Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

(Đang ra)

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Mikami Teren

Kể từ hôm đó, chuỗi ngày xxx sau giờ học của bọn họ đã chính thức bắt đầu.

46 6294

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

179 19213

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

61 1639

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

6 74

Toàn tập - Chương 03

Cứ tưởng tượng như trong game đối kháng vậy—bạn phải thực hiện một chuỗi đòn tấn công cơ bản, đánh trúng điểm yếu của đối thủ và hạ gục những kẻ cản đường.

Tương đương như việc tạo ra một trận mưa đạn cướp đi hết số quân phe đối địch.

Nếu sức mạnh các đòn tấn công không đồng đều, chúng sẽ trở nên thiếu chính xác, và bạn chỉ đang nhấn nút một cách vô nghĩa. Một khi máu của bạn giảm đến báo động và để kẻ địch lọt qua, bạn sẽ thua ngay.

Nhiêu đó thôi là chưa đủ—bạn phải tung ra liên tọi các món đòn công kích kìa. Một trận hành quyết bằng nốt nhạc.

Giờ tôi đã hình dung được cách để trở nên bất bại rồi.

Mỗi ngày, tôi bắt chước Kosei bằng cách chơi các bài luyện ngón Hanon trong một giờ đồng hồ, ngoan ngoãn làm theo lời khuyên của thầy Takayanagi và cố gắng chơi chậm rãi từng hai ô nhịp một.

Sau khi tan học, tôi luyện tập tăng cường hai tiếng trước và sau bữa tối, tổng cộng bốn tiếng mỗi ngày. Vào cuối tuần, tôi dành toàn bộ thời gian lẽ ra phải ở trường để luyện tập, ít nhất mười tiếng mỗi ngày.

Không còn những trận bóng, những cuộc trò chuyện vô bổ hay đùa nghịch với bạn bè, không chơi game hay xem TV, không xem clip trên mạng hay đọc truyện tranh nữa—tôi cắt bỏ tất cả, những thứ làm đầu óc mình gián đoạn.

Mọi thứ. Tôi cố gắng hết sức để sống mà không cần chúng.

Thật khó khi từ chối lời mời đá bóng cùng bạn bè.

Và cũng thật khó khi lắc đầu trước những lần rủ chơi điện tử.

Ngay cả giờ ra chơi, chỉ để tập trung đọc bản nhạc, tôi cũng lén ra khỏi lớp và một mình đi xuống cầu thang. Bước ra khỏi lớp học trong khi tiếng cười đùa của bạn bè vẫn vọng lại sau lưng, tôi cảm thấy cô đơn đến nghẹn thở. Một nỗi đau nhói lên trong lồng ngực, và nó thật sự, thật sự rất khó chịu.

Dù đã hy sinh tất cả như vậy…

Ở buổi biểu diễn tiếp theo, tôi vẫn để thua Kosei một lần nữa.

Dù sao thì tôi cũng đứng ngay sau cậu ấy và về nhì ở vòng đầu. Thầy Takayanagi rất tự hào về tôi. Bởi thành tích trước đây của tôi chỉ là may mắn lọt vào top 10 thí sinh vượt qua vòng sơ loại, rồi thi thoảng mới qua được vòng hai.

Tôi đứng ở sảnh chính— một góc trong không gian rộng lớn trước lối vào khán phòng— ngước nhìn danh sách những thí sinh vượt qua vòng một được dán trên bảng thông báo. Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được sức nặng và sự ấm áp của bàn tay thầy Takayanagi đặt lên vai mình.

"Takeshi, con đã luyện tập rất chăm chỉ. Thấy chưa? Thầy đã bảo rằng cứ nỗ lực thì sẽ được đền đáp mà."

Thầy rất vui, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng thấy như vậy. Thật bực bội... cảm giác mình lẽ ra phải làm tốt hơn cứ sôi sục trong tôi.

"Ừm... Con vẫn còn phải cố gắng nhiều."

"Tuyệt lắm Takeshi, cuối cùng con cũng có khát vọng vươn lên. Được rồi, con muốn phần thưởng gì nếu vượt qua vòng hai?"

"...Con sẽ suy nghĩ sau."

Tôi gỡ tay thầy ấy ra và quay lưng lại với bảng kết quả.

Giờ đây, thứ tôi muốn không phải là chiếc Thắt lưng biến hình mới toanh hay máy chơi game sắp phát hành tháng sau, thậm chí càng không phải chiếc xe đạp thể thao mà tất cả bạn bè đang có.

Trước đây, luôn có thứ gì đó tôi muốn sở hữu.

Nhưng giờ... Kosei thật sự chơi quá đỉnh….

Màn trình diễn của cậu ấy lấp đầy khán phòng bằng sự thỏa mãn của người nghe, hoàn toàn khác biệt so với phần đông những thí sinh. Ngay từ lần đầu nghe Kosei chơi đàn, tôi đã nhận ra điều đó, sự giảo hoạt trong từng giai điệu và sự hoàn hảo nhất quán của cậu ấy mang lại một phong thái nguy nga riêng biệt.

Giờ đây, tôi có thể khẳng định rằng dẫu rằng cùng sở hữu số đầu ngón tay giống nhau, mỗi âm thanh nhỏ nhất Kosei đúc đặc ra đều rất đặc trưng, và toàn bộ bản nhạc với sự kết hợp của những làn điệu ấy cũng không giống bất kỳ ai khác. 

Từng hạt âm thanh trầm bổng, mặn mà đó—chính là thứ tôi khao khát có được.

Nhưng tôi hiểu rõ rằng đấy không phải thứ có thể xin hay mua bán.

Bước qua cánh cửa trượt tự động của khán phòng, trong khi chờ bố đến đón ở khu vực đỗ xe, tôi lại nhìn xuống đôi bàn tay mình, ngọ nguậy mười ngón tay bé xíu.

"Muốn có được âm thanh ấy, mình phải tự mình nắm bắt lấy bằng chính đôi tay này, bằng mười ngón tay này."

Sẽ rất gian nan. Nhưng đó là cách duy nhất.

Tâm trí hướng về vòng hai, tôi dành ít nhất năm tiếng mỗi ngày bên cây đàn dương cầm. Vì còn bài tập về nhà sau giờ học, tôi buộc mình phải dậy sớm để tập thêm một tiếng vào buổi sáng. Tôi chơi đi chơi lại cùng một đoạn nhạc, mong mỏi tới sự hoàn hảo tuyệt đối, cho đến khi nó vang lên y hệt như những gì được học.

Những lúc rảnh rỗi, tôi dành toàn bộ thời gian để đọc nhạc phổ. Lúc nào cũng mang theo chúng bên mình để nghiền ngẫm không chỉ ở nhà mà cả trong giờ ra chơi ở trường.

Ghi nhớ bản nhạc không đơn thuần là vừa chơi đàn vừa học. Đầu tiên tôi đọc kỹ một lượt, sau đó vẽ ra bản nhạc trong đầu hoặc đặt ngón tay lên không trung, mường tượng xem chỗ này là nốt nào, chỗ kia là nốt gì để ghi nhớ tường tận tất cả các nốt nhạc và dấu hoá. Nhằm kích thích trí nhớ, tôi còn ghi chú và đánh dấu bằng bút dạ lên bản nhạc. Việc thể hiện lại chúng trên cây đàn thật là phần tôi làm trong lúc luyện tập.

Chính bởi thế, một khi đã thuộc lòng bản nhạc, những âm thanh du dương luôn vang lên hoàn hảo trong tâm trí tôi, y nguyên như trên giấy trắng mực đen. Đó chính là kỹ năng tôi đã rèn dũa cho riêng mình. Với mười ngón tay của mình, những nốt nhạc của tôi hòa làm một thể thống nhất với bản nhạc đang tự phát trong đầu. Tôi chơi với quyết tâm không để xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào dù nhỏ nhất giữa hai cây đàn, một thật một ảo ấy.

Ngày này qua ngày khác, tôi luyện tập không ngơi nghỉ, không hoài phí giây phút nào.

Giờ đây tôi đã gần như đạt đến sự hoàn hảo, tôi nghĩ vậy. Tôi tự tin hơn trước nhiều.

Thầy Takayanagi cũng nói, "Thật tuyệt vời, Takeshi. Nếu con có thể cho ban giám khảo nghe bài trình diễn này tại cuộc thi, con sẽ không thể thua được. Ngay cả trước Arima Kosei."

Vòng hai đã tới... Tôi bước vào phòng thay đồ, mặc bộ vest biểu diễn và đứng trước gương để thắt cà vạt. Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác hoảng hốt kỳ lạ ập tới.

Chà... mình trông luôn đáng sợ thế này sao?

Như có một khuôn mặt của ai đó đang nhìn chằm chằm lại tôi từ gương.

Không sao, ổn mà. Mình có thể làm được. Mình đã luyện tập rất nhiều mà? Giờ đây mình đang ở đây... vòng hai cuộc thi cho thí sinh dưới 14 tuổi, bản nhạc bắt buộc thuộc trường phái Lãng mạn, một trong 24 bản luyện ngón của Chopin... 

Và tôi đã chọn Op. 10, No. 3, giọng Mi trưởng— hay còn được biết đến với cái tên "Giã biệt”.

Ngay lúc này, bản nhạc của Chopin đang vang lên thản nhiên trong đầu tôi. Nó đã như vậy suốt mười ngày qua rồi.

Tôi đã không còn là tên nhóc non tơ ngày trước nữa... Tôi có thể đuổi kịp Kosei. Tôi có thể trở nên bất bại. Tôi có thể tạo ra những nốt nhạc hoàn hảo, từng nốt từng nốt một. Những nốt nhạc đủ mạnh mẽ để đánh bại Kosei. Những nốt nhạc sánh ngang tầm với cậu ấy.

Bản nhạc Chopin vang lên trong tâm trí... Phải đánh bại Kosei... Giai điệu bắt đầu hòa lẫn với bản Bach của cậu ấy. Những âm thanh mẫu mực, nối tiếp, nối tiếp nhau không ngừng.

Hai thứ âm thanh ấy giao thoa. Sâu thẳm trong tai tôi, chúng đập vào nhau rồi vỡ vụn tan tành.

Biến đi! Cút ngay! Đồ âm thanh khỉ gió kia!

Âm nhạc của Kosei, thứ âm nhạc từng là ước vọng của tôi, giờ đang gặm nhấm tâm hồn tôi từ tận cốt lõi. Tiếng tim đập thình thịch hòa vào bản giao hưởng cùng hai cây đàn dương cầm, gào thét như tiếng kêu loang choang khi chúng đâm sầm vào nhau rồi nát vụn.

Trôi qua từng giây, nó trở nên ồn ào hơn. Một âm hưởng dữ dội tựa cơn bão đang gầm rú trong đầu tôi. Chúng không còn đẹp đẽ nữa, chỉ còn lại tàn dư của sự hỗn loạn điên cuồng.

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Hơi thở cũng trở nên khó nhọc.

Biến đi! Biến ngay đi, đồ thứ âm thanh phá hoại…

Biến đi, biến đi, biến đi, biến đi...

Tôi chống tay lên gương, trân trôi nhìn vào đôi mắt mình đang trợn trừng. Cố bám víu lấy ý thức trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, tôi cứ nhìn... cứ nhìn... cứ nhìn...

"BIẾN ĐI!!!"

Tôi hét lên, và cảm thấy có thứ gì đó trào ngược lên từ đáy dạ dày.

Không được. Quá hoảng loạn, tôi phóng về phía nhà vệ sinh cạnh phòng thay đồ.

Tôi nôn thốc nôn mửa vào bồn rửa tay.

Nôn đến khi dạ dày trống rỗng, chỉ còn lại thứ chất lỏng đắng ngắt. Nhịp tim vẫn đập liên hồi bên mạn sườn, nhưng tiếng rả rích rầm rì trong đầu đã lặn mất.

Đứa nhóc trong gương nhìn tôi với ánh mắt thất thần.

Chết tiệt, âm thanh, âm thanh của tôi đâu rồi?

Tôi lục tìm nó, sau khi nó bị cuốn vào trong hư không.

Từng mảnh... từng mảnh một... cho đến khi gom đủ, cây đàn dương bên trong đầu tôi bắt đầu dệt chúng thành một giai điệu vụng về ngắt quãng.

“Giã biệt.”

Không sao cả. Có lẽ âm thanh tròn trịa ấy đã thấm sâu vào cơ thể mình rồi—thông qua mười ngón tay này.

Tôi siết chặt nắm đấm, quay lưng với tấm gương. Dùng khăn mùi xoa lau miệng rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sắp đến lượt tôi rồi.

Trước phòng thay đồ, một cô bé mặc váy vàng đang ngồi dựa tường trên hành lang, chăm chú nghiên cứu bản nhạc Chopin. Đôi giày bóng loáng được xếp ngay ngắn bên cạnh. Những ngón chân trần của cô thò ra sau mép váy.

Tôi đã trông thấy cô ấy ở mọi cuộc thi từ vòng đầu tiên. Hóa ra cô ấy sống cùng khu với tôi và Kosei. Hình như thầy Takayanagi từng nói cô ấy cũng sàn tuổi chúng tôi.

Liếc nhìn bản nhạc, tôi nhận ra đó cũng là "Giã biệt”, bản nhạc tôi sắp trình diễn.

Cô gái mặt lạnh như tiền ấy hoàn toàn chìm đắm vào bản nhạc, chẳng để ý hoặc hay biết gì đến sự hiện diện của tôi. Trên tờ nhạc chi chít những dòng chữ màu sắc. 

"Hãy để nó lưu luyến"... "Nỗi nhớ và sự xa cách"... "Tan nát trái tim"... "Một giọt nước mắt rơi"... "Bầu trời ấm áp của một chiều xuân"... Hả?

Những chỉ dẫn kiểu này không hề có trong bản gốc. Chắc giáo viên của cô ấy dạy mấy thứ quái đản lắm. Đúng lúc đó, cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi và quay sang liếc lại.

“Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Một nhân viên gọi lớn, 

“Số năm, Igawa. Có Igawa ở đây không?”

Cô bé hít một hơi sâu.

"Vâng."

Cô đứng dậy, vẫn ôm chặt bản nhạc trong lòng, rồi biến mất sau cánh cửa dẫn đến khu vực hậu trường.

Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ như tượng tạc, tập trung khắc họa những dáng hình thanh âm toàn mỹ trong đầu. Kế đến sẽ là tôi.

Tôi bới tung tâm trí mình. Đằng sau một bức màn mỏng, tôi nghe thấy tiếng piano mờ nhạt.

Đó là bản Chopin của tôi. "Giã biệt" của tôi. 

Từ khoảng cách xa thế này thì khó mà nghe rành mạch. Trước đây nó gần hơn nhiều. Những nốt nhạc không tì vết ấy từng tuôn chảy không ngừng.

Nào, quay về thôi, quay về với đôi tay này. Ngươi là âm thanh của ta.

Thay chỗ cô bé váy vàng, tôi bước lên sân khấu với tư cách thí sinh thứ sáu.

Khi đi theo hướng dẫn của nhân viên đến gần cánh gà, một tràng pháo tay vang lên.

Cô gái đi ngang qua tôi, vẻ mặt thỏa mãn.

"Cách mình chơi hôm nay... chắc chắn đã hạ đo Kosei rồi."

Tôi tin chắc mình đã nghe thấy cô ấy lẩm bẩm như vậy.

Cô ấy liếc nhìn tôi từ khóe mắt. Đôi mắt đen sắc lạnh, nhưng cũng vô cùng có hồn và trong trẻo.

Nó khiến tôi giật mình. Trong khoảnh khắc đó, âm thanh mà tôi đã gom nhặt bằng đôi bàn tay này, bản nhạc tôi tưởng đã thấm đẫm vào từng thớ thịt, bỗng trượt dài và trở thành một đống nhão nhoét.

⁠♪

Tôi may mắn vượt qua vòng hai trong gang tấc.

Kosei giành vị trí thứ nhất— cậu ấy biểu diễn ở gần cuối chương trình— nhưng tôi không đủ can đảm nghe cậu chơi để giữ gìn động lực cho vòng chung kết.

Tôi đã luyện tập chăm chỉ đến mức tưởng mình đã chộp lấy được thứ âm thanh hoàn hảo ấy. Nhưng trên sân khấu quyết định thành bại, tôi chẳng khác gì ngày trước, cái thuở còn biếng lười làm qua loa cho xong... Cái gì đó, thứ khí chất lan tỏa trên sân khấu ấy là gì vậy? Nó áp đảo đến mức khiến toàn thân tôi như bị bóp nghẹt... Khác với Kosei, nhưng lại áp đảo cả hơi thở của mỗi khán giả đang nghe.

Những màn trình diễn của Kosei luôn hoàn hảo y như bê nguyên bản nhạc vào. Nhưng sự thật là, phần nhiều “người hâm mộ nhạc cổ điển” lại không cho rằng sự hoàn hảo là chuẩn mực của cái đẹp.

Vì thế, hiếm khi nào khán giả lại bị cuốn theo cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Họ không phải nhà phê bình, cũng chẳng phải nghệ sĩ chuyên nghiệp... “Người hâm mộ” càng cuồng nhiệt thì đáng lý cái xu hướng kia phải càng được củng cố.

Nhưng... bầu không khí mà cô gái ấy mang đến lại chính xác là thứ khiến những “người hâm mộ” đó rung động.

Ngay cả tôi cũng bị choáng ngợp.

Tôi đã luyện tập chăm chỉ biết bao. Ước gì tôi có thể đối đầu với Kosei mà không có khán giả, không bị bất cứ thứ gì làm cho phân tâm!