The Academy’s Time Stop Player

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 16

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 127

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 48

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1265

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5604

Web novel - Chương 13

Ha-Jun bình tĩnh trở về chỗ ngồi của mình.

Theo sau cậu, Li-Han cũng rời khỏi vòng tròn và quay sang các học viên, anh hỏi họ cảm thấy thế nào về trận chiến mà anh vừa cho họ xem.

"Bây giờ các em cảm thấy thế nào về trận chiến?"

"..."

"..."

Các học viên có vẻ do dự một lúc trước câu hỏi của Li-Han.

Tuy nhiên, một học viên đã phá vỡ bầu không khí im lặng và giơ tay lên để đặt câu hỏi.

Đó là Ma Jin Han.

Cậu ta liếc nhìn Ha-Jun, rồi lại quay đi và hỏi một câu hỏi với giảng viên Li-Han.

"Em có một câu hỏi."

"Được, em có thắc mắc gì?"

"Thầy có thấy nó không?"

Nghe câu trả lời đó, mọi người đều hướng mắt về phía Li-Han và Ha-Jun, và ngược lại, Li-Han mỉm cười và nhìn Ha-Jun, yêu cầu cậu giải thích.

“Em nghĩ sao? Kim Ha-jun.”

“Em nghĩ là thầy đã thấy .”

“Sao em lại nghĩ thế?”

Ờm, Tại sao nhỉ?

Tuy nhiên, nếu tôi không nói thế, có vẻ như các học viên sẽ liên tục nhầm tôi là một người tuyệt vời. Tôi cố gắng hết sức để nghĩ ra một cái cớ và ngay lập tức bắt đầu tuôn ra những ý tưởng hiện lên trong đầu.

“Trước đó, chẳng phải thầy đã chiến đấu như một anh hùng sao?”

“Cái gì cơ?”

“Nếu em chiến đấu như một tội phạm, em đã chết rồi.”

“Đúng vậy, em sẽ chết. Đó là một câu trả lời hay.”

Thật là một câu trả lời ngoài mong đợi.

Li-Han, người ngay lập tức gật đầu với một nụ cười dễ chịu, tiếp tục giải thích.

“Bây giờ Kim Ha-jun đã phạm 1 sai lầm khi không kết liễu tôi. Những kẻ tội phạm rất độc ác. Các em có nghĩ rằng tại sao kiếm thuật hay thương thuật mà các em đã học tồn tại cũng như để bảo vệ cơ thể của các em không?

“Là để bảo vệ mọi người.”

“Em nghĩ tôi hỏi em một điều đơn giản như vậy sao?”

Ngay lập tức, biểu cảm của Li-Han nhăn lại và anh bắt đầu nhìn quanh các học viên với ánh nhìn của 1 con dã thú.

Giảng viên Li-Han sau đó chỉ vào một trong những học viên.

Đó là Han Si-Young.

“Han Si-young, trả lời tôi.”

“Là để giết người.”

Li-Han ngay lập tức gật đầu hài lòng trước câu trả lời của Han Si-young.

Anh nhìn quanh các học viên và đưa ra lời cảnh báo nghiêm khắc cho những học viên trẻ mơ ước trở thành anh hùng.

“Đúng vậy. Thường thì tất cả các kỹ năng mà các em đã học được theo truyền thống lâu đời, hoặc bất cứ điều gì các em gọi chúng, không gì khác ngoài nghệ thuật giết người. Vậy thì nó không phải nên được viết theo ý nghĩa đó sao? Ít nhất thì bây giờ, khi gặp phải kẻ xấu, chỉ có hai cách để làm. Một là chạy trốn, hai là chiến đấu và giết chết chúng. Cho nên đừng dám thể hiện sự nhân từ khi đối mặt với kẻ xấu và khuất phục chúng. Ít nhất thì nếu các em không có kỹ năng như Kim Ha-jun…”

Trong bầu không khí nghiêm túc

Ha-Jun nhìn Li-Han với vẻ mặt ngơ ngác.

(Không, tại sao lại như thế này…)

Câu cuối cùng của giảng viên thực sự là… -, thừa thãi.

Thực ra, chính vì những lời khó chịu đó mà ánh mắt của các học viên bắt đầu hướng về phía tôi.

–Wow…. Cậu ta không phải ở một đẳng cấp khác sao?

–Chúng ta có thể biết được qua trận chiến. Cậu ta là một con quái vật thực sự.

–Này, có lẽ những lời đồn đại là sự thật sau tất cả. Tin đồn về việc học viên giết chết ‘Armstrong’ chỉ bằng một đòn duy nhất.

–Thành thật mà nói, lúc đầu tôi cũng nghi ngờ, nhưng điều đó hình như cũng có thể xảy ra.

Khi những tin đồn tiếp tục và đến một lúc nào đó, tin đồn về ‘Armstrong’ bắt đầu xuất hiện

Và họ bắt đầu nhìn Ha-Jun như thể đang đòi hỏi 1 câu trả lời.

(Chết mất thôi.)

Tất nhiên, tôi đã không trả lời họ.

Mấy người mong đợi tôi gì chứ? Mấy người mong đợi tôi thẳng thắn và nói sự thật với mấy người sao?

Đây là vấn đề liên quan đến cuộc sống bình yên của tôi, nó đang bị đe dọa.

Nói thẳng ra, tôi không nghĩ Liên Minh Tội Phạm có thể giết tôi ngay cả khi họ biết đó là tôi.

Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có điều gì đó phiền toái xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của tôi.

Ví dụ như ám sát và bắt cóc.

Vào lúc đó, Li-Han tiến đến gần tôi sau khi giải thích xong.

Anh ta nhìn tôi với nụ cười hài lòng và hỏi một câu.

"Nhưng trông em có vẻ không được khỏe lắm. Có phải do Năng lực của em không?"

Năng lực.

Đó là một thuật ngữ kỹ năng trong Học viện Rokia này.

Trên thực tế, chúng được gọi là kỹ năng, nhưng trong Học viện Rokia này, chúng có một tên riêng: Năng lực.

Tôi gật đầu trước những lời này của Li Han.

Thay vào đó, tôi nghĩ rằng thậm chí còn kỳ lạ hơn khi mình chưa thể hiện những kỹ năng như vậy.

"Vâng."

"Tôi hiểu rồi... tuyệt lắm..."

Với những lời đó, chính Li-Han nhìn tôi với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

Năng lực trong thế giới trò chơi này là khả năng vốn có của cơ thể nở rộ với sự thuần khiết hoặc mức độ phát triển cao của sức mạnh ma thuật.

Nói cách khác, là sự thức tỉnh lần thứ hai.

Tuy nhiên, quá trình này chỉ đơn giản trong lời nói, và đó là một quá trình rất khó khăn và gian khổ.

Điều này là do nhiều người không thể nở rộ Năng lực của mình mặc dù đã trưởng thành.

"Tôi tự hỏi cậu đã làm gì mà tôi chưa từng nghe qua tên của cậu..."

"Quan trọng hơn, thưa thầy..."

"...Có chuyện gì?"

"Em có thể rời đi được không? Em cảm thầy không khỏe lắm."

"Sao? Tôi không cho phép nhé."

Vâng, thành thật mà nói, nếu anh ta có lương tâm, anh ta nên cho phép điều đó.

Đó là một cuộc chiến với giảng viên, không phải bất kỳ ai khác...

Ngay cả khi giảng viên Li-Han, bị đánh bại, anh ta cũng sẽ không nghĩ rằng học viên kia nghĩ rằng điều đó ổn.

Tất nhiên là tôi chỉ hơi đau một chút thôi, nhưng đúng là tôi không hoàn toàn ổn.

Ờ, thực ra tôi chỉ muốn ra khỏi lớp học buổi sáng một chút, chỉ vậy thôi.

* * *

Phòng bệnh tại Học viện Rokia

 Xét về quy mô và trang thiết bị, nó tốt như bất kỳ bệnh viện nào. Và tôi chiếm một trong những chiếc giường trong phòng bệnh, nằm xuống.

(Còn mấy tiết học buổi chiều. Chắc cũng không quan trọng đâu nhỉ?)

Dù sao thì, các tiết học buổi chiều là những lớp mà tôi không dám nghe hoặc, tôi cũng không phải nỗ lực chăm chỉ để nghe làm gì.

Toàn là tiết học liên quan đến việc kiểm soát phép thuật và ma thuật.

Ngay từ đầu, tôi không cần phải học các lớp liên quan đến phép thuật, vì tôi không có ma lực.

Tôi không biết về các môn học cơ bản, nhưng tôi có thể thay đổi các môn học tùy thuộc vào năng khiếu của học sinh, vì vậy.

"Hmm, vậy thì..."

Tôi nhắm mắt lại một lúc và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Đương nhiên, tôi lo lắng về việc làm thế nào để ngăn chặn quyền cưỡng ép trong một khoảnh khắc.

Hình phạt do hệ thống đưa ra khi từ chối thực hiện nhiệm vụ chính.

Tuy nhiên, vì bản thân hình phạt rất đơn giản nên tôi cảm thấy rằng bằng cách nào đó có thể ngăn chặn được.

Tôi không biết liệu nó có kiểm soát chính cơ thể của tôi hay không, nhưng không phải nó đang ép buộc tôi bằng cách gây ra nỗi đau dữ dội sao?

Nếu vậy, có cách nào để ngăn chặn cơn đau đó không?

Trong một khoảnh khắc, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

"Ờ nhỉ...?"

Tại sao tôi không thể nghĩ ra điều này?

Đúng là một số Bảo khí có đặc tính vô hiệu hóa một số cơn đau.

Ví dụ, một Bảo khí hấp thụ chính sát thương, hoặc một Bảo khí thực sự khiến sát thương biến mất.

"Khoan đã!"

Có nhiều khả năng.

Nếu sự ép buộc của hệ thống không ép buộc cơ thể, mà chỉ gây ra nỗi đau, thì chỉ đơn giản là có một cách để ngăn chặn nó.

"Hầm ngục".

Nguồn gốc nơi Bảo khí được tìm thấy, tàn tích của một kỷ nguyên hỗn loạn lớn trong quá khứ.

Và ngay tại Hàn Quốc, cậu biết được thông qua kiến thức của mình về trò chơi về ngục tối nơi Bảo khí mình mong muốn đang ngủ say.

Miệng Ha-jun bắt đầu từ từ nhếch lên.

* * *

Ngày hôm sau, Ha-jun đến Imsil, Jeollabuk-do, sau chuyến đi tàu kéo dài sáu giờ gần đó.

Trên thực tế, khu vực này nổi tiếng với pho mát, nhưng trong thế giới trò chơi, nơi này nổi tiếng nhất với các hầm ngục.

Hầm ngục này ở Imsil là hầm ngục tiêu biểu nhất (Monster Field) trong số các hầm ngục.

Monster Field.

Như tên gọi của nó, đây là một hầm ngục tăng chỉ số chung chỉ có quái vật.

Trong trò chơi, cậu thường săn quái vật ở đây để tăng chỉ số của mình.

Tuy nhiên, mục tiêu của ngày hôm nay, tất nhiên, không phải là săn bắn.

"Không biết... Liệu nó có ở đó không?"

Easter egg.

Có một easter egg trong hầm ngục này mà nhà phát triển đã tạo ra cho người chơi.

Một Bảo khí ma thuật biến tất cả các màn chơi thành chế độ dễ.

Tất nhiên, tôi đã quên mất nó vì tôi không cảm thấy cần thiết phần lớn là do [Ngưng Đọng Thời Gian], nhưng giờ đây nó lại là thứ tôi cần nhất.

Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy mình như một thằng ngốc tại sao mình lại không nghĩ ra điều này trước đây.

"Chỉ cần viết tên của cậu ở đây và trình giấy phép siêu phàm của cậu, cậu có đi một mình không?"

"Vâng."

Sau khi đến trung tâm kiểm soát của hầm ngục, Ha-jun đã viết tên mình vào sổ nhập cảnh và gật đầu trước lời nói của nhân viên.

Ngay sau đó, nhân viên cau mày khi nhìn Ha-jun.

"Cậu đã nói, cậu đến một mình à?"

"Vâng, tôi nói rồi mà?"

"Tôi xin lỗi, nhưng do quy định của ngục tối, một người không thể vào được."

Các nhân viên công khai thể hiện sự khó chịu của mình.

Rõ ràng là cậu ấy còn quá trẻ, và cậu ấy không thể chắc rằng mình sẽ an toànkhi vào một mình.

Ha-Jun không nói gì cả, lấy thẻ sinh viên của học viện ra và đưa cho một nhân viên.

Nhân viên nhận được thẻ sinh viên mở to mắt và bắt đầu nhìn thẻ sinh viên và Ha-Jun lần lượt.

“Ồ, có phải cậu là học viên của Học viện Rokia không?”

“Vâng.”

“Ồ! Cậu là học viên sao? Tôi xin lỗi, tôi đã thô lỗ. Tôi xin lỗi cậu.”

Nhân viên ban đầu tỏ ra khó chịu nhưng nhanh chóng trở nên tử tế.

(Lật mặt nhanh vãi..)

Tôi mỉm cười và nhếch miệng khi nói chuyện với nhân viên.

"Được rồi, vậy tôi có thể vào không?"

"Đây là lần đầu tiên cậu vào hầm ngục à?"

"Vâng?"

"Điều đó... xin lỗi. Dù cậu có là học sinh giỏi đến đâu, thì vẫn có một chính sách nói rằng lần khám phá hầm ngục đầu tiên của cậu phải được thực hiện theo cặp.. Điều đó là không thể thay đổi."

Có chính sách như vậy à?

Dù sao thì tôi cũng gặp rắc rối rồi.

Bởi vì nếu vậy thì sẽ có vấn đề với việc tìm Bảo khí.

(Mình nên làm gì đây... À!)

Tôi nghĩ về điều đó và tìm ra cách.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi.

* * *

Phương pháp nảy ra trong đầu tôi chỉ đơn giản là tìm một lính đánh thuê và thuê thông qua ứng dụng tuyển dụng lính đánh thuê.

May mắn thay, có một lính đánh thuê thông minh ở khu vực gần đó, vì vậy tôi đã đăng ký ngay cho anh ta.

“Ồ, chào cậu học sinh, tên tôi là Park Cheol-ho, người được thuê làm lính đánh thuê lần này. Xin hãy chăm sóc tôi.”

Người đàn ông đầu trọc, trông giống như một tên cướp đến mười phút sau đó mỉm cười và bắt đầu vẫy tay.

Có phải vì phần thưởng không?

Có chút kỳ lạ vì đây là một người chú lớn tuổi hơn tôi.

“Vâng, xin hãy chăm sóc tôi.”

“Được, để tôi lo. Tôi là cựu chiến binh ở đây trong mười năm qua. Nếu cậu đang tìm kiếm bất kỳ địa điểm cụ thể nào, tôi có thể giúp cậu đấy?”

Lúc đầu, tôi định đi một mình và từ từ nhìn xung quanh, với [Ngưng Đọng Thời Gian], để tìm ra Bảo khí đó ở đâu.

Đầu tiên, tôi biết Bảo khí đó ở đâu khi chơi trò chơi, nhưng tôi phải đi bộ quanh hầm ngục lớn để tìm vị trí chính xác.

Tất nhiên, giờ tôi không thể vào một mình được, nên tôi có thể nhẹ nhàng hơn một chút và thay đổi kế hoạch.

Tôi cảm thấy sẽ nhanh hơn và dễ hơn nếu đưa một người biết rõ địa hình ngục tối đi tìm mà không cần tôi phải vất vả.

"Anh có biết tảng đá hình chữ V ở đâu không?"

"Nếu là đá hình chữ V thì - à! Chính là nơi đó, đúng không? Không cần lo. Tôi đã đến đó một lần rồi nên tôi biết rõ."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hãy đi ngay thôi."

"Ừm... Nhân tiện, cậu có chắc là phần thưởng đúng như cậu nói không?"

Ngay trước khi chúng tôi rời đi, Park Cheol-ho chỉ vào phần thưởng trên tờ yêu cầu với vẻ mặt hơi nghi ngờ.

Tôi cười toe toét và gật đầu trước lời anh ta nói.

"Tất nhiên, tôi sẽ đưa cho anh tất cả chiến lợi phẩm của quái vật, vì vậy đừng lo lắng, chỉ cần dẫn tôi qua hầm ngục một cách an toàn."

“Được thôi. Tôi sẽ đảm bảo dẫn dắt cậu qua con đường này một cách an toàn và thoải mái.”

Đó là Park Cheol-ho, người tự vỗ ngực mình với nụ cười rạng rỡ.

Ngay sau đó, Park Cheol-ho dẫn đầu và tiến về phía trạm kiểm soát, Ha-jun đi theo sau anh ta.

Tuy nhiên, Ha-jun không thể nhìn thấy biểu cảm của Park Cheol-ho, vì cậu ta ở phía sau anh ta.

Anh ta đang cười thầm.