#1 【Kosei, người hùng của tôi】Aiza Takeshi
Ngày hôm sau, buổi học kết thúc trước giờ trưa vì trường tôi có sự kiện đặc biệt. Sau khi ăn bữa trưa và trực nhật lớp, tôi đạp xe thẳng đến Trường Tiểu học Hibari, nơi Kosei theo học.
Con đường đến trường cậu ấy không khó nhớ, chỉ việc men theo tuyến xe bus xuyên qua khu dân cư gần nhà, băng qua đường ray tàu điện, đi tiếp qua khu phố đông đúc trước ga rồi theo một tuyến bus khác là cán đích.
Khi nhìn thấy cổng trường phía trước, tôi dựng xe ở sân chơi khu chung cư gần đó, khóa cổ xe vào cột chắn rồi lấm la lấm lét tiếp cận.
Hàng cây zelkova dọc lối vào tỏa bóng mát cao vời vợi. Tôi núp sau một thân cây to, quan sát đám học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ sau tiếng chuông tan trường. Không khó để nhận ra Kosei, cậu bé gầy gò, đầu to, đeo cặp kính gọng đen dày cộp bước đi lầm lũi với ánh mắt cúi thấp.
Bingo! Đã thấy cậu ta.
Tôi bám theo từ xa. Một cô bé tóc ngắn định rủ cậu ấy đi chơi nhưng bị từ chối. Kosei đi thẳng về nhà, một toà biệt thự hai tầng kiểu cách nằm sát vách nhà bên cạnh, trong sân khu vườn nhỏ xíu đặc trưng của khu dân cư chật hẹp này.
Kể từ sau khi chị em tôi bắt đầu học chơi piano, bố mẹ đã làm tường cách âm để tránh phiền hà hàng xóm bên cạnh.
Chắc phòng tập piano của cậu ấy cũng như nhà tôi. Tôi nghĩ thầm trong khi ngồi chờ ở cửa nhưng chẳng nghe thấy tiếng đàn nào.
Chết tiệt, cậu ta có thực sự đang tập không vậy?
Một bà trung niên dắt chó đi ngang liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Thôi chết dở!
Tôi giả vờ đi vòng quanh khu phố rồi quay lại, len vào khe hẹp giữa hai ngôi nhà, nơi hàng rào thấp đủ để thân hình nhỏ con của tôi dễ dàng chui lọt. Tấm biển nhà bên ghi "Sawabe".
Tiếng đàn piano vọng ra rõ hơn từ phía sau bức tường. Những nốt đàn chui lọt vào màng nhĩ dần khiến tôi nhận ra tên gọi của chúng… do-la-sol-la-fa-la-mi-la, re-ti-la-ti-sol-ti-fa-ti….
Đó là giai điệu đơn giản của bài tập Hanon số 6, cuốn sách giáo khoa dày cộp chỉ nói về những bài luyện ngón tẻ nhạt giúp rèn cơ tay, đồng thời phát triển cơ ngón út và ngón đeo nhẫn vốn thường sở hữu lực yếu hơn những ngón khác.
Ví dụ như bài luyện nhạc đầu tiên, Bài tập số 1, gồm một chuỗi các nốt đơn giản — đô-mi-fa-sol-la-sol-fa-mi — cấu thành nên ô nhịp thứ nhất. Sau mỗi ô nhịp, ta dịch lên một phím cho từng nốt, và lặp lại như thế trong hai quãng tám. Sau đó, mẫu âm chuyển sang sol-mi-re-do-ti-do-re-mi với cách hạ xuống một phím cho từng nốt. Lặp lại hai lần là hoàn thành bài. Bài tập số 2 sẽ là đô-mi-la-sol-fa-sol-fa-mi.
Cứ như tập xướng âm trong đội hợp xướng vậy, mọi người đồng thanh hát "đô-mi-sol-mi-đô" rồi lên dần các quãng cao hơn. Theo nguyên tắc, hai tay ta sẽ chơi y hệt nhau nhưng cách nhau đúng một quãng tám.
Cứ thế tiếp diễn những chuỗi móc kép liên hồi.
Thật sự chẳng có gì thú vị trong đấy cả.
Nếu tuân thủ chương trình thì ta sẽ chơi Bài số 1 và số 2 bốn lượt, qua lại với các tiết tấu khác nhau. Tiếp đến tiếp tục với Bài số 3, 4 và 5, lặp lại chu kỳ này bốn lần, rồi đến bộ ba Bài 6, 7, 8 cũng bốn lần. Chỉ riêng phần đầu đã có tới hai mươi bài và bảy bộ như vậy.
Kosei chơi với tốc độ kinh hoàng như xuất thần, bảy nốt mỗi giây. Chẳng phải tốc độ nhanh nhất ghi trong bản nhạc sao. Ngón tay cậu ấy di chuyển chính xác đến đáng sợ, không bỏ sót bất kỳ nốt nhạc nào, tốc độ thì được duy trì liên tù tì như cỗ máy đã lập trình hoàn hảo từ trước.
Đáng sợ thật... Làm sao cậu ấy có thể tập trung cao độ như vậy?
Thường thì khi tập những bài cơ bản này ai cũng sẽ mất tập trung và lỡ tay bấm nhầm nốt. Hoặc là có thứ gì khác nảy ra trong đầu khiến bạn bỏ qua nốt đang tính đánh, hoặc là bạn còn chẳng nhận thức được mình đang chơi cái quái gì.
Mình chẳng đời nào làm được như vậy hết.
Nhưng Kosei đã chơi liên tục một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, còn không mắc sai lầm đến một lần. Cậu ta thật tuyệt, thứ âm nhạc cậu chơi mang hình thái thật đẹp đẽ và huyền diệu. Nhưng đồng thời, nghe lén cậu ta thế này cũng khiến tôi phát mệt đến khùng mất thôi.
Chậc… mình không thể cứ thế làm ngơ cơ hội ngàn năm có một này được, để xem ai mới là kẻ bướng bỉnh hơn nào. Mình, hay cậu ta đây?
Mồ hôi tôi ướt đẫm lưng khiến chiếc áo thun có cảm giác dinh dính trên da trong khi Kosei có lẽ đang ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh. Tiếng đàn êm ái vẫn chưa chịu lắng đọng.
Ti-do-mi-re-do-re-mi-do... là từ bài tập số 12 đến 14…. Cậu định chơi hết 60 bài thiệt à?
Tôi kiên nhẫn đếm từng bài. Âm thanh đều tăm tắp như máy phát nhạc khiến tôi gần như trơ tai—chỉ vì biết còn bao nhiêu bài nữa nên tôi mới gắng gượng chịu đựng.
Khi tôi được chiêm ngưỡng tận mắt, tôi cuối cùng đã hiểu buổi luyện tập của Kosei khắc nghiệt đến mức nào. Vì vậy nên tôi đã quyết rằng nếu cậu ta dự định chơi đến bài số 21 thì tôi sẽ xách mông về nhà tắm rửa ngay.
Nhưng tạ ơn Chúa, sau bài số 20, Kosei chuyển sang một bản nhạc thực thụ "The Well-Tempered Clavier No.1: Prelude and Fugue in C major" của Bach…. một trong những bản nhạc được ấn định cho bài thi sắp tới.
Khúc dạo đầu chính là phần đệm cho "Ave Maria" của Gounod.
Trong các cuộc thi piano danh giá, thí sinh thường phải chọn tác phẩm từ một hoặc hai trong bốn trường phái lớn: Baroque với Bach là lựa chọn kinh điển; Cổ điển như Haydn, Beethoven hay Mozart; Lãng mạn thì Chopin luôn là sủng thần, đôi khi cũng xuất hiện cả Liszt hay Brahms; và Hiện đại, là những tác phẩm sau này.
Dù vậy, tác phẩm Hiện đại hiếm khi được chọn. Đa phần mọi người vẫn ưa chuộng Bach, Beethoven, Mozart hoặc Chopin - những nhà soạn nhạc được in trên các bức chân dung phai màu theo tháng năm treo trong phòng nhạc của bất kỳ trường tiểu học nào. Bạn biết đấy, chúng là kiểu tranh mà đôi mắt có thể chuyển động lúc nửa đêm trong các câu chuyện ma quái mà tiêu biểu có Bảy Kỳ Quan trong lớp học ấy.
Kosei bắt đầu chơi phần đệm piano cho "Ave Maria", bản nhạc mà nhiều người sẽ nhận ra là đã từng nghe... nhưng chỉ những người như tôi mới thực sự nhận diện được đó là "Ave Maria".
Bởi cậu ấy chỉ chơi ô nhịp đầu tiên của khúc dạo đầu — da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, một chuỗi tám âm lặp lại hai lần, thế thôi. Rồi lại bắt đầu lại từ đầu. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Hay nói dưới định dạng nốt nhạc sẽ là đô-mi sol-đô-mi sol-đô-mi, đô-mi sol-đô-mi sol-đô-mi, ở giọng Đô trưởng.
Cậu ấy chơi không lệch đi đâu được, với trường độ đồng đều, lực ngón tay nhất quán và chất âm hoàn hảo. Da-da da-da-da-da-da-da, da-da da-da-da-da-da-da. Rồi lại lặp lại. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da-da-da-da.
Thật không thể tin nổi… Mỗi nốt nhạc của cậu ấy lấp lánh tựa ngọc trai, cậu ấy đã vực dậy chúng thật sống động và chân thực đến khó tin.
Dù là bản nhạc tập đơn giản nhưng dưới ngón tay của thiên tài Kosei, nó trở nên quyến rũ, gợi cảm khác thường. Thanh âm chờn vờn trong thinh không, trong vắt và cô đặc đến nỗi tôi tưởng như mình có thể vươn tay hứng lấy từng giọt long lanh ấy.
Tôi chìm đắm trong giai điệu, suýt ngủ thiếp đi vì quá thư thái… có lẽ cậu ta đã chơi tầm đâu đấy mười lần.
Rốt cuộc, cậu ấy đã chịu chuyển sang đoạn thứ hai, lặp lại y hệt mười lần nữa. Rồi ghép cả hai đoạn làm một, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Sang đến đoạn thứ ba. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Tức là si-rê sol-rê-fa, sol-rê-fa, si-rê sol-rê-fa-sol-rê-fa. Cứ thế vòng lại ráo riết theo đuôi nhau. Da-da-da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Đôi khi âm thanh cũng không hoàn hảo... tôi nghĩ thế. Những lúc ấy cậu ấy chơi lại nhiều hơn bình thường... phải không? Hình như quy tắc của cậu là phải chơi đúng mười lần nhuần nhuyễn mới chuyển đoạn?
Tôi háo hức vô cùng. Chưa bao giờ nghe ai tái hiện âm điệu chính xác đến thế.
Xuất sắc, thật xuất sắc. Đúng là Kosei có khác.
Kế đến là đoạn năm và sáu, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Đoạn bảy và tám cũng y như vậy.
Tôi chỉ biết thốt lên, Chu choa…
Những đoạn nhạc này rất đơn giản, hoàn toàn không có hợp âm. Vì vậy nên sẽ thật tẻ nhạt nếu người trình diễn chúng chơi không đủ hay.
Nhưng tiếng đàn của cậu ấy phải nói là hết sức tuyệt diệu. Từng nốt nhạc lấp lánh lung linh. Từng âm thanh đều sống động, phả về hiện hữu chân thực trước tầm mắt.
Cậu ấy giữ nguyên nhịp điệu nên không nốt nào sẽ rạng rỡ theo nhiều cách khác nhau, bù lại thì chẳng khi nào bị thiếu, bị lướt qua hay vấp váp. Các nốt nhạc sáng chói đồng đều tuần tự nối sau nhau, từng hạt âm sắc hiện lên hoàn mỹ không tì vết, duyên dáng như vô vàn cánh hoa lớt phớt trôi dạt quanh vành tai. Như những viên ngọc trai lần lượt lăn ra.
Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là bản nhạc tập đơn điệu, nhưng khác hẳn những bài luyện ngón trước đó, tôi muốn nghe xuyên suốt đến tận cuối.
Khi lắng tai thưởng thức những đoạn nhạc lặp lại, tôi dần cảm thấy ấm áp lạ thường. Giai điệu thật đẹp. Bach quả là thiên tài.
Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da dada-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da-da-da-da-da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
A, tôi sắp ngủ gục mất. Không phải vì chán đâu, mà vì quá dễ chịu khiến tôi buông thả cả cơ thể mình... à không. Cậu ấy vấp một nốt và tôi tỉnh táo lại ngay.
Cậu ấy chơi lại thêm mười lần nữa — da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da — thoăn thoắt bắt đầu từ đoạn trước đó.
Với tất cả những lần lặp lại ấy, không biết cậu ấy mất bao lâu để chơi hết ba mươi lăm đoạn của bản nhạc nhỉ?
Chết tiệt, tôi không nhịn được nữa, phải đi vệ sinh thôi!
Dù một phần trong tôi muốn ở lại, cuối cùng tôi đành bỏ đi.
♪
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu thấu. Những lời thầy Takayanagi nói hoàn toàn đúng. Tôi chưa từng biết âm nhạc còn có thể mang sức mạnh ủi an lòng người. Đó là thứ tôi học được nhờ hôm nay.
Trong căn phòng vệ sinh cửa hàng tiện lợi, tôi lẩm bẩm điều đó không ngừng,
"Thầy đã đúng."
Tôi mua chai nước thể thao bằng 150 yên bỏ trong túi quần, uống ừng ực giữa bãi đỗ xe rồi quay lại sân chơi, nhảy phịch lên yên xe đạp.
Đầu óc tôi quay cuồng với suy nghĩ ấy, rằng thầy đã đúng, cùng những nốt piano của Kosei vẫn nấn ná khôn nguôi — da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da — Ngay cả khi tôi đạp xe về tới nhà, những âm thanh ấy chưa từng có phút nào buông xuôi.
Những giai điệu tuyệt vời cứ hoài mãi ngân vang trong tâm trí tôi.
Những âm thanh ấy gọn gẽ và sắc xảo đến từng tiểu tiết, có thể hớp hồn bất kỳ ai vô tình nghe thấy. Chúng cứ thế tái sinh, nối tiếp nhau không ngừng.
Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da. Da-da da-da-da da-da-da, da-da da-da-da da-da-da.
Liệu cậu ấy có lặp lại bài tập như thế mỗi ngày không? Ngày này qua ngày khác, giờ này qua giờ khác, cho đến khi bản nhạc thấm sâu vào tận xương tủy, cho đến khi cậu ta có thể tái hiện mọi thứ hoàn hảo y như những gì được viết trên bản nhạc?
Về đến khu phố quen thuộc, tôi dừng xe, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
"Vẫn chưa... thấm vào sao? Cảm giác như những nốt nhạc chỉ lơ lửng trên tay mình..."
Tôi chà xát lòng bàn tay lên ngực, nắm chặt tấm áo phông.
"Những nốt nhạc ấy sẽ không bao giờ là một phần của mình. Không phải với cách này."
Tôi phóng xe vút đi thật nhanh.
Xông vào nhà, tôi phớt lờ câu hỏi "Đã làm bài tập chưa đấy?" của mẹ từ phía nhà bếp. Vội vàng rửa tay rồi mở nắp cây đàn dương cầm đã thay thế chiếc đàn piano đứng cũ kỹ trước đây.
Lục trong chiếc hộp nhiều màu cạnh đàn, tôi lôi ra bản nhạc giống hệt bản Kosei đã chơi.
Đặt bản nhạc lên giá, tôi ngồi xuống, giữ hai tay mình trên phím trắng, hít một hơi thật sâu.
Tôi nhấn những đầu ngón tay xuống bằng thái độ nâng niu.
Da-da, da-da-da da-da-da, da-da, da-da-da, da-da-da. Da-da, da, da-da, da-da-da, da-da, da-da-da-da-da-da. Do-mi, sol-do-mi, sol, do-mi, do-mi, sol-do, mi, sol-do-mi. Do-re, la-re-fa-la, re-fa, do-re, la-re-fa-la-re-fa. Da-da, da-da-da-da-da-da, da-da-da-da-da, da-da-da. Da-da, da-da-da, da-da-da, da, da, da-da-da-da-da-da.
“Khỉ thật, mình lại vấp rồi. Ngón út yếu quá. Không, sai hết rồi. Trời ạ, Kosei là cái thứ quái quỷ gì thế?”
Đúng là anh hùng của mình rồi. Không ai có thể đánh bại cậu ấy. Quá đỉnh luôn.
Liệu mình có bao giờ được như thế không nhỉ?
"Thầy ơi, thầy nghĩ con có thể trở nên bất bại không? Nếu con thực sự chăm chỉ ạ?”
Tôi hỏi thầy Takayanagi ngay khi vừa ngồi xuống trước cây đàn trong buổi học kế đến. Đôi mắt thầy mở to vì ngạc nhiên.
“Chăm chỉ hả? Này, đầu con có va vào chỗ nào không thế?”
"Không còn cách nào khác để trở thành người giỏi nhất ngoài việc ngồi hàng giờ bên đàn, lặp đi lặp lại những nốt nhạc đến mức quên cả đếm, phải không ạ? Đó chính là ‘chăm chỉ’ mà thầy muốn nói, đúng chứ?"
"Ừ. Đó chắc chắn là con đường đúng đắn nhất rồi."
"Con hiểu rồi..."
Tôi mở quyển sách luyện ngón Hanon. Đầu tiên vẫn là những bài khởi động… giống như khi tập thể thao vậy.
"Hôm nay là bài 25 và 26 phải không ạ?"
“Làm thầy toát cả mồ hôi rồi đấy, Takeshi. Hôm nay tự giác như thế, bộ có chuyện gì sao?"
Ừ thì, nếu là tôi ngày trước, chắc chắn đã chẳng quan tâm mấy đến mấy bài luyện ngón chán ngắt kiểu đô-rê-mi-đô-rê-mi-fa...
Nhưng nghĩ đến việc phải thừa nhận thầy Takayanagi đã đúng khiến tôi khó chịu, nên tôi im lặng và bắt đầu chăm chú chơi những bài tập mà trước đây từng chính miệng chê là nhàm chán.
Suốt buổi học, tôi đọc bản nhạc kỹ lưỡng hơn bao giờ hết.
"Tốt lắm. Như thầy vẫn nói, những bài tập cơ bản này giúp ngón tay mạnh mẽ và linh hoạt hơn. Đó là lý do tại sao phải tập chúng thật nghiêm túc. Giống như chạy bộ và khởi động đối với vận động viên vậy."
"...Mm-hmm, con hiểu rồi ạ."
Thầy Takayanagi cả kinh khi thấy tôi tập trung và nghiêm túc đến vậy. Trong mắt thầy, trước giờ tôi chưa từng là con người như thế. Chà, cũng sốc phết.
Kể từ đó, tôi cố gắng chuyên tâm luyện tập miệt mài hơn. Lý do là tôi đã nhận ra mình còn kém xa Kosei trong việc lèo lái âm thanh sao cho thật mượt mà và tinh tế.
Tôi muốn có thể sánh ngang hàng cùng Kosei.