"Ồ, cậu đã làm việc rất chăm chỉ."
Sau khi vào phòng, đạo diễn đã đi tới chỗ tôi, tìm một chiếc ghế ở gần tôi và ngồi xuống.
"Có chuyện gì đã xảy ra sao, thưa đạo diễn ?"
"Liệu cậu có thể dành chút thời gian để trò chuyện một chút được không?"
"Một cuộc trò chuyện bình thường ạ? "
"Đúng vậy. Trong buổi quay lúc nãy, hành động của cậu rất khác với lúc diễn tập. Đó là cố ý hay cậu chỉ nhầm thời điểm?"
Mặc dù đây chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường, nhưng hóa ra nó lại là một cuộc thảo luận sâu hơn về vấn đề diễn xuất. Tôi vô thức ngồi thẳng lưng và điều chỉnh lại tư thế ngồi.
"Chuyện là, về việc đó.. tôi thành thật xin lỗi!"
"Tại sao cậu phải xin lỗi? Tôi không trách cậu đâu. Tôi chỉ hỏi vì sở thích và tò mò về nó thôi. Cậu hãy cứ thư giãn và nêu ra nhận xét một cách thoải mái đi."
Đạo diễn mỉm cười nói. Những động tác khác biệt trong buổi diễn tập có lẽ ám chỉ đến những câu thoại tôi đã đọc trước đó với giọng điệu mạnh mẽ hơn.
Mặc dù có chút khác biệt nhỏ, nhưng đạo diễn dường như đã nắm bắt khá tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu ý định của đạo diễn. Tuy ông ấy không trách tôi trực tiếp, nhưng có lẽ ông ấy vẫn còn chút tức giận về màn trình diễn ngẫu hứng của tôi.
Do dự không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng tôi quyết định thành thật.
"Tôi cố ý làm vậy."
"Ồ? Vậy mục đích của cậu là gì?"
"Trong suốt phân cảnh giữa của tập cuối, tôi cảm thấy một sự bất hòa. Cảnh Shota hy sinh để bảo vệ cặp nhân vật chính, phần cuối của những câu thoại cuối cùng... Đó là một cảnh mà nam chính tha thứ cho Shota vì cậu ấy đã hối hận về hành động của mình, điều này cho thấy sự phóng khoáng của nhân vật. Đồng thời, cả nam lẫn nữ chính đều không thể hiện được sự vui mừng sau khi trốn thoát thành công, mà cùng nhau tưởng nhớ về những người chơi đã bỏ mạng trong trò chơi sinh tử. Cảnh cuối là lời tạm biệt với những người đã chết trong trò chơi tử thần. Cái chết của Shota trở thành một vết sẹo trong lòng họ, mang ý nghĩa quan trọng trong câu chuyện. Vì vậy, trong cảnh này, trọng tâm không nên tập trung vào tôi, mà là những đấu tranh nội tâm và những cảm xúc khó chịu của cả nam lẫn nữ chính. Tôi nghĩ điều này làm cho tác phẩm trở nên tốt hơn.
"Vì vậy, bạn đã thay đổi đột ngột về giọng nói và thời gian đúng chứ?"
"Đúng vậy. Tôi đã thay đổi diễn xuất một cách bất ngờ, kéo dài thời gian một chút và làm cho nó trở nên kịch tính hơn. Trong thời gian này, tôi cố gắng thể hiện nội tâm rối ren của các nhân vật chính nhiều nhất có thể, làm cho vị trí của cảnh quay trong câu chuyện trở nên rõ ràng hơn."
Tôi rất vui khi được thảo luận ý định diễn xuất của mình với người khác, đặc biệt là đạo diễn. Tôi hào hứng chia sẻ suy nghĩ, chỉ nhận ra mình đang đỏ mặt sau khi hoàn thành.
"Xin lỗi vì đã nói nhiều như vậy."
"Không sao đâu. Đúng như tôi mong đợi, cậu thực sự là một diễn viên thú vị."
Đạo diễn gật đầu hài lòng và chuyển chủ đề.
"Trước đây cậu đã từng thêm những ý tưởng táo bạo tương tự như vậy vào diễn xuất chưa?"
"T-trước đây?"
"Giống như cảnh bạn vào tầng hầm trong tập tám hay cứu người hàng xóm bị thương trong tập mười."
"Đạo diễn thật sự đã phát hiện ra rồi ?"
"Tất nhiên, tôi là đạo diễn. Việc quan sát những thay đổi tinh tế của diễn viên cũng là một phần công việc của tôi, dù nó chỉ là nhỏ nhặt."
Ông ấy nói như thể điều đó là hiển nhiên. Nhưng trong những màn trình diễn ứng biến tương tự, chưa có đạo diễn nào từng chỉ ra điều đó cho tôi. Nhưng anh ấy hiểu và trân trọng diễn xuất của tôi. Nghe vậy, tôi không khỏi thắc mắc.
"Về khả năng diễn xuất của tôi, đạo diễn có thể thẳng thắn cho tôi biết ông suy nghĩ như nào được không?"
"Ý của cậu là gì?"
"Vừa rồi tôi nghe các thành viên trong đội ekip nói chuyện và họ nói rằng diễn xuất của tôi hoàn toàn bị lu mờ bởi hai nhân vật chính... Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ tự tin vào diễn xuất của mình".
Tôi giãi bày nỗi phiền muộn đang đè nặng trong lòng tôi.
Tuy nhiên, đạo diễn mỉm cười khi nghe điều này và thấy nó khá bình thường.
"Haha, đừng bận tâm về những lời nhận xét của họ."
"Dạ?"
"Lần này, cậu được phân công đảm nhận một vai phụ. Tuy nhiên, cậu đã thể hiện trọn vẹn giá trị của vai diễn đó bằng cách liên tục suy nghĩ làm thế nào để cải thiện tác phẩm và cuối cùng mang lại kết quả tuyệt vời. Với những ai chưa hiểu rõ, diễn xuất của hai nhân vật chính có vẻ tốt hơn, nhưng thực ra cậu mới chính là người dẫn dắt họ. Trong số dàn diễn viên lần này, Amano, cậu đã có màn trình diễn khéo léo và xuất sắc nhất."
"T-thật sự như vậy sao?"
"Sự hiểu biết sâu sắc của bạn về kịch bản, kỹ năng quan sát, khả năng ứng biến và kỹ thuật để chuyển hóa nó thành diễn xuất, và trí tuệ thông minh để nhận ra vị trí của mình trong màn trình diễn... Nếu cậu có thể thành thạo những tài năng này, chẳng phải cậu sẽ rất nổi bật so với các đồng nghiệp khác sao? Hãy trau dồi và hoàn thiện khả năng diễn xuất của mình một cách tự tin".
Đạo diễn nói thế rồi vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Khi đó mọi người sẽ nhận ra và chiêu mộ cậu thôi. Kể cả tôi!"
Nói xong, vị đạo diễn đã đứng dậy và rời khỏi phòng.
Trong một thời gian dài sau đó, tôi vẫn sững sờ và không tìm được từ nào để diễn tả.
Có lẽ tôi không quen nhận được lời khen ngợi về diễn xuất của mình, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch. Yuki-san, cô ấy trông rất phấn khích, lắc mạnh vai tôi, kéo tôi trở về thực tại.
"Yatta, yatta! Tuyệt vời! Thật đáng kinh ngạc, Amano-kun! Được đạo diễn Morita khen ngợi nhiều như vậy!"
"C-Cảm ơn... chính em cũng hơi ngạc nhiên đấy."
"Những người có đôi mắt tinh tường đều sẽ phát hiện diễn xuất của Amano-kun thực sự rất ấn tượng! Dù bây giờ có khó khăn, nhưng nếu cứ tiếp tục nỗ lực như thế này, Amano-kun chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng!"
"Đúng vậy, mặc dù tôi không tự tin lắm vào bản thân, may mắn là tôi có động lực để tiếp tục."
Tôi kết thúc bằng một nụ cười nhẹ.
" Yuki-san , chị sẽ thông báo cho em càng nhiều càng tốt về bất kỳ tin tức nào liên quan đến buổi thử vai nhé."
"Chị hiểu rồi! Cứ chờ đi, chị sẽ mang tin tức đến cho em ngay."
Ít nhất thì mọi việc tôi đã làm cho đến nay đều không vô ích.
Từ ngày mai tôi sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng hơn nữa.
Và một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một diễn viên ngang hàng với Rena và chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Một lần nữa, tôi thầm thề trong lòng.
Nhưng cuộc hội ngộ với Rena đã đến theo một cách mà tôi không thể ngờ tới.