Góc nhìn: Cựu mạo hiểm giả lỗ mãn
『Tiêu diệt! Tiêu diệt! Tiêu diệt mọi thứ!!!』
Ngay khi cơ thể của tôi tiếp xúc với làn khói đen, một giọng nói bí ẩn đột nhiên xuất hiện bên trong đầu tôi.
Ngươi là ai?
Không có câu trả lời.
Nhưng vì giọng nói nó mà đầu của tôi đau như búa bổ, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể kháng cự được nó. Ngược lại, tôi lại bị thôi thúc phục tùng giọng nói ngọt ngào và mạnh mẽ ấy.
Tiêu diệt ư?
Được lắm, tiêu diệt.
Ta sẽ tiêu diệt. Nhưng tiêu diệt cái gì? Mọi thứ! Ta phải nghiền nát, đập tan và xóa sổ mọi thứ xung quanh.
"ÔÔÔÔÔÔÔÔÔôôôôôôô!"
Ngay khi tâm trí của ta bắt đầu quy thuận giọng nói đó, cơ thể của ta liền bừng lên một nguồn sức mạnh to lớn. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Ta muốn nhấm nháp cảnh giới cực lạc này hơn nữa!
Nếu ta tiếp tục phá hủy mọi thứ, ta sẽ tiếp tục được nhấm nháp sự sung sướng này chứ?
Thứ ta cần, là gì đó đáng để ta tiêu diệt――
A.
Một đứa trẻ. Lọt vào mắt ta là một bé gái vô cùng xinh xắn có mái tóc đen và đôi tai mèo. Và cô đang chiến đấu với đồng bọn khổng lồ của tôi.
Đứa trẻ ấy chiến đấu như đang khiêu vũ.
Nó có vẻ đáng để tiêu diệt. Nó thật giống, với, chỉ huy――
Không. Không chỉ giống. Đó chính là chỉ huy. Đúng là chỉ huy có khác, những động tác tấn công thật tuyệt đẹp. Rất đáng để ta tiêu diệt. Hửm? Tại sao tôi lại muốn tấn công chỉ huy? Và tại sao tôi lại muốn tiêu diệt thứ gì đó như thế này? Không, tôi không muốn tấn công chỉ huy―― hay nói đúng hơn, làm sao mà tôi có thể chiến thắng chỉ huy kia chứ.
Cô bé đó thật tuyệt vời. Tàn nhẫn vô cùng, nhưng cũng thật dịu dàng. Và cũng mạnh không tưởng. Nhưng trên hết, hay vì bỏ mặc những tên côn đồ vô phương cứu chữa như tôi, cô bé đã giúp tôi tái sinh.
Trước đây, tôi là một tên du đãng có thể thấy ở bất cứ đâu. Tôi chưa bao giờ chịu học hỏi hay làm lụm tử tế, nên tôi không thể nán lại bất cứ đâu dù muốn định cư tại một ngôi làng nào đó đến thế nào đi nữa...... Và tôi trở thành mạo hiểm giả như một con đường để tôi trốn chạy.
Trở thành mạo hiểm giả thật sự rất vất vả. Cuối cùng vì thái độ của tôi, tôi chưa bao giờ ngóc đầu khỏi hạng D, liên tục gây đủ rắc rối lên những nơi tôi ghé qua rồi cuối cùng phải chạy trốn, lang bạt từ nơi này sang nơi khác. Tôi tham chiến không vì tương lai vương quốc hay gì cả. Mà tôi bị hấp dẫn bởi tiền thưởng, và suy nghĩ tôi có thể tùy ý cướp bóc vương quốc khác.
Thế nhưng, vì một lý do nào đó, tôi đã bị đưa vào một đơn vị vận chuyển và gặp được chỉ huy.
Chuyến hành quân sau đó thật sự là địa ngục.
Ban đầu, tôi đã không ngừng tự than trách tại sao mọi thứ lại trở nên thế này, nhưng bây giờ, trong lòng tôi chỉ còn lại sự biết ơn. Bởi nhờ nó mà tôi đã thay đổi.
Không chỉ một mình tôi, tất cả các thành viên trong đội vận chuyển đều cảm kích chỉ huy từ tận đáy lòng của mình.
『Tiêu diệt mọi thứ!』
Không! Tại sao tôi lại muốn tiêu diệt chỉ huy, ân nhân của tôi được! Và quan trọng hơn, ngươi là ai!?
『Tiêu diệt mọi thứ!』
"Nhà ngươi, ngậm, miệng lại!"
A? Giọng nói đó, biến mất rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hơn nữa, mọi người xung quanh tôi thế nào rồi? Tôi đã đánh mất lý trí của mình trong một lúc, nhưng...... Tôi phải đánh thức mấy tên này và hỗ trợ chỉ huy mới được!
"OWROOOooo! CÀ RIii!"
"CÀ RIIii!"
"Chỉ huy! CÀ RIIii!"
Hahaha! Không chỉ tôi, mà cả những cựu thành viên đội vận chuyển khác đều đang chống lại giọng nói đó!
***
Góc nhìn: Binh sĩ bình thường vương quốc Kranzel
『Tiêu diệt mọi thứ!』
Tuân theo lệnh giọng nói ấy, tôi bắt đầu chạy.
Tiêu diệt. Tiêu diệt mọi thứ! Tiêu diệt tất cả mọi th――
"Này! Tỉnh lại đi!"
Cái gì? Hắn là ai? Nếu tôi không lầm, hình như gã là cái tên mạo hiểm giả kì lạ thì phải? Không hiểu sao mà đôi khi, gã lại có cái tật thêm "cà ri" vào cuối câu của mình.
Và gã, vừa đánh tôi?
Hả? Đây là đâu? Tại sao tâm trí của tôi như vừa được gột rửa thế này! Á, đau quá! Má của tôi đang bắt đầu sưng phồng lên vì bị đánh!
"Tại sao......?"
"Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi à! Dù sao đi nữa, tóm cổ mấy tên xung quanh cậu và đánh cho chúng tỉnh lại đi! Đừng để chúng cản trở chỉ huy!"
Chỉ huy? À, ý của cậu ta là cô bé hắc miêu ư? Mặc dù cô bé vẫn còn rất nhỏ, trên thực tế cô là một mạo hiểm giả hạng B.
Tôi không nghi ngờ điều đó chút nào. Bởi tôi đang được chứng kiến sức mạnh của cô bé bằng chính hai mắt của mình.
Đứa trẻ đó thật sự tuyệt vời. Tuy nhỏ con mà lại mạnh vô cùng, và luôn chiến đấu hết sức mình. Có lẽ nếu không có cô, tất cả chúng tôi đã bỏ mạng trên chiến trường rồi. Và cô bé ấy chỉ mới tuổi con gái của tôi......
Nếu mà một đứa trẻ như cô bé đang phải chiến đấu hết sức như vậy, chúng tôi làm sao có thể lười biếng được. Thân là người lớn mà cứ để được bảo vệ mãi như thế này, thật đáng xấu hổ.
"Này! Tỉnh lại đi coi nào!"
"GEee!"
"Ôi trời, tôi có hơi mạnh tay quá không?"
"......Nơi này là đâu?"
Người đồng đội tôi vừa mới đánh cho mắt nhắm mắt mở lơ đễnh nhìn quanh quẩn.
Tốt quá, cậu ta tỉnh đậy rồi. Có vẻ như chúng tôi đang bị thao túng bởi một nguồn sức mạnh kì quái nào đó.
Kẻ đã điều khiển mọi người chắc chắn là giọng nói ấy. Tuy nhiên, nếu bị đánh bởi một lực đủ mạnh, chúng tôi vẫn có thể lấy lại sự tỉnh táo được.
"Có vẻ như kẻ thù đang thao túng chúng ta bằng kĩ năng gì đó để gây rắc rối cho tiểu thư hắc miêu đằng kia!"
"Cái gì! Đừng có đùa!"
Ngay khi thấy cô bé, người đồng đội của tôi liền trở nên phẫn nộ. Cậu ta trên thực tế là một fan hâm mộ của tiểu thư hắc miêu ấy.
"Tôi phải đấm cho mấy tên kia tỉnh dậy mới được!"
"Phải! Cứ đấm cho thoải mái!"
"Tất nhiên!"
Quả thật trong số các binh sĩ chúng tôi có rất nhiều người là fan hâm mộ của cô. Cũng phải thôi, cô bé không những xinh xắn, mạnh mẽ, mà còn vô cùng dũng cảm nữa. Rất nhiều người đã rất tức giận khi biết rằng cô từng là nô lệ bất hợp pháp trong quá khứ.
Không chỉ cậu ta, nhiều người ngay khi thấy dáng vẻ của cô bé liền lấy lại sự tỉnh táo của mình.
"Này! Tỉnh lại đi!"