The Academy’s Time Stop Player

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 16

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3735

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 127

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 48

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

151 1265

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

294 5604

Web novel - Chương 17

Lúc nửa đêm.

Cửa chính dẫn đến sảnh chính của Khách sạn Nefertem.

“Haaoo~, tôi mệt rồi.”

“Chờ một chút. Sắp đến giờ chuyển ca rồi.”

Hai vệ sĩ đứng trước cửa ngáp dài chán nản.

Bình thường họ sẽ không mệt mỏi đến thế này.

Tuy nhiên, hôm nay lại là một ngày rất vất vả do phải quản lý các học viên đến trải nghiệm công việc.

“Tuy nhiên, khi nhìn thấy các em học sinh, thật hoài niệm quá.”

“Đúng vậy, thưa anh. Tôi cũng đã từng tạo dựng được tên tuổi ở học viện.”

“Thế có cùng đẳng cấp với thế hệ này, với đệ tử Kiếm Đế và công chúa Anh Quốc không?”

“Anh xong chưa?”

“Haha, thôi nói nhảm đi, đề cao cảnh giác lên.”

“Dù sao thì cũng sắp đến giờ chuyển ca rồi. Hm? Cậu ấy đây rồi.”

“…Chờ một chút.”

Một vệ sĩ cảm thấy có gì đó không ổn.

Vị trí mà họ đang đứng thật kỳ lạ.

“Có ai đó vừa đi qua kết giới……? Này, anh kia! Ai đấy!?”

Ngay lúc vệ sĩ cẩn thận rút kiếm và tiến lại gần họ.

KRIK! KRIK – Cạch…

“Hả?”

“Cái gì?”

Hai vệ sĩ dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.

Mất điện.

Hơn nữa, toàn bộ khách sạn từ tầng một đến tầng năm mươi đều bị mất điện.

Ngay khi anh vệ sĩ cấp trên định lấy bộ đàm.

Wooosh-

“Cái!”

“Hả?”

Một con dao găm sắc nhọn bay tới cổ anh vệ sĩ cấp trên.

Anh ta bị dao găm đâm trúng run rẩy và thổ huyết.

“Ể? Li…ne-”

Wooosh~

Sau khi anh ta nói xong một từ, một con dao găm khác lại bay tới.

Lần này nó đâm vào cổ họng của một vệ sĩ cấp dưới và anh ta cũng gặp chung một kết cục.

Cửa trước được bao quanh bởi bóng tối và sự im lặng.

Hai người đàn ông xuất hiện, có vẻ như đang làm việc theo ca, xuất hiện.

Đó là một người đàn ông to lớn đội mũ trùm đầu màu đen, và một người đàn ông mặc bộ đồ gọn gàng với một thanh kiếm sắc bén.

Ngay sau đó, người đàn ông to lớn mở miệng.

“Bắt đầu đi.”

“Nó đã bắt đầu rồi.”

Khi những từ ngữ rơi xuống, những cánh cổng màu tím sẫm phát ra luồng khí đáng ngại hình thành ở hai bên cơ thể của hai người đàn ông.

Bên ngoài cánh cổng, vô số người đàn ông trông giống hệt người đàn ông mặc bộ đồ gọn gàng đã đến trước đó xuất hiện.

“Kéo màn chắn lại.”

“Được.”

Hành động của họ trái ngược nhau.

Ba bốn người đàn ông khác vừa bước ra khỏi cổng và đặt tay xuống sàn. Một trận pháp ma thuật khổng lồ xuất hiện, một nửa vòng màn đen hình thành xung quanh trận pháp ma thuật và bắt đầu bao phủ toàn bộ khách sạn.

Chẳng mấy chốc, một rào chắn khổng lồ bao trùm toàn bộ khách sạn.

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ khóe môi của người đàn ông to lớn.

"Dọn dẹp đi."

***

Trong khi đó, Yoo Seol ah và Anna, những người đến từ văn phòng tổng giám đốc ở tầng 45, cùng Kang Jung Ah, trưởng phòng an ninh, chạy dọc hành lang tối om và tiếp tục hướng đến sảnh chính ở tầng hai để nắm bắt tình hình.

"Còn việc liên lạc giữa các đội trưởng và phòng giám sát thì sao?"

"Tôi đã cố gắng liên lạc với họ qua radio, nhưng không liên lạc được với ai. Có lẽ là do radio bị nhiễu -! Cái đó là?!"

Chính là lúc đó.

Anh ta dừng lại và chỉ vào tấm màn đen mà anh ta nhìn thấy qua cửa sổ.

Nhìn thấy vậy, nét mặt Anna bắt đầu cứng lại.

Bởi vì Anna chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là gì.

“Đó là rào chắn phân cách không gian,” cô nói.

“Không thể nào… có người đã phá vỡ kết giới bảo vệ của khách sạn chúng ta sao?”

“Nhìn vào tình hình thì tôi nghĩ vậy. Và trừ khi lõi của rào chắn bị phá hủy, nếu không chúng ta sẽ không thể cầu cứu từ bên ngoài. Bản thân không gian đã bị chia cắt, đồng thời, mọi thứ trông vẫn ổn khi nhìn từ bên ngoài.”

“Chuyện này…”

Mọi chuyện không ổn chút nào.

Thật khó để hiểu được tình hình vì toàn bộ nguồn điện đã bị cắt cùng lúc với sự cố mất điện.

Hơn nữa, bức màn phân cách không gian được tạo ra bên trong rào chắn bảo vệ khi nó được triển khai bình thường, nên Hiệp hội Anh hùng khó mà nắm bắt được tình hình.

“Vệ sĩ, vui lòng kiểm tra nguồn dự trữ năng lượng của phòng giám sát.”

“Nhưng thưa cô…”

“Chỉ có anh mới làm được việc đó. Phòng giám sát chắc chắn đã bị chiếm rồi. Xin anh yên tâm, tôi sẽ ở bên cô Anna.”

“…Chậc! Được rồi…”

Nói xong, trưởng phòng an ninh biến mất, để lại dư ảnh.

Bởi vì anh ta biết ý định của Yoo Seol ah và đồng thời tin tưởng vào năng lực của thế hệ Hiền Giả tiếp theo.

Nhưng.

“Anna, mình có một việc muốn nhờ.”

“Cái gì? Nhưng mà…”

“Làm ơn. Chỉ có Anna mới có thể làm được.”

“Vậy thì cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bọn tội phạm chắc chắn sẽ–…”

“Không sao đâu.”

Yoo Seol ah mỉm cười với đôi mắt sáng ngời đầy tự tin.

Một nụ cười tràn đầy tự tin, đủ để xua tan nỗi lo lắng của Anna ngay lập tức.

“Mình tự tin vào khả năng chạy trốn của mình. Mình quen với điều đó rồi.”

“…Yêu cầu của cậu là gì?”

“Chắc chắn có vật gì đó trong khách sạn đang cản trở sự lưu thông của ma thuật. Anna, xin hãy tìm và tiêu hủy hết chúng. Chỉ có cậu mới tìm ra nó nhanh nhất.”

“…Được rồi. Sau khi phá hủy kết giới, mình sẽ gọi cậu ngay.”

“Xin cậu đấy.”

Nói xong, Anna kích hoạt ma thuật lơ lửng và bắt đầu bay lên qua cửa sổ. Trong sự im lặng chỉ còn lại một mình, Yoo Seol ah nhanh chóng quay đầu lại.

Nếu tình huống này là một cuộc tấn công của Liên Minh Tội Phạm, thì có lẽ chúng đã chiếm được sảnh chính ở tầng 1 rồi.

Thêm vào đó, điều cần thiết là phải đoán rằng nếu mục tiêu của chúng là bắt cóc cô ấy, thì chúng chắc chắn sẽ bắt làm con tin.

Nếu vậy, điều cô có thể làm bây giờ là câu giờ.

Phải mất thời gian để cứu thêm con tin.

Ngay khi cô bị bắt, giá trị của con tin sẽ biến mất.

“Hừm… được rồi.”

Seol-ah Yoo chạy lên mái nhà ở phía bên kia.

Sau đó, vô số tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang.

***

“~-”

Kang Jung Ah, trưởng phòng an ninh, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay đến mức chảy máu.

Quả nhiên, phòng giám sát đã bị chiếm.

Tôi nhanh chóng tổ chức kiểm tra đội dự bị, nhưng tội phạm đã tiêu diệt đội dự bị. Hơn nữa, tội phạm mà anh ta đánh bại không phải là người.

Trông hắn giống người, nhưng đầu bị vỡ và cánh tay bị kéo ra, nhưng máu không hề chảy ra.

Đó chỉ là một con búp bê rỗng.

Nhìn vào trang phục của hắn, anh ta nhận ra hắn đã xâm nhập với tư cách khách mời.

“Có một người điều khiển rối…”

Kẻ múa rối, tội phạm hạng A.

Số lượng con rối mà hắn ta sản xuất hàng loạt là vô số.

Bình thường, hắn ta có thể điều khiển khoảng 100 đến 200 con, và có người nói hắn ta có thể điều khiển tới 500 con.

“Khốn nạn!”

Kang Jung ah ngay lập tức cố gắng chạy về phía Yoo Seol-ah với thông tin mà anh vừa biết được nhanh nhất có thể.

Vậy là hết.

– Con rối bị phá hủy rồi sao?

Một giọng nói máy móc phát ra từ đầu con rối bị phá hủy.

Kang Jung ah lập tức dừng lại vừa nhìn con búp bê vừa nghe giọng nói đó.

Ngay sau đó, cái đầu của con búp bê, vốn đã lăn về phía anh ta, bắt đầu nghiến chặt miệng và nói bằng một hình dạng kỳ quái.

– Vì ngươi đã giết con rối của ta, ngươi khá mạnh đấy. Con rối này cũng không yếu đâu, hàng do ta tạo ra mà.

“Ngươi là kẻ múa rối à?”

-Được rồi. Vậy ngươi là trưởng phòng quản lý an ninh à?

“Ngươi muốn gì?”

–Bắt giữ con tin.

Nghe những lời đó, Kang Jung Ah chỉ nhìn chằm chằm vào con rối.

Con rối tiếp tục nói.

– Mang Yoo Seol ah đến đây. Hoặc ta sẽ giết một người cho mỗi phút ngươi đến muộn.

“Chết tiệt!”

-… Vậy sao? À, không cần nữa đâu… Ta tìm thấy rồi.

Vừa nghe xong câu đó, vẻ mặt Kang Jung Ah dần trở nên cứng đờ.

Cô ấy một mình sao?

“Này, không thể nào! Đồ khốn nạn! Nếu mày chạm vào cô ấy, tao sẽ không để yên đâu!”

– Hehehe, nếu được thì thử xem.

Nói xong, tiếng nói của kẻ múa rối không còn vang lên nữa.

“Chết tiệt!”

Rắc rắc-

Kang Jung Ah lập tức đập con rối xuống đất và chạy về phía Yoo Seol ah.

Đúng lúc đó.

Có một âm thanh xuất hiện trong khoảnh khắc đó.

Keech~Keech~

“Cái này!”

Tiếng ồn phát ra từ radio và không thể nghe thấy do nhiễu sóng radio.

Ngay sau đó

[Alo, alo, có ai nghe thấy tôi không? Nếu có thể nghe thấy tôi, xin hãy nói to lên]

Giọng một người vang lên từ bộ đàm.

Liên lạc không phải bị gián đoạn sao?

Kang Jung an vội vàng cầm lấy bộ đàm và hét lên.

“Ngươi, ngươi là ai?”

[Ngươi là ai, hỏi gì kì vậy cha?]

Là Kang Jung Ah, người vừa mất bình tĩnh vì câu nói đó.

Rồi giọng người đó vang lên.

[Aaa, mấy tảng đá chắn đã bị tôi phá hủy rồi …… hả? Bọn tội phạm còn bắt cóc con tin ở sảnh chính tầng 1 sao? Tôi sẽ đi cứu họ.]

“Này, khoan đã! Dừng lại!”

Dù trong hoàn cảnh nào, trưởng phòng an ninh cũng không còn cách nào khác ngoài việc ngăn cậu ta lại.

Khi nghe thấy giọng nói đó, tôi biết ngay đó là một cậu bé.

Một cậu bé có thể tự xoay xở được sao?

[Xong. Tôi sẽ đưa con tin được cứu lên lầu.]

“Cái gì? Không đùa được đâu!”

Chỉ trong vòng một phút, tiếng radio đã vang lên.

Cuối cùng, khi anh ta giận dữ hét vào radio.

Tuk! Tuk! Tuk!

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của vô số người đang đi lên cầu thang.

Kang Jung ah, đầu óc nhất thời không theo kịp những gì đang xảy ra, bắt đầu đờ đẫn nhìn những người đang vội vã chạy lên cầu thang.

***

“Ha....ha… -.”

Hành lang cuối cùng trên tầng 35.

 Yoo Seol Ah, bị dồn vào đường cùng, hít một hơi thật sâu và nhìn những tên tội phạm và những con rối xung quanh.

Cô dựa lưng vào tường , tay đặt lên vết thương đang chảy máu ở bụng.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest bước ra từ đám tội phạm và tiến lại gần cô.

“Chẳng phải cô tài giỏi hơn tôi tưởng sao? Làm hỏng mấy con rối của tôi rồi.”

“Ư-”

Yoo Seol ah nghiến răng.

Bởi vì cô không thể ngờ rằng Liên Minh Tội Phạm lại phái đến một kẻ múa rối.

"Ugh-hah hah hah."

"Ôi, cô chảy máu nhiều quá. Nhưng tôi không có ý định giết cô đâu, nên là xin hãy đi cùng tôi."

"Tôi... không có ý định... đưa sức mạnh của mình cho mấy người."

Lý do cô trở thành mục tiêu của những kẻ đứng đầu Liên Minh Tội Phạm là vì năng lực của cô.

Một năng lực chữa lành hoàn hảo có thể chữa lành mọi vết thương một cách nhanh chóng và hoàn toàn mà không gây ra bất kỳ tổn thương nội tạng nào.

Việc tự chữa lành là bất khả thi, nhưng ngay cả khi bị loại trừ, giá trị của năng lực này là vô song. Đến nỗi Liên Minh Tội Phạm và nhiều kẻ khác đã âm mưu bắt cóc cô.

"Đi cùng tôi và cô sẽ thay đổi ý định của mình nhanh thôi. Kể cả khi cô không muốn, có còn cách nào nữa không?"

"Vẫn còn bảo vệ-"

"Bọn chúng xong hết rồi. Có vẻ tôi đã dập tắt niềm tin cuối cùng của cô nhỉ?"

“A, không-”

Tuy nhiên, bất chấp những lời tuyệt vọng của mình, Yoo Seol ah vẫn đứng dậy.

Với một thanh kiếm trên tay, và sẵn sàng tham gia vào trận chiến.

Bởi vì cô tin chắc rằng hắn sẽ không bao giờ giết cô.

Tuy nhiên, kẻ múa rối chỉ thở dài thườn thượt trước hành động này.

“Này, chặt chân tay chắc cũng không sao đâu.”

“A-”

Nghe vậy, Yoo Seol Ah bắt đầu run rẩy vì sợ hãi.

Cô rưng rưng nước mắt nhìn kẻ múa rối, nhưng cô không chịu đầu hàng.

Bởi vì cô nghĩ, nếu bị bắt ở đây thì cũng coi như xong đời.

“Chậc, đồ ngu này…… Cứ tưởng đầu óc cô thông minh cơ đấy……”

Kẻ điều múa rối từ từ tiến lại gần Yoo Seol ah.

Bỗng nhiên.

Keech~Keech~

Radio bắt đầu réo.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Yoo Seol ah vẫn không khá hơn.

Dù có phá vỡ được kết giới đi nữa, tình hình vẫn không khá hơn.

Hơn nữa, đối thủ lại là một kẻ múa rối tội phạm hạng A.

Có lẽ ngay cả vệ sĩ của cô cũng gặp khó khăn khi đối phó với hắn.

“Hả? hiểu rồi, những tảng đá chắn đã bị phá hủy.”

Một lần nữa, phản ứng của kẻ múa rối lại chẳng đáng kể.

Cho dù tảng đá chắn đã bị phá hủy và radio đã hoạt động lại, điều đó cũng không có nghĩa là tình hình sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, một giọng nói bất ngờ vang lên trên radio.

[Alo, alo, có ai nghe thấy tôi không? Nếu nghe thấy tôi, xin hãy nói to lên.]

Giọng một chàng trai vang lên.

Đó là một giọng nói quen thuộc, đầy thư giãn, không phù hợp với tình huống này.

Yoo Seol ah giơ bàn tay yếu ớt lên và mở miệng nói với radio.

“Cậu có phải là… cậu có phải là Kim Ha jun không…?”

[Là tôi. Giờ cô đang ở đâu?]

"Cậu có đến cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, sự an toàn của khách mời và học sinh -"

[Cô đang ở đâu?]

Ha jun phớt lờ lời Yoo Seol ah và tiếp tục hỏi.

Yoo Seol ah nghiến răng tiếp tục.

"Làm ơn làm ơn. Đừng quan tâm đến tôi, nên hãy kiểm tra an toàn của họ trước đã."

[… Cô đang ở đâu?]

Giọng điệu nghiêm nghị, nặng nề.

Trong giọng nói phát ra, tôi có thể cảm nhận được sức nặng của sự nghiêm túc tuyệt đối.

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó.

Sao tự nhiên tôi lại có suy nghĩ này?

“… Tôi, tôi.”

Tôi nhắm mắt lại và đặt đôi tay run rẩy lên radio.

Nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt nhắm nghiền của tôi.

Không lau khô những giọt nước mắt đang lăn dài, cô ấy nói với Ha jun.

“…Làm ơn, xin hãy giúp tôi..”

Cuối cùng, tôi cũng thốt ra được những lời lẽ không nên nói.

Dù cô ấy có giả vờ như không sợ đến đâu, cô ấy cũng sợ hãi.

Tôi muốn dựa vào cậu ấy, người mà tôi nghĩ là hy vọng cuối cùng của mình.

Chẳng mấy chốc, giọng cậu ấy vang lên.

[…Ở đâu?]

“Ở cuối hành lang tầng 35.”

[…Tôi sẽ đến đó ngay.]

Keech!

Và đó là kết thúc

Tôi muốn nói không, nhưng không thể.

Yoo Seol ah không còn cách nào khác ngoài việc hối hận về những gì mình vừa nói.

"Kết thúc rồi."

Giọng của kẻ múa rối vang lên.

Cô nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.

Cô từ từ mở mắt và lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài.

Khoảnh khắc đó.

"..Hử?"

"Lần sau trả lời nhanh dùm khi được hỏi."

Kim Ha jun đang đứng trước mặt cô.

Là Yoo Seol ah, người không giấu được vẻ ngạc nhiên khi mắt cô mở to.

Cùng lúc đó, kẻ múa rối sắp tiến lại gần cô cũng nhìn Kim Ha jun với ánh mắt ngạc nhiên.

"Ơ, mày...!!!"

Tuy nhiên, lời nói của người điều khiển rối không kéo dài được lâu.

Bang-! Cạch—!!! Bùm—-!

Vô số tội phạm và con rối chất đầy hành lang bắt đầu bay tán loạn trên không trung.

Đầu của một số con bị nổ tung. Một số bị ném vào tường, số khác bị đẩy xuyên qua tường và rơi qua cửa sổ.

"Cái, làm sao có thể?!"

Miệng kẻ múa rối bắt đầu giật giật.

Hắn nhìn chằm chằm vào hành lang đầy máu và những mảnh vụn của xác chết vỡ nát với vẻ mặt không thể tin nổi.

Ngay sau đó, một chàng trai cầm một cây búa vàng khổng lồ tiến đến gần gã.

"Vẫn còn à?"

"Mày, mày là ai hả?!!!"

"Không cần biết đâu."

Uỳnh!

Đó là những lời cuối cùng của kẻ múa rối.

Ha-jun giẫm lên đầu gã và đập vỡ nó, rồi quay sang nhìn Yoo Seol ah.

Cô ta chỉ nhìn Ha jun với vẻ mặt ngạc nhiên và liên tục chớp đôi mắt đầy nước.

Ha jun nói tiếp.

"Sắp có người đến tầng này rồi, kể cả vệ sĩ, nên là chạy lên tầng cao nhất đi."

"Hả, vậy sao? Nhưng rõ ràng là vệ sĩ..."

"Chúng ta bị khống chế vì con tin. Cứ cắt đứt mọi thứ đi."

Ha jun thở dài, quay người bước đi run rẩy, yếu ớt.

Vác Maharaj trên vai, anh bước lên cầu thang.

Rồi giọng Yoo Seol ah vang lên.

“…Cậu đi đâu vậy?”

“…Tôi phải làm xong việc cái đã. Và bảo Anna đừng có xuống đây.”

Hết chuyện.

Sau đó, Kim Ha-jun biến mất không để lại chút dư ảnh nào, tiếng cầu thang kẽo kẹt và tiếng người đi lên vọng lại từ hành lang trung tâm.