“Phiền phức quá”
Tôi muốn có ai đó hiểu được nỗi khổ của mình.
Khoảnh khắc cả khách sạn mất điện.
Tôi lập tức cầm đèn pin chạy xuống cầu thang tìm kiếm điểm chặn sóng radio.
Tôi đã làm việc này một thời gian rồi mà không hề kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian].
Điều này là không thể tránh khỏi.
Bình thường, tôi không thể cảm nhận được gì hơn một người bình thường, không giống như giác quan thứ sáu của một người siêu phàm.
Bởi vì ngoài khả năng dừng thời gian và sức mạnh tinh thần, thì tôi cũng chỉ là một người bình thường.
Dĩ nhiên, như vậy, tôi không có cách nào tìm thấy họ.
Tuy nhiên, không phải là không có cách nào cả.
“Có ai ở đây không?”
– Không, không có… Ở tầng trên cơ.
“Fuu~”
Piraten.
Cô ấy cũng giúp ích theo một cách nào đó.
Khi được hỏi liệu có thể tìm thấy một khối đá hay không, câu trả lời của cô ấy là có thể ở chỗ nào đó.
– Nó nằm giữa tầng 40 và 50.
Nhân tiện, vị trí của các khối đá chặn cũng ngẫu nhiên trong trò chơi.
Vị trí của các khối đá chặn, tất nhiên, có thể ước tính sơ bộ.
Điều này là ngẫu nhiên, nhưng trong trò chơi, khối đá chặn được tạo ra giữa tầng 40 và tầng 50.
– Nó ở đó.
"Cô đã tìm thấy nó chưa?"
– Nếu ngài đào đất trong chậu hoa đằng kia, sẽ có một khối đá chặn.
"Hm..."
Kích thước của các khối đá chặn khoảng bằng một nắm tay.
Có những khối đá chặn cỡ này ở khắp mọi nơi, và cần phải tìm chúng bằng cách đào lên hoặc phá hủy chúng, như vừa rồi.
Tất nhiên, không có vật thể hay người nào có thể bị phá vỡ trong một không gian bất động, vì vậy [Ngưng Đọng Thời Gian] không thể được kích hoạt. Thứ duy nhất có thể chuyển động trong không gian tĩnh lặng là thứ gì đó ở trên không trung hoặc chính tôi.
“Dù sao thì — cuối cùng cũng tìm thấy tất cả chúng.”
Ha Jun lấy ra chín khối đá còn lại trong túi.
Tổng cộng mười khối đá.
Ha Jun đặt chúng xuống đất rồi đập vỡ bằng Maharaj.
Bùm! Rắc~ Rắc~
Những mảnh vỡ vỡ tan trong không trung.
Ngay sau khi những khối đá bị đập thành bột, Ha Jun nói với Piraten.
"Piraten"
– Cái gì vậy? Chủ nhân?
"Gặp lại sau nhé."
Ha-Jun kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian].
– 'Đó là...'
Tích tắc tích tắc tích tắc tích tắc...
Tiếng đồng hồ tích tắc.
Trong một không gian dần chậm lại.
Và khi tiếng tích tắc của đồng hồ ngừng lại.
Thời gian đã ngừng trôi.
“Giờ thì…”
Ha-jun bước xuống cầu thang giữa và đến sảnh chính ở tầng trệt.
Đúng như dự đoán, mặc dù có bảo vệ, tầng một đã bị Liên Minh Tội Phạm chiếm giữ. Tất nhiên, điều này cũng dễ hiểu ở một mức độ nào đó.
Điều này là do Liên Minh Tội Phạm quá mạnh.
Ánh mắt của Ha Jun hướng về một người đàn ông to lớn đội mũ trùm đầu màu đen.
Tội phạm hạng S tồi tệ nhất nước Anh.
Kẻ giết anh hùng Kalton.
Hắn chính là kẻ đã giết Anna trong Nhiệm vụ Đỏ này.
"Dù sao thì ta cũng sẽ xử lý ngươi sau."
Vì dù sao thì hắn cũng đang ở trong không gian dừng lại, nên hắn vẫn còn chút thời gian.
Ha Jun ngay lập tức rời khỏi khách sạn qua cổng chính, nơi đã bị phá hủy một nửa bởi cuộc tấn công của chúng.
Rồi cậu nhìn thấy một cánh cổng màu tím đầy điềm gở.
Ha Jun dừng lại trước cổng và rơi vào trạng thái lo lắng một lúc.
(Ừm— Mình chưa từng thấy cảnh này trước đây—).
Không gian phía sau là một không gian thậm chí còn chưa từng xuất hiện trong trò chơi.
Nếu mà đó là nơi ẩn náu của Liên Minh Tội Phạm ở phía bên kia…
Thôi thì cũng không còn cách nào khác.
Có một cô gái cần được giải cứu sau Anna.
Ha Jun cẩn thận đặt chân vào trong cổng.
Khi đã chắc chắn rằng nó có thể vào được, cậu không chút do dự mà luồn người vào trong.
"Wow!"
Ngay khi cậu bước vào cổng, thứ cậu nhìn thấy là một nhà máy bỏ hoang giữa một bãi đất trống rộng lớn.
Bên trong nhà máy bỏ hoang, vô số tội phạm đang chờ đợi.
Thật không may, có vẻ như đây không phải là sào huyệt của Liên minh Phản diện.
Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ hành động.
“Hừm… đâu đó trong này…”
Lý do Ha jun đi qua cánh cổng đó không còn gì khác ngoài việc tìm em gái của Yoo Seol Ah.
Tôi chắc chắn rằng vụ bắt cóc em gái cô ấy đã hoàn tất trước khi chúng định bắt cóc cô ấy.
"À, nhóc đây rồi."
Và tôi bước qua cô bé.
Có một cô bé đang ngất xỉu trên vai 1 tên tội phạm.
Một cô bé với mái tóc trắng sáng và trông khoảng tám tuổi.
Chắc chắn đó là Yoo Sun, em gái của Yoo Seol Ah.
Trong bối cảnh trò chơi, Yoo Sun là một cô bé bị tật ở chân.
Ban đầu, cô bé là một cô gái bình thường, nhưng khi tỉnh dậy, cô bé đã mất cảm giác ở chân do sự bất thường trong mạch ma thuật của mình. Liên Minh Tội Phạm định bắt Yoo Sun làm con tin để lấy được ma thuật chữa lành của Yoo Seol.
"Chậc - lắm bùn thật."
Ha Jun cầm lấy Maharaj và nhìn xung quanh.
Có khoảng 100 tên tội phạm vây quanh Ha Jun.
Đứng giữa đám đông, Ha Jun nắm chặt Maharaj và bắt đầu làm việc.
* * *
Yoo Sun, trong trạng thái mơ hồ, từ từ tỉnh lại.
Yoo Sun run rẩy vì sợ hãi.
"Anh... anh là ai?"
Một người đàn ông được đang cõng cô trên lưng đi đâu đó.
Khi cô đang run rẩy vì hơi sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó,
Người đàn ông nói.
"Bạn của chị nhóc."
"Chị tôi?"
"Ừ."
Yoo Sun, người đang ngạc nhiên, nhìn Ha Jun một lúc rồi bắt đầu nhìn quanh.
Vô số người đàn ông bị đẩy vào tường hoặc nằm trên sàn.
Yoo Sun, người đang nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt sững sờ, nghĩ về điều đó và nhận ra rằng mình đang được cõng trong một tư thế thoải mái.
"Oa! Anh thực sự là bạn của chị em sao?"
"Ừ, là bạn."
"Vậy bây giờ anh định đi đâu?"
"Ờ.... Đến chỗ chị nhóc."
Câu hỏi tò mò được anh ta trả lời một cách thờ ơ.
Tuy nhiên, Yoo Sun vẫn cảm thấy nhẹ nhõm ngay cả với câu trả lời thờ ơ này. Không có lý do gì cả.
Nỗi sợ hãi tôi cảm thấy cho đến bây giờ đã bắt đầu tan biến.
an toàn thật.
Yoo Sun nhắm mắt lại một lúc, đầu tựa vào lưng Ha Jun.
* * *
* * *
Trong sảnh chính ở tầng trệt.
Đội trưởng đội an ninh số 1, Lee Jun ho, người đã bị bọn tội phạm chế ngự, đang quan sát xung quanh.
“Không ngờ hắn ta lại đến…”
Giữa sảnh chính, rất nhiều người, bao gồm cả vệ sĩ, đã tụ tập và bị chế ngự.
Trong số khách mời cũng có cả các anh hùng tụ tập lại, nhưng tình hình không cho phép họ di chuyển dễ dàng vì tên tội phạm đã tấn công họ.
Kalton, một tội phạm hạng S và là Kẻ giết anh hùng, đang đứng trước mặt họ.
Một trong những tội phạm tồi tệ nhất nước Anh đang đứng trước mặt chúng tôi.
Có lẽ đó không phải là một đối thủ có thể bị đánh bại ngay cả khi tất cả các nhân viên an ninh đều xông vào hắn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc.
Lee Jun ho cẩn thận quan sát khuôn mặt của những tên tội phạm, rồi lặng lẽ gọi Jang hyun, đội trưởng đội bảo vệ thứ hai.
– Này, đội trưởng số hai.
– Vâng, tôi biết rồi. Chúng ta sẽ di chuyển cùng lúc.
– Đừng nói nhảm nữa. Anh lo việc di tản khách đi.
– Nhưng một mình…
– Làm ơn đấy.
Jang hyun nghiến răng bực bội.
Bởi vì cậu nhận ra điều Lee Jun ho đang định làm gì trước mặt mình.
Lee Jun ho bắt đầu lặng lẽ đếm số.
– Một, hai, ba!
Ngay khi tôi đếm đến ba.
Tuk Tuk Tuk…
Một cậu bé bước vào cổng chính.
Cậu bé cõng một bé gái trên lưng và chậm rãi bước về phía các con tin.
Ánh mắt của những vị khách, nhân viên bảo vệ và cả những tên tội phạm đều đổ dồn về phía cậu bé.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ.
Khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu bé, bởi tình hình quá choáng váng đến nỗi ngay cả những tội phạm cũng phải dừng lại.
Nơi tiếp theo cậu bé đến là trước mặt Lee Jun Ho.
Lee Jun Ho lúc này mới nhận ra danh tính thực sự của cậu bé.
"Cậu, là cậu!"
Đó là một học sinh được xếp vào nhóm của anh.
Quả nhiên, tên cậu ta là Kim Ha jun.
Một cậu bé được xếp vào đội 1, nhưng lại không có động lực để làm điều đó, nên được phân vào sảnh chính.
Cậu ta để lại một cô bé đang cõng trên lưng.
"Anh có thể chăm sóc nhóc này một chút được không?"
"Hả! Tiểu thư Sun?"
"Còn cái radio..."
Lee Jun Ho, người vẫn chưa thể bình tĩnh lại được một lúc, bắt đầu nhìn Ha Jun và Yoo Sun lần lượt.
“Nghe cho kỹ đây. Tôi sẽ tạo cơ hộ cho anh, hãy dẫn khách lên tầng cuối cùng.”
“Thôi nào, đợi đã!”
Với những lời này, sau đó.
Ha Jun đã biến mất.
Cùng lúc đó.
Bùm! Uỳnh! Rầm!
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
Kalton, người đang đứng đó một cách thản nhiên, đột nhiên bay đi rất xa và bị đẩy vào tường, còn đám tội phạm vây quanh con tin thì bị tản ra tứ phía, miệng phun máu.
Giữa cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trong chớp mắt
Lee Jun Ho và Jang Hyun không nói nên lời khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
Tiếp theo là.
“Ha! Này, các anh phải nhanh chóng lên cầu thang và lên tầng trên! Nhanh lên!”
Đội trưởng thứ nhất và đội trưởng thứ hai, sau khi nghe thấy, đã hoàn hồn và nhanh chóng dẫn khách lên tầng trên.
* * *
Trong khi đó, Kalton, vừa tỉnh lại, từ từ đứng dậy khỏi đống đổ nát.
“Hừm…”
Hắn im lặng một lúc, trầm ngâm...
“Tôi không thể nhìn thấy hay cảm nhận được, và mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.”
Giọng nói thành thật của hắn vang lên, theo sau là một người đàn ông mặc vest bước qua cổng chính của khách sạn.
Đó là Kẻ múa rối.
Hắn ta nói với Kalton.
“Tất cả những người đang đứng chờ bắt cóc đều đã bị diệt.”
“Tôi hiểu rồi,… ngạc nhiên thật.”
Kẻ múa rối không hề hoảng loạn, dù điều đó có bất ngờ.
Thay vào đó, hắn ta vẫn tỏ ra thoải mái.
Bởi vì hắn biết người đàn ông trước mặt mình, Kalton, là người như thế nào.
“Anh muốn hành động không?”
Khóe miệng Kalton từ từ nhếch lên.
Về cơ bản, hắn ta quá mạnh để được sử dụng cho một chiến dịch như vậy.
Kẻ múa rối đã chuẩn bị cho mọi tình huống, nên từ thất bại không hề xuất hiện trong đầu.
“Tôi không ngờ mình sẽ phải hành động.”
“Tôi cũng không ngờ tới. Hơn nữa, Yoo Sun, con tin, cũng đã được giải cứu.”
“Tôi cũng thấy rồi. Thật không thể tin được, lâu lắm rồi tôi mới lại bị sốc như vậy. Ha ha ha!”
Tiếng cười vui vẻ của hắn khiến cả tòa nhà rung chuyển, không chỉ riêng tầng một.
Một luồng khí u ám bắt đầu lan tỏa, khó thở đến mức không thể chịu đựng nổi, xoáy quanh người Kalton.
Lời nói của kẻ múa rối vang lên.
“Anh không thể phá hủy toàn bộ khách sạn, Kalton. Chỉ có Yoo Seol và Yoo Sun thôi. Ưu tiên hàng đầu là bắt sống hai người bọn họ.”
“Ờ, tôi biết. Trừ hai người đó ra, hoặc nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, giết sạch.”
“Chúng tôi muốn bắt sống họ nếu có thể, nhưng biết đâu đối phương cũng có sức mạnh.”
Có hai cách để làm điều đó: hoặc giết bọn chúng ngay tại đây để họ không thể sử dụng năng lực của Yoo Seol trong Hiệp hội Anh hùng, hoặc bắt cóc họ và sử dụng năng lực của Yoo Seol với lý do lấy mạng Yoo Sun.
“Kukuku! Sao cũng được! Lâu lắm rồi tôi mới thấy ai đó có thể là đối thủ của mình.”
Rồi một chàng trai thong thả bước đến gần hai người.
Cậu ấy đang nhìn họ một cách thản nhiên, tặc lưỡi vẻ khó chịu.
Thân thể chính của tên múa rối kia không có ở đây, nên hắn là một ngoại lệ. Nhưng sức mạnh của tên tội phạm cấp S – Kalton – thì vượt ngoài sức tưởng tượng. Tôi đã mất năm ngày để cố gắng thổi bay tên đó.
Ngủ rồi dậy, đánh, ngủ lại, dậy rồi lại dậy, cứ thế lặp lại.
May mắn thay, tuy cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều mệt mỏi trong khoảng không này, nhưng tôi không thấy đói.
Đó là cách tôi đánh lùi hắn, tổng cộng năm ngày, nhưng trên người hắn chẳng có lấy một vết xước.
Rõ ràng hắn là một sinh vật quái dị, hoàn toàn không phải con người.
"Đêm nay sẽ là một đêm dài đây."
Tiếp theo là giọng nói trầm xuống của Kalton.
Trái ngược với giọng điệu của hắn, khóe miệng hắn nhếch lên lạnh lùng.
Ha Jun gật đầu với lời nói của hắn ta, thở dài và nắm chặt Maharaj.
"Ừ, đúng vậy."