Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 50

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 937

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1099

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50222

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

21 328

Toàn tập - Chương 01

#1 【Kosei, người hùng của tôi】Aiza Takeshi

Tháng Sáu. Tôi đang ở ngoại ô phía Tây Tokyo, một thị trấn không đủ lớn để gọi là phường nhưng cũng chưa hẳn là thành phố. Đây là khu dân cư nhiều cây xanh, nơi những ngôi nhà có khoảng sân nhỏ với thảm cỏ, và gara nào cũng đậu chiếc xe hơi sang trọng.

Giờ tôi đang đứng trong một ngôi nhà như thế.

“Takeshi, con có định tập hay không?”

Giọng nói đó là của thầy Takayanagi Akira. Giọng thầy đầy bực dọc như thể sắp bỏ cuộc. Thầy ngã người ra ghế sofa sau cây đàn piano, hai tay khoanh sau đầu rồi thở dài não nề.

“Con nghĩ mình có thể lười biếng, tập cho có lệ rồi mong đạt kết quả tốt sao?"

Chết... bị lộ rồi, tôi thầm nghĩ, miễn cưỡng ngồi vào vị trí bên đàn.

Thầy ơi, thông cảm chút đi. Sau giờ học, bọn lớp tôi đã đấu một trận bóng với Lớp 1— tôi học Lớp 2, phòng bên cạnh, cả hai đều đang học năm Tư tiểu học— ấy là một trận đấu liên quan đến danh dự. Đúng hơn là nó khiêu khích trước, và vì em chạy nhanh nhất lớp, đội sẽ thua nếu không có em, thầy hiểu không?

Suốt tuần này, tôi phải dành hai tiếng mỗi ngày sau giờ học để luyện tập cho trận đấu. Tôi kiệt sức rồi, ngày rảnh rỗi nhất cũng chỉ chơi piano được hai tiếng. Thường thì chỉ được một tiếng là cùng, với lại mấy bài etude cơ bản chỉ luyện ngón thế này chán lắm.

À, nhưng nếu là bản nhạc dùng đi thi thì tôi sẽ cố.

"Cậu có thực sự muốn đuổi kịp Arima Kosei, thậm chí vượt qua cậu ấy không?"

"...Có ạ”

Kosei là thần tượng của tôi. Cậu ấy đỉnh lắm. Cậu ấy có một vầng hào quang luôn toả sáng rạng rỡ trên đầu, làm tôi loá cả mắt.

Cậu ấy chơi các bản nhạc đầy hoàn hảo. Màn trình diễn của cậu ấy chính xác tuyệt đối, và cậu ấy có đủ bản lĩnh để bình tĩnh trước hàng vạn con mắt đang soi xét mình.

"Nếu vậy, chỉ có một câu trả lời thôi. Khoảng cách giữa con và thằng bé ấy cách biệt quá lớn. Khi nào con chịu bỏ ra lượng thời gian tương đương thì hẵng nói chuyện đuổi kịp hay vượt mặt."

“Cụ thể là bao nhiêu ạ?" Tôi bĩu môi, ngoái lại nhìn thầy Takayanagi.

Tôi tập luyện hàng ngày. Chỉ cần nghỉ một hôm, ngón tay tôi sẽ cứng đờ suốt ba ngày liên tiếp.

"Sáng nào cậu ta cũng chơi một tiếng trước khi đi học, sau giờ học chắc chắn thêm bốn tiếng nữa. Dành ra ít nhất một tiếng cho những etude cơ bản. Sau đó, cậu ta sẽ khắc sâu bản nhạc vào đầu. Cậu ta chia nhỏ chúng ra, tập đều đặn hai ô nhịp một cho đến khi xong bài. Khi xong bốn cặp, cậu ấy sẽ chơi liền mạch từ một đến tám cho đến khi không còn sai sót. Rồi lặp lại... chắc thế."

“Không thể nào! Tập nhiều thế chán chết đi được. Con thích chơi nguyên bài từ đầu đến cuối cơ."

“Đừng có bao biện, con chỉ tự lừa mình nghĩ rằng mình có thể chơi được, và bỏ qua những chi tiết nhỏ. Không phải mục tiêu của con là chơi hoàn hảo như một cỗ máy, không sai sót nào sao?”

"Ừ thì... nhưng con không muốn tập thứ gì chán ngắt thế."

Thầy Takayanagi đứng dậy, cúi sát mặt tôi với vẻ nghiêm túc, “Nếu muốn trở nên vĩ đại, con phải tin vào chính mình."

Đêm đến, phủ một tấm màn màu đen xuống thế gian.

Nhà tôi ở khu dân cư mới, không xanh mát hay sang trọng như khu của thầy Takayanagi. Từ ga tàu tư nhân phải mất tới mười lăm phút đi xe bus, nhà tôi lại còn nằm trong ngõ hẻm cách xa đường chính. Vừa về đến nhà sau buổi học piano, việc đầu tiên tôi làm là lao vào phòng, lấy ra chương trình của vòng sơ khảo cuộc thi piano quận vừa rồi. Tôi vừa đủ điểm qua. Đoán xem ai vượt xa mọi người ở vòng sơ khảo nào? Chẳng ai khác ngoài Arima Kousei, cũng là học sinh lớp bốn như tôi.

Vì là phần thi dành cho toàn bộ cấp tiểu học, nên cũng có cả học sinh lớp năm và sáu tham gia, nhưng cậu ấy vẫn giành vị trí cao nhất. Đây là lần thứ tư tôi thi cùng Kosei. Và lần nào cũng thế, cậu ấy luôn luôn về nhất, tuần tự như một vòng lặp được đo ni đóng giày chuẩn xác.

Lần đầu tôi gặp Kosei cũng tại vòng sơ khảo quận, đúng một năm trước. Đó là cuộc thi đầu tiên tôi ghi danh thi đấu.

Tôi không thực sự muốn trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, chỉ nghĩ là thử sức cho biết.

Khoảng hai tháng trước đó, tôi vừa lên lớp ba. Một hôm, đến lượt nhóm tôi dọn phòng nhạc, tôi phát hiện một bản nhạc vẫn để trên nắp đàn grand piano. Đó là "Turkish March" của Mozart, bài mà giáo viên âm nhạc đã chơi trong lớp hôm ấy. Lật qua vài trang, tôi thấy mình có thể chơi được, thế là tôi chơi thử.

Các bạn cùng lớp há hốc miệng trầm trồ, kể cả cô giáo dạy nhạc. Thấy phấn khích, tôi cũng chơi cho thầy Takayanagi nghe. Chỉ sau một lần chơi, tôi gần như thuộc lòng cả bài.

"Turkish March... chương 3 của bản Piano Sonata số 11 của Mozart. Con gần như thuộc lòng chỉ sau một lần chơi... và đã đạt tốc độ nhanh thế này sao?"

Từ chồng giấy tờ và sách nhạc trên bàn cạnh ghế sofa, thầy Takayanagi lấy ra một cuốn sách nhạc được ép phẳng góc và còn nguyên tem. Thầy mở trang có đánh dấu rồi đưa cho tôi.

“Con chơi được bài này không?"

“Ừmm… Kiểu như thế này ạ?"

Tôi mắc vài lỗi, nhưng lần đầu chơi vậy thì đã khá ổn.

"Biết ngay mà... Takeshi, thầy dạy con gần bốn năm nay rồi, con thường xuyên làm thầy ngạc nhiên vì tốc độ tiến bộ và trực giác âm nhạc của con. Nhưng con hay hứng lên rồi lại chán, ghét luyện tập như bao người và chỉ chịu cố khi có phần thưởng."

Thầy Takayanagi trầm ngâm một lúc.

"Được rồi," cuối cùng thầy lẩm bẩm, "Nếu thầy hứa mua chiếc Thắt lưng Biến hình siêu nhân tùy ý cho con, con có thi bài này không?"

"Thi ạ? Phải tập nhiều lắm đúng không? Thôi bỏ đi ạ.”

Thầy tiến sát lại, mắt sáng rực,

"Vì vậy thầy mới đề nghị mua đồ chơi. Đây chính là bản nhạc thầy chọn riêng cho cuộc thi piano do Neo Musika tài trợ. Con không tò mò xem mình giỏi hơn bao nhiêu đứa khác à? Như việc ai cũng biết con chạy nhanh nhất lớp ấy, piano cũng vậy. Hữu xạ tự nhiên hương, người có tài ắt sẽ lộ ra ngay.”

Thế là một năm trước, tôi tham gia cuộc thi đầu đời, nơi tôi gặp người hùng siêu đỉnh của mình.

Người hùng của tôi... Kosei Arima, thần đồng vừa biểu diễn Bản concerto piano của Mozart cùng dàn nhạc tháng trước.

Trong cuộc thi, mọi người đều đã chơi thừa đủ để đánh trọn vẹn bản nhạc, nhưng lại hay lỡ vướng vài sai sót vì lo lắng. Bản nhạc có quá nhiều ký hiệu, không chỉ nốt nào cần chơi, mà còn là độ dài, độ to nhỏ, nhịp độ, cách di chuyển ngón tay, những từ tiếng Ý mơ hồ kiểu hát lên, mạnh mẽ hơn hay thư giãn, dùng pedal hay không... đại loại thế.

Đặc biệt nếu di chuyển quá chậm hoặc nhanh, bạn sẽ chạm phải phím sai vì không với tới nốt tiếp theo, khiến trường độ nghe kỳ cục hoặc thừa một khoảng nghỉ không có trong bản nhạc.

Những ký hiệu đó do nhà soạn nhạc viết cho người lớn. Đây là cuộc thi cho trẻ tiểu học với bàn tay nhỏ xíu, nên tất nhiên không thí sinh nào chơi hoàn hảo nổi. Những cú chạm sai, tiếng khóc ré, làn điệu kỳ quặc khiến màn trình diễn nào cũng lỗi tùm lum.

Người nghe cũng khó chịu chẳng kém.

Nhưng Kosei khác hẳn. Đầu tiên, cậu ấy chọn bản nhạc thật khó mà cũng siêu phàm làm sao.

Bản Piano Sonata số 17 cung Rê thứ, Op. 31/2, chương 3 của Beethoven - thường được gọi là "Cơn bão". Tôi biết bài này.

Kosei chơi y như nghệ sĩ piano chuyên nghiệp trên đĩa CD, đúng từng nốt trong nhạc phổ không sai một li. Màn trình diễn ấn tượng xứng đáng với cái tên "Cơn bão" ngầu lòi.

Chà... đỉnh thật đấy!

Tôi biểu diễn từ đầu cuộc thi, giờ đang ngồi khán giả nghe cậu ấy chơi. Tôi không quan tâm lắm đến thứ hạng, thầy giáo cũng bảo nên nghe các thí sinh khác để biết họ luyện tập chăm chỉ thế nào.

Thực ra chẳng có ai quá xuất sắc cả.

Không ai khác biệt nhiều so với tôi. Phòng chừng tôi lại được điểm cao hơn tưởng tượng? Tôi không mắc lỗi đáng kể gì cho cam, chỉ hơi nhanh nhịp một chút.

Khi tôi bắt đầu thấy chán, thì giai điệu bất ngờ ập đến.

Ôi trời! Cậu ta từ đâu ra vậy? Đỉnh quá! Chơi chuẩn từng nốt nhạc.

Không chỉ tôi, hầu hết thí sinh và khán giả đều sửng sốt.

Trừ người hâm mộ của Kosei và ban giám khảo - họ có vẻ đã quen - còn lại tất thảy đều kinh ngạc.

Giáng xuống nốt đàn cuối cùng khép lại bài thi, cậu ấy đứng dậy cúi chào khán giả.

Cả hội trường im phăng phắc trong giây lát. Điều chưa từng xảy ra với bất kỳ thí sinh nào khác.

Rồi tiếng vỗ tay bùng nổ. Mọi người chung quanh xôn xao, thán phục thở dài, bên tai tôi rì rầm những lời bàn tán.

"Xem kìa, cậu nhóc đó từng chơi với nghệ sĩ chuyên nghiệp, đúng là khác biệt một trời một vực!"

“Tôi tưởng chuyện biểu diễn với dàn nhạc chỉ là tâng bốc quá thôi, nhưng với tài năng này, cậu bé hoàn toàn có thể trở thành nghệ sĩ thực thụ!"

Nhưng Kosei hình như chẳng hề vui. Cậu ấy không e dè đỏ mặt, cũng không nở nụ cười xã giao, càng chẳng tỏ vẻ tự mãn. Đôi lông mày thẳng tắp sau cặp kính gọng đen không nhúc nhích, cậu ấy vội vã rời sân khấu.

Cậu ấy như mấy tay súng ngầu lòi trong phim cao bồi, vừa kết liễu đối thủ trong trận đấu sinh tử rồi bình thản bước đi. Một cỗ máy hợp kim siêu cấp với trái tim thép và kỹ năng vô địch. Mạnh mẽ! Chất quá chừng! 

Một người hùng.

Kosei là người hùng của tôi.

Tôi cũng muốn giỏi kinh khủng như thế. Muốn trở nên bất khả chiến bại. Muốn chơi bản nhạc hoàn hảo không một sai sót, đúng y như những gì được viết trên trang giấy.

Kể từ đó, Kosei Arima trở thành mục tiêu của tôi.

Tôi kiểm tra tên trường tiểu học của Kosei trong chương trình, Trường Công Hibari. Trước giờ tôi không để ý, nhưng trường cậu ấy ở thành phố liền kề, thậm chí khu phố cũng sát nhà tôi.

Ồ, không xa lắm. Không biết đạp xe tới được không nhỉ?

—Nếu muốn trở nên vĩ đại, tôi phải tin vào chính mình.

“Được rồi! Ngày mai mình sẽ đi tìm hiểu xem Kosei luyện tập thế nào!"