những tin đồn đã bị bóp méo một chút chỉ vì tôi là thành viên của một băng đảng có tổ chức. Nhờ vậy, gần đây tôi đã phải vật lộn để kiếm sống vì không có người nào thực sự chấp nhận tôi, và tôi thực sự biết ơn cậu Ha-jun đã thuê tôi”.

Đó là một câu chuyện dài gợi lên sự đồng cảm.

Ha Jun tự hỏi một lúc liệu những lời đó có phải là lời nói dối không, rồi ngừng nghĩ về nó.

Khi cậu nghĩ lại về điều đó, đó là vì đó là vấn đề không cần phải bận tâm

Ha Jun nhìn lại viên chức và gật đầu.

“Tôi ổn.”

“Cậu chắc là cậu ổn chứ?”

“Vâng. Chỉ cần anh ấy biết đường là được.”

“À, vâng. Vậy thì, xin hãy tự chăm sóc bản thân.”

Trong khi được nhân viên chào đón, Ha Jun bước vào lối vào hầm ngục.

* * *

Hầm ngục này là 1 dạng hang động với không khí ẩm ướt, mát mẻ.

Tất nhiên, đó không phải là hang động, mặc dù nó có một khu vực rộng lớn ở cấp độ 1 hệ sinh thái nhỏ.

Tôi đi theo Park Cheol-ho và bắt đầu nhìn quanh hầm ngục như thể tôi đang quan sát.

Chẳng mấy chốc, Park Cheol-ho, người dẫn đường, bắt đầu nói không ngừng.

“Ồ, khi cậu nói mình là học sinh, điều đó làm tôi nhớ lại quá khứ. Có một thời tôi muốn cũng muốn gia nhập Học viện Rokia, vì vậy tôi đã tham gia kỳ thi tuyển sinh.”

Người đàn ông, Park Cheol-ho, nói nhiều hơn tôi mong tưởng.

Tất nhiên là tôi chỉ lờ nó đi. Nhưng anh ta cứ liên tục mấp máy miệng trong khi chỉ đường cho tôi theo cách này hay cách khác, nên tôi nghi ngờ liệu đó có phải là cách đúng đắn để hướng dẫn tôi đúng cách không.

-Kiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Ah~!!!

Vậy là sau 10 phút đi bộ, ba ma thú xuất hiện.

Ha-jun ngay lập tức kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian].

Trong lúc đó, cậu ta nhẹ nhàng đánh vào đầu mỗi con 10 lần bằng maharaj và hủy ỹ năng.

Bang! Crush~ Creek~

Đầu của những Quái vật liên tiếp bật ra.

Park Cheol-ho, người đang ngơ ngác theo dõi cảnh tượng, bắt đầu kinh ngạc vỗ tay.

“Ồ, …… rốt cuộc thì cậu cũng đáng tin cậy, vì cậu là học viên của học viện Rokia.”

Với những lời này, Park Cheol-ho liếc nhìn Maharaj.

“Này, có khi nào… cấp độ của Bảo khí đó là Huyền thoại không?”

“Ừm đúng vậy.”

“Ồ, không, là…. Không phải đây là những vật phẩm Huyền thoại thường thấy sao? Tôi chỉ tò mò và hỏi thôi. Bây giờ xin hãy đợi một lát. Chúng ta sẽ phân xác ma thú ngay lập tức và rời đi.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Pak-Cheol-ho đến xác chết để phân xác. Nhưng trên đường đi, anh ta cứ liếc nhìn maharaj như thể vừa nhìn vừa liếm lưỡi.

Ha-jun ngồi xuống gần đó và nghỉ ngơi một lúc, và theo cách này, sau khi Park Cheol-ho phân xác xong, anh ta lặp lại quá trình tương tự.

30 phút trôi qua theo cách này.

Mắt Ha-jun dần dần nheo lại.

(Tại sao mình lại có cảm giác rằng càng đi, sẽ càng có nhiều ma thú?)

Có phải vì hợp đồng thưởng cho tất cả các sản phẩm phụ của ma thú xuất hiện trong hầm ngục không?

Có thể là anh ta cố tình đi vòng quanh những nơi có nhiều ma thú hơn không? Một nghi ngờ xuất hiện trong đầu Ha-Jun.

Và khi một giờ đã trôi qua, Ha Jun không thể không hỏi bằng giọng hơi bực bội.

"Chúng ta đã đến nơi chưa vậy?"

"Sắp đến rồi, cố thêm 1 chút nữa."

Tôi thở dài trong lòng, tin chắc.

Park Cheol-ho cố tình dẫn cậu ta theo hướng có nhiều ma thú.

Mặc dù vậy, tôi quyết định tha thứ cho anh ta.

Tại sao?

Bởi vì tôi quyết định rằng sẽ dễ dàng hơn nếu được anh ta chỉ dẫn hơn là tự mình tìm kiếm.

Rõ ràng là nếu tôi tìm kiếm một mình, thì sớm nhất cũng phải mất khoảng một ngày.

Tất nhiên, nếu tôi dừng thời gian lại, thì sẽ mất ít thời gian hơn để bắt đầu, nhưng điều đó vẫn sẽ rất khó khăn cho cơ thể tôi.

Tôi có cảm giác rằng tốt hơn là nên làm theo sự chỉ dẫn của Park-Cheol-Ho.

“Vâng, tôi hiểu rồi, vậy chúng ta hãy đi nhanh thôi.”

“Ok, cứ để tôi lo!”

Sau một giờ trôi qua, họ liên tục chạm trán ma thú và tiến về phía trước theo sự chỉ dẫn của Park Cheol-ho theo cách này.

Ha-jun trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt khó chịu và mở miệng

“Xin lỗi, nó xa đến mức nào– -”

“Ồ, Kia rồi!”

Anh ta chỉ vào một khoảng đất trống lớn, nơi có một tảng đá lớn trải rộng.

Ngay khi nhìn thấy khoảng đất trống, anh ta trở nên phấn khích và bắt đầu chạy về phía đó.

Ha-jun cũng chạy theo anh ta và chạy về phía khoảng đất trống, và khi cậu ta đến nơi, Park Cheol-ho đột nhiên dừng lại và bắt đầu cười, điều này khiến anh ta nhìn có vẻ đáng ngờ.

“Kukuku, ra đây nào anh em!”

Với giọng nói lớn của Park Cheol-ho, những người đã trốn sau những tảng đá bước ra và bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu.

Một số người trong số họ bao vây Ha-jun và bắt đầu chuẩn bị bắt cậu ta bằng những sợi dây dài có móc, trong khi một số người khác chặn chuyển động của cậu ta bằng cách chĩa súng chính xác vào đầu cậu ta.

Cuối cùng, họ đặt một vật chặn ma thuật xung quanh Ha-jun để chặn ma thuật xung quanh trong một thời gian, hoàn thành sự chuẩn bị hoàn hảo.

"Kuhuhu, giờ ma thuật đã bị chặn, mày sẽ không thể sử dụng kỹ năng kỳ lạ đó, tao xin lỗi, nhưng tao có rất nhiều thành viên trong gia đình cần nuôi. Mày phải chết ở đây. Và sau khi mày chết, tao sẽ lấy cái búa đó."

Khóe miệng anh ta bắt đầu nhếch lên.

Anh ta rút một con dao găm ngắn từ đũng quần.

"Nhờ những kẻ như mày, chúng tao kiếm được rất nhiều tiền, bất kể mày có là học sinh của học viện thiên tài như thế nào, mày thậm chí không thể sử dụng các đặc tính Bảo khí của mình nếu không có ma lực!"

Cuối cùng, Park Cheol-ho chỉ vào Ha-Jun ở đầu con dao găm và hét lên một cách táo bạo.

“Kuhaha, giết hắn đi, hôm nay lại kiếm được một kèo ngon nữa rồi!”

Một lát sau.

“Kể từ khi gặp ngài Ha Jun, tôi đã có thể cảm nhận được trái tim của mình. Tôi cảm thấy rằng có lẽ tôi được một vị thần dẫn đường đến đây hôm nay để gặp Ha-jun nhân từ, đẹp trai, lấp lánh và trong sáng. Bởi vì chỉ nhờ ngài mà tôi mới có thể tìm thấy chân lý bên trong mình. Xin hãy thương xót cho kẻ hèn này”.

Rải rác xung quanh Ha-jun là những tên cướp với đầu gục xuống sàn.

Một số tên trong số chúng bị gãy tay chân dị dạng, và một số tên nôn ra máu, trong khi nuốt những tiếng rên rỉ đau đớn, không thể ngất đi.

Park Cheol-ho, người đã chứng kiến cảnh tượng đó, nuốt nước bọt khô, quỳ 1 cách sợ hãi khi đang nhìn Ha-jun.

Ha-jun thản nhiên nhìn Park Cheol-ho và mở miệng bằng giọng lạnh lùng.

“Nếu lần này anh phạm sai lầm, anh sẽ đi theo chúng.”

“À, vâng, vâng, tất nhiên rồi ạ.”

Haiz… Tôi thực sự biết họ là những kẻ thối nát, nhưng tôi không nghĩ là sẽ mất nhiều thời gian như vậy.

Nếu mấy người định tấn công tôi thì hãy tấn công tôi từ trước đi. Tiết kiệm thời gian cho tôi.

“Dẫn đường đi.”

“Kuu, vâng ạ.”

Sau vài phút đi bộ với sự hướng dẫn của anh ấy.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến tảng đá hình chữ V, nơi tôi muốn đến.

“Ừm, tôi sẽ rời đi ng- Arghh!”

Bang- Crush~.

Bỏ lại Park Cheol-ho, người bị đập đầu xuống đất, một mình. Ha-jun tiến đến tảng đá hình chữ V.

Nhìn kỹ vào hình dạng của tảng đá, anh chắc chắn rằng đó thực sự là tảng đá mà anh đã thấy trong trò chơi đó.

“Ok rồi. Sau đó sẽ là…”

Ha-jun ngay lập tức cầm búa và kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian].

Tảng đá hình chữ V chứa đựng 1 easter egg được nhìn thấy trong trò chơi là một tảng đá có thể bị tấn công và phá vỡ, không giống như những tảng đá khác.

Tất nhiên, tất cả người dùng đã chơi Han Si-Young đều biết về Easter Egg nổi tiếng này, nhưng chỉ một số ít người mới sử dụng nó vì việc sử dụng Easter Egg này sẽ làm giảm một nửa sự thú vị của trò chơi.

Tất nhiên, trong thế giới này, nơi trò chơi đã trở thành hiện thực, thì đó lại là một câu chuyện khác.

Bang!!!

Ha-jun đã hủy kỹ năng sau khi đánh nó xuống nhiều lần trong khi dừng thời gian.

Tảng đá không thể chịu được lực tấn công và bắt đầu vỡ tan.

Và ngay khi tảng đá vỡ ra, một luồng sáng chói lọi bắt đầu chiếu sáng khu vực giữa những mảnh đá vỡ.

Ánh sáng tiếp tục tăng kích thước và chiếu sáng toàn bộ khu vực, và tại một thời điểm nào đó, tất cả ánh sáng đột nhiên tập trung ở giữa tảng đá và biến mất.

(Biết ngay mà…)

Khóe miệng của Ha Jun bắt đầu nhếch lên.

Nhà phát triển trò chơi đã tạo ra —. Có lẽ là một Bảo khí có cấp độ tương đương với [Ngưng Đọng Thời Gian].

"Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi."

[Vòng tay vô cảm].

Cấp độ:?

Đặc điểm:????

Mô tả:?

Easter Egg chính là cái vòng này.

* * *

Ting!

Ting!

Ting!

[Nhiệm vụ chính].

Nhân vật thực nhiệm vụ: Kim Ha-Jun

Mô tả: Ra khỏi hầm ngục.

Phần thưởng: 1000p.

***

[Nhiệm vụ chính]

Nhân vật thực hiện nhiệm vụ: Kim Ha-Jun

Mô tả: Phá hủy chiếc vòng tay.

Phần thưởng: 1000p.

***

Cửa sổ nhiệm vụ chính lần lượt xuất hiện.

Ngay khi chiếc vòng tay xuất hiện, hệ thống đã phản ứng.

Điều này có nghĩa là chiếc vòng tay đó chính là một Bảo Khí có thể đe dọa đến quyền cưỡng ép của hệ thống.

"Ha ha ha!"

Tôi, ngay lúc này.

Tôi đưa tay về phía chiếc vòng tay với nỗi đau tràn ngập trái trong tim hơn bao giờ hết.

Hệ thống đã phản ứng.

Hệ thống mà tôi nghĩ là toàn năng đã phản ứng với chiếc vòng tay này.

Thật khó để kiểm soát cảm xúc tràn ngập trong lồng ngực tôi, bởi vì tôi hiểu quá rõ ý nghĩa của nó.

Tôi ngay lập tức đưa tay ra và đeo chiếc vòng tay vàng.

Sau đó tôi nói.

"CARA -X."

Ngay lúc đó.

Đây rồi aaaaahhhh!

Một luồng năng lượng lạ chảy ra từ cơ thể Ha-jun và bắt đầu bao trùm toàn bộ cơ thể cậu.

Không khí u ám lan tỏa khắp nơi và một lượng đau đớn kinh khủng, như thể tất cả nỗi đau trên thế giới đã tụ lại với nhau.

Ha Jun, người đã nhận được loại năng lượng đó bằng chính cơ thể trần trụi của mình, thực sự đang cười.

"Ha ha ha!"

Điều đó đã được sáng tỏ.

Sự ép buộc của một hệ thống, mà tôi nghĩ là không thể ngăn chặn được, đã bị chặn lại bởi một Bảo Khí duy nhất.

Bản thân năng lượng đang hoành hành khi những cơn bão năng lượng bao trùm cơ thể Ha-jun, nhưng Ha-jun có thể chịu đựng được.

Cậu ấy không cảm thấy đau đớn.

Điều này là do tất cả nỗi đau cố gắng đi vào cơ thể anh ấy đã bị ngăn chặn bởi một chiếc vòng tay.

(Mình có thể làm được!)

Khi Ha-Jun tiếp tục nghĩ, đôi mắt ướt đẫm niềm vui, cậu ấy thực sự xúc động.

Điều này là do quyền cưỡng ép của hệ thống dần dần bắt đầu yếu đi.

Và sau đó biến mất.

"Xong rồi, xong rồi!"

Thành công!

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi sự thống trị của hệ thống. Tôi đã giành được tự do!

Tôi đã từng cảm thấy sự tự do như vậy trong 25 năm cuộc đời mình chưa?

Tôi có thể sử dụng cửa sổ hệ thống không—?

"Hửm? cái mẹ gì đây?"

Ngay lập tức, Ha-jun dụi mắt và nhìn lại, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không.

Cửa sổ hệ thống nứt ở 1 chỗ và ở đó và bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Vào lúc đó.

Yosyo yosyo!

Cửa sổ hệ thống bắt đầu phát sáng với tiếng kêu lạ.

Và rồi.

Pan—!

Ngay sau đó, với âm thanh của thứ gì đó phát nổ, một cửa sổ nhiệm vụ màu đỏ trông rất nguy hiểm nổi lên.

Nhiệm vụ đó là nhiệm vụ chính.

Không có phần thưởng nào cho nhiệm vụ đó, lẽ ra phải nằm trong phần phần thưởng, nhưng lại là một nhiệm vụ màu đỏ có chữ "Thất bại" được viết trên đó.

[Nhiệm vụ chính].

Nhân vật thực hiện nhiệm vụ: Kim Ha-jun

Mô tả: Tốt nghiệp thành công Học viện Rokia cùng bạn bè của mình.

● Han-Si-Young (Chờ xử lý).

● Anna-Elizabeth Hartzell (Chờ xử lý).

● Haruna-Ruel (Chờ xử lý).

● Liam Martel (Chờ xử lý)

Thất bại: Chết.

Ngay lúc nhìn thấy nó.

(…)

Ha-Jun biết mình xong con mẹ nó rồi.