Chẳng biết từ đâu Anh Đào kiếm được một cái lồng. Cô chẳng nói chẳng rằng tống tôi vào đó đầy nhẫn tâm và khóa lại. Rồi cô ta đứng dậy và đi ra khu vườn đằng sau nhà. Chiếc lồng đung đưa theo từng nhịp bước. Suốt quãng thời gian đó Anh Đào thì không hé răng lấy một lời và cũng chẳng nhìn tôi lấy một lần. Cô tiếp tục rảo bước, khẩn trương và dứt khoát.
Dù thế cũng nhờ vậy mà tôi có thời gian để tự trấn an lại. Tuy vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng ít ra tôi đã hiểu sơ sơ chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Xem chừng không thể làm gì nhiều, nhất là khi Anh Đào vẫn đang kè kè bên cạnh như thế này, tôi đành án binh bất động theo dõi từng cử chỉ của cô ấy.
Khu vườn rợp bóng cây có phần âm u, cỏ dại mọc um tùm cao quá gót chân. Nhiều cành cây còn chìa ra cả lối đi lát gạch đỏ đã xỉn màu chỉ rộng vừa đủ một người đi. Phải nhìn thật kĩ mới có thể thấy được màu xám của bức tường bị bong tróc lỗ chỗ ẩn sau những tán cây rậm rạp. Chỉ cần liếc qua là đủ để thấy nơi đây thiếu đi bàn tay chăm sóc của con người.
Chúng tôi dừng bước trước căn nhà kho ở góc vườn, nơi hoàn toàn biệt lập với phần còn lại của ngôi nhà. Bản lề kêu lên những tiếng cọt kẹt khi Anh Đào đẩy nhẹ cánh cửa gỗ đã tróc sơn. Lập tức tôi có thể cảm thấy gió lùa qua mang tai, hướng vào trong cái nhà kho nằm gọn bên dưới tán cây lộc vừng.
Anh Đào bước chậm rãi như thể có chướng ngại vật trước mặt, rồi cẩn thận đặt cái lồng lên một chiếc kệ. Xong xuôi, cô nhanh chóng quay gót đi thẳng. Bước tới cửa, Anh Đào còn không quên ném lại cho tôi vài lời.
“Tôi sẽ giữ lời, chỉ cần anh chấp nhận thôi, nhớ đấy. Chiều nay tôi sẽ nghe câu trả lời của anh. Đừng quá lo lắng gì. Tôi có thể đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho anh.”
Hả?
Giọng Anh Đào không mảy may biểu lộ chút cảm xúc. Nói rồi cô lạnh lùng đóng sập cánh cửa, chiếc then cài “cạch” một tiếng khô khốc.
Giờ đây chỉ còn một mình, tôi vẫn chưa thực sự hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra.
Căn phòng tối tăm và bụi bặm. Nguồn sáng duy nhất đến từ ô cửa sổ hình tròn nhỏ xíu ở tít trên cao. Rồi đôi mắt mèo của tôi cũng nhanh chóng thích nghi với cái thứ ánh sáng nhạt nhòa ấy. Nhìn quanh một vòng, tôi nhận ra khắp căn phòng là một đống hộp carton không biết đựng gì xếp chồng chất lên nhau một cách lộn xộn, ngoài ra còn có cái giá sắt chứa đầy những thứ dụng cụ ám mùi dầu nhớt.
Ít ra ở đây có phần mát mẻ hơn trong nhà - tôi nhủ thầm như vậy.
Tôi thử cào quanh cái lồng và cố thò chân ra tìm cách mở chiếc khóa con nhưng vô nghĩa. Thế rồi cái ý tưởng sử dụng lực va chạm để phá lồng chợt lướt qua đầu tôi, nhưng cũng nhanh chóng tắt ngấm. Sau khi xác định rằng chiếc lồng giam mình có vẻ kiên cố tới mức rơi từ độ cao này xem chừng cũng không hề hấn gì, tôi quyết định nằm xuống để bình tĩnh lại.
Vừa rồi, Anh Đào đã đưa ra một yêu cầu, mặc dù theo tôi gọi nó là mệnh lệnh thì có phần chuẩn hơn. Rõ ràng cô ta cần tôi cho cái kế hoạch điên rồ nào đó của mình. Hơn nữa, tôi phải tham gia trên tinh thần (tạm coi là) tự nguyện, bởi nếu không cổ đã chẳng phải chờ sự đồng thuận của tôi làm gì.
Ít nhất điều đó đã phần nào làm sáng tỏ câu chuyện hơn một chút. Tôi nghi ngờ nó có liên quan tới việc mình “vô tình” bị biến thành mèo.
Nhưng kể cả thế thì đây vẫn chỉ là bề nổi, chắc chắn phải tiềm ẩn lí do nào đó đằng sau tất cả những sự kiện này, hay nói đúng hơn, là mục đích thực sự của việc Anh Đào nhờ tôi giúp trong cái kế hoạch “du hành thời gian” nghe sực mùi hoang đường. Thế nhưng, giả sử Anh Đào thực sự tìm ra một phương pháp du hành thời gian nào đó thì lại có những câu hỏi phát sinh.
Anh Đào cần tôi quay trở về quá khứ làm gì? Không lẽ cô muốn tôi thay đổi điều gì đó? Thực ra tôi mơ hồ cảm nhận được những chuyện đã xảy ra suốt khoảng thời gian qua, và đặc biệt là những hành động của Anh Đào, tất cả đều liên quan tới vụ mất tích mày bay ba năm về trước. Dù vậy từng đó vẫn là chưa đủ để kết luận được cái gì.
Còn một điều nữa, đó là, trong hơn bảy tỉ con người trên hành tinh này, tại sao tôi lại là kẻ được chọn? Và qua cách mà Anh Đào phản ứng, có vẻ tôi là sự lựa chọn độc nhất của cô ấy. Tôi dám chắc có cả tá người sẵn sàng tham gia vào cái kế hoạch của cô ta một cách tự nguyện chứ chẳng cần phải cưỡng ép tới mức này.
Suy cho cùng...
Mọi thứ vẫn rất mông lung.
Tôi nhắm mắt lại mà những nghi vấn vẫn liên tục quẩn quanh trong suy nghĩ. Tôi cố xâu chuỗi sự kiện, đưa ra giả thiết từ đống manh mối ít ỏi, nhưng càng nghĩ thì càng rối. Đến cuối cùng tôi chẳng thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng nào cho cái hoàn cảnh của mình lúc này.
Có lẽ thay vì đâm đầu vào tìm lời giải thích, tôi nên tìm cách thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện giờ.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, chỉ biết lúc tôi mở mắt ra, bên ngoài nắng đã bớt gay gắt đi nhiều, không khí cũng có phần dịu hơn. Đang ngán ngẩm không hiểu số mình thế nào mà tôi cứ liên tục mắc phải hết rắc rối này đến rắc rối khác, thì từ phía cánh cửa sắt phát ra những tiếng lạch cạch.
Tôi nhủ thầm, có lẽ là Anh Đào.
Lẽ nào thời gian suy nghĩ đã hết rồi chăng? Nhưng tôi vẫn chưa có được câu trả lời kia! Không xong rồi...
Cánh cửa đột ngột mở toang ra.
Thế rồi...
Không thể ngạc nhiên hơn, Anh Thảo hớt hải bước vào.
Cô gái tội nghiệp vẫn mang trên mình bộ đồng phục chỗ làm còn đang ướt đẫm mồ hôi. Cô vội nhìn quanh căn phòng, nói khẽ.
“Anh... có đây không?”
“Meo!”
Nghe cô hỏi tôi mới sực tỉnh mà kêu lên một tiếng. Có vẻ đã nhận ra, Anh Thảo liền bước tới chỗ tôi, vừa đi vừa sờ soạng để tránh đá phải mấy cái hộp carton bày bừa khắp sàn.
“Thật sự... xin lỗi anh...” – Anh Thảo chạm vào cái lồng sắt đang nhốt tôi, rồi loay hoay rút ra một chiếc chìa khóa từ trong túi – “Xin lỗi... Cái gì mà anh đã bỏ đi cơ chứ? Kể cả thế thật thì chắc anh sẽ để lại lời nhắn gì đó chứ, phải không? Chị tôi thật tồi tệ mà...”
Xem chừng cô gái trước mặt tôi đang bực bội lắm. Chưa bao giờ Anh Thảo thể hiện ra một cảm xúc tiêu cực như thế này. Tuy không thực sự hiểu một cách gãy gọn những gì cô đang nói, nhưng không biết vì sao tôi lại thấy có phần hả dạ.
Anh Thảo tra chìa khóa vào ổ, xoay đánh “cạch” một cái. Cửa chiếc lồng liền mở toang ra. Với đôi má ửng đỏ, cô nhăn mày nhìn tôi đầy ái ngại.
“Cái lồng này vốn được gửi kèm với con mèo, thường chị tôi hay để nó ở góc phòng ngủ, tự nhiên hôm nay không thấy đâu tôi đã nghi rồi... Xin lỗi anh... tôi đã không nhận ra ý đồ của chị ấy...”
Anh Thảo vẫn tiếp tục hậm hực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô giận đến vậy. Thậm chí nó làm tôi ái ngại tới mức tôi ước gì bây giờ mình nói được, để mà bảo với cô một câu rằng “Không sao đâu”. Thực ra thì tôi không sao thật. Những gì Anh Đào làm với tôi đúng là có chút khó chịu, nhưng cơ bản cô ấy chưa đối xử với tôi đến mức tệ bạc.
Tôi bước ra khỏi cái lồng. Đúng lúc đó Anh Thảo tự nhiên cúi xuống sát đến nỗi tôi có thể nghe thấy từng hơi thở nhè nhẹ của cô. Mặt đối mặt. Anh Thảo ngần ngừ một chút rồi thì thầm với tôi.
“Lúc này chị tôi đang ở dưới tầng hầm phòng thí nghiệm nên không biết gì đâu... Hay bây giờ... anh hãy rời đi đâu đó... Trong lúc ấy tôi sẽ thuyết phục Anh Đào trả lại cơ thể cho anh... Tôi... không biết phải làm thế nào... nhưng tôi chắc chắn chị ấy có thể. Tôi sẽ giúp anh tìm nơi trú ẩn trong thời gian đó. Tôi có quen một người bạn khá thích mèo, vậy nên cậu ấy sẽ không phiền nếu phải chăm sóc anh trong vài ngày đâu. Thế ý anh thế nào?”
Tôi khá ngạc nhiên với những gì mình vừa nghe được. Vẫn biết Anh Thảo là một cô gái tốt bụng, nhưng tôi không ngờ cô lại sẵn sàng giúp đỡ mình nhiều tới vậy. Mặc dù không phải người gây ra tất cả những chuyện này, nhưng tôi cảm giác cô luôn nhận lỗi về mình chỉ vì có liên quan chút đỉnh.
Thực ra, tôi rất cảm kích khi được cô quan tâm đến thế.
Tuy nhiên, lời đề nghị của Anh Thảo nghe thì hợp tình, nhưng theo tôi nó lại không thực sự hợp lí. Nếu làm theo lời cô, tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Nó chẳng qua chỉ là một giải pháp tạm thời.
Anh Đào đã sẵn sàng dựng lên toàn bộ chuyện này thì không dễ gì mà thuyết phục cô ấy thay đổi ý định. Có thể thấy kế hoạch của cô có quá nhiều lỗ hổng, rõ ràng nhất là việc Anh Đào để em gái mình xen vào và đảo lộn hoàn toàn những toan tính ban đầu. Điều đó cho thấy cô đang rất vội, sự thiếu hụt về mặt thời gian không cho phép cô cân nhắc mọi chuyện một cách thấu đáo.
Mặt khác, có vẻ chỉ Anh Đào mới biết làm thế nào để lấy lại cơ thể cho tôi. Tuy rằng giao kèo mà cô đặt cho tôi hồi sáng chẳng hề sòng phẳng giữa đôi bên, nhưng Anh Đào đã đưa ra một con đường khá rõ ràng. Ai mà đoán được cô sẽ bày ra trò gì nếu tôi từ chối?
Liệu tôi có nên tin Anh Đào? Nghĩ lại thì chẳng phải còn quá nhiều uẩn khúc cần lời giải đáp? Tôi vẫn chưa biết yêu cầu thực sự của cô gái phiền phức ấy... Ý tôi là, cô ta muốn tôi quay về quá khứ, vậy, quay về quá khứ để làm gì?
Trước kia, khi còn trong hình dạng người, tôi sẽ dễ dàng từ chối tham gia vào cái kế hoạch mờ ám này. Thế nhưng hiện giờ bị giới hạn trong cơ thể một con mèo, xem chừng tôi không thực sự có nhiều lựa chọn.
Nên nhượng bộ hay không?
Có lẽ, tôi cần cân nhắc thật kĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau một hồi im lặng, Anh Thảo nhìn tôi, tay vuốt nhẹ mái tóc, và hỏi một cách từ tốn.
“Thế... ý anh ra sao?”