Vol 1 - Chương 01:Cuộc hội ngộ bất ngờ(1)

Vào một ngày trong tháng Ba

Tôi đã đến trường quay của một bộ phim truyền hình.

Bộ phim là sự kết hợp của thể loại “Death Game” và có pha lẫn yếu tố “Tình yêu”. Lấy bối cảnh Nhật Bản hiện đại, phim kể về câu chuyện của một chàng trai và cô gái bị cuốn vào một trò chơi tử thần, phải tìm ra lối thoát trong một môi trường tàn khốc. Nơi mọi người liên tục chết trong khi giải quyết khủng hoảng và cũng nhờ có vậy, chính nó đã thúc đẩy và dần dần họ nảy sinh tình cảm dành cho nhau, và cả hai đã cùng nhau vượt qua tất cả những mối nguy hiểm đang cận kề

Tôi vào vai Shota Amakusa, bạn thân của hai nhân vật chính. Anh cũng chính là người đã yêu thầm nữ chính từ lâu và khi thấy nhân vật nam chính đã cướp đi nữ chính khỏi tay anh. Anh đã nuôi một sự ganh tỵ trong lòng. Trong tập tám, Shota đã dự định sẽ hãm hại nam chính để anh ấy rơi vào cái bẫy chết chóc mà không can thiệp. Tuy nhiên, vào thời khắc cuối cùng nữ chính đã không tiếc bản thân mình cứu sống nam chính. Shota sau đó đã bị ám ảnh bởi hành động xả thân của nữ chính và cảm thấy hối hận về hành động của mình. Mặc dù đã bị Shota làm hại nhưng nam chính vẫn quyết định tha thứ cho cậu và bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng nhau

"Chúng ta sẽ chính thức bắt đầu quay từ bây giờ, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng"

 Lời nói của đạo diễn Morita khiến cả trường quay tràn ngập sự căng thẳng.

Buổi quay phim hôm nay là một cảnh quan trọng trong tập cuối cùng, khắc họa cảnh ba nhân vật rơi vào bế tắc. Shota đã quyết định hy sinh thân mình để bảo vệ cặp đôi chính, một khoảnh khắc hiếm hoi được chú ý đối với vai phụ của tôi và cũng chính là cơ hội để tôi thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.

Với một nhân vật như Shota thường chỉ đóng vai phụ, nhưng lần này anh ấy mang một trọng trách đáng kể. Với thời lượng xuất hiện và lời thoại nhiều hơn một vai phụ thông thường, đây là một vai diễn đòi hỏi sự chú ý. Đây sẽ là cảnh phim thú vị nhất, tôi không khỏi cảm thấy phấn chấn.

"Cảnh 115, máy quay 1, âm thanh 1, 3...2...1... diễn!"

Với một tiếng bấm và tiếng gạt bảng cắt cảnh quay, cảnh diễn chính thức bắt đầu.

Tôi - hay đúng hơn là Shota - ngã gục xuống.

"Ahhhh!"

"Này, này! Shota!"

Ngay sau khi nữ chính kêu lên, mặt mũi nam chính cũng tối sầm lại và ngay lập tức lao đến chỗ Shota. Vào lúc này, có dòng máu không ngừng chảy ra từ ngực cậu. Cả hai đều vô cùng sững sờ trước cảnh tượng thê thảm ấy.

Với vẻ mặt đau đớn, Shota yếu ớt nói

 "Tôi xin lỗi... Tôi nghĩ là tôi không thể chịu đựng được lâu hơn nữa."

"Sao chuyện này lại có thể xảy ra được? Tại sao chứ? Cố gắng thêm chút nữa... cố gắng thêm chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi địa ngục này, cùng nhau sống sót!"

"Shota-kun, cậu sẽ không sao đâu! Chúng tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu! Cậu đã bảo vệ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cứu cậu!"

" Đúng vậy! Nào, để tôi đỡ cậu!"

Shota hất tay người đàn ông ra và mỉm cười một cách yếu ớt,

"Tôi không thể gượng dậy được nữa rồi, tôi hiểu rõ điều đó nhất. Vậy nên, cả hai người, hãy đi đi... vẫn còn khá nhiều nguy hiểm ở phía trước. Hãy bỏ tôi ở lại, nếu hai người cứu tôi, tôi sẽ chính là gánh nặng của hai người, tôi không muốn ...điều đó xảy ra..."

"Shota..."

"Shota-kun...cậu không thể..."

"Tôi đã hối hận, dù sao đi nữa, tôi đã từng bỏ mặc cậu sống chết ra sao cũng sẽ không quản tôi không xứng đáng được sống nữa rồi. Vậy mà cậu vẫn tha thứ cho tôi và để tôi được tiếp tục đồng hành cùng hai người. Tôi muốn dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cả hai người... đó là mong muốn chân thành của tôi".

Cảnh quay toàn cảnh đã được thực hiện khá tốt theo như buổi diễn tập. Mặc dù diễn xuất đã được cải thiện so với buổi diễn tập trước đó, nhưng nhịp điệu và diễn biến của lời thoại vẫn gần như không thay đổi.

Chỉ còn một vài đoạn giao thoại nữa là phân cảnh này sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, một cảm giác bất an xuất hiện, tôi nhận thấy có một vài thiếu sót ở phần giao thoại.

Để loại bỏ sự thiếu sót này, tôi đã thêm thắt một chút phần diễn xuất tự do của mình ở đây.

Sớm hơn một chút so với lúc tập luyện, với giọng điệu mạnh mẽ hơn một chút, tôi đã nói câu tiếp theo.

"Các cậu hãy đi tiếp đi! Mau lên!"

Những người xung quanh tôi có lẽ không nhận thấy những khác biệt tinh tế này,nó đã khiến việc diễn đạt cảm xúc bị xáo trộn nhưng các diễn viên đóng vai chính đã phản ứng mạnh mẽ với sự khác biệt này so với buổi diễn tập.

Nhịp điệu ban đầu bị phá vỡ, thời gian giữa các câu bị sai và thời gian dừng tăng thêm một giây so với lúc tập luyện.

"Tôi xin lỗi, Shota... Cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Đừng lo lắng, hai cậu nhất định phải sống sót!"

"Tất nhiên rồi! Đi thôi, Akane! Chúng ta không thể để quyết tâm của Shota bị lãng phí!"

"Sao...sao mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Nam chính, người vừa nắm chặt tay Shota lần cuối, sau đó nắm lấy tay nữ chính và rời đi. Đáp lại tình cảm của Shota, anh đã đưa ra một quyết định đau đớn. Nước mắt tuôn rơi trên má. Nữ chính cũng khong ngừng rơi nước mắt khi cô nói lời tạm biệt. Sau đó, họ cùng nhau chạy ra khỏi căn phòng.

Shota nhìn theo bóng hình cuối cùng của cô và lẩm bẩm những lời cuối cùng.

"Akane...mong cậu sẽ có được hạnh phúc..."

"Cắt! Dừng lại! Tốt lắm! Mọi người đã vất vả rồi"

Khi đạo diễn Morita vỗ tay, cảnh quay quan trọng nhất của chúng tôi đã kết thúc.

*

"Chúc mừng em! Em đã thể hiện rất tốt!"

"Cảm ơn, Yuki-san "

Sau buổi ghi hình, tôi được người đại diện của mình đón ở hành lang.

Cô ấy tên là Yuki, khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc đuôi ngựa đen buộc cao và nụ cười rạng rỡ, quả là một mỹ nhân không thể chối cãi. Cô ấy đã lo liệu công việc cho tôi suốt bốn năm kể từ khi tôi gia nhập Marvel Entertainment Agency với tư cách là một tân binh. Mặc dù phụ trách nhiều nghệ sĩ khác ngoài tôi, cô ấy vẫn cố gắng đến đây và đồng hành cùng tôi kể từ sáng sớm tới giờ.

"Để chị mang nó giúp cậu, bó hoa này thực sự khá lớn."

"Em xin lỗi, cảm ơn vì đã làm phiền."

Tôi đưa bó hoa tôi đang cầm cho Yuki-san. Vì hôm nay là ngày kết thúc quá trình quay phim của tôi nên tôi đã nhận được bó hoa kỷ niệm này.

Yuki-san mỉm cười với tôi.

"Buổi diễn xuất này sẽ kết thúc vào hôm nay. Em cảm thấy thế nào?"

"Em nghĩ mình đã làm hết sức rồi. Nhưng em không chắc liệu điều đó có ảnh hưởng tới kết quả của bộ phim hay không nữa..."

"Đúng vậy, em thực sự đã nỗ lực rất nhiều. Đừng lo, chị nghĩ em đã làm rất tốt."

"Vâng, cảm ơn chị vì lời động viên ạ!"

Vai trò này là cơ hội tuyệt vời để tôi cải thiện kỹ năng diễn xuất, và cũng là cơ hội để thăng tiến sự nghiệp nếu tôi thành công.

Vào năm ngoái, đạo diễn Morita đã gây chú ý khi giành được một giải thưởng điện ảnh quốc tế có giá trị vô cùng lớn, khiến cho tên tuổi của ông trở nên vô cùng nổi bật và chính ông được biết đến là một đạo diễn đầy tài năng. Đúng như dự đoán, bộ phim truyền hình này cũng thu hút rất nhiều sự chú ý và nó được đánh giá rất cao

Trên thực tế, bộ phim này đã xếp thứ hai trong bảng xếp hạng rating phim truyền hình mùa đông Nhật Bản.

 Mặc dù tôi chỉ đóng vai phụ trong bộ phim này, nhưng nó vẫn rất quan trọng phải được trau chuốt thật kỹ. Nếu tôi có thể tạo dấu ấn ở đây, nó có thể thu hút sự chú ý của các nhà sản xuất và đạo diễn, và cuối cùng dẫn đến những vai diễn quan trọng hơn. Nếu tôi tích lũy được những điều này, một ngày nào đó tôi có thể trở thành một diễn viên chính và... thực hiện lời hứa sẽ diễn xuất cùng Rena .

Đó là mục tiêu của tôi và tôi rất nỗ lực vươn tới điều đó.

Hơn nữa, tôi cảm thấy hài lòng vì kỹ năng diễn xuất của tôi khá tốt.

"Chúng ta quay về phòng thay đồ thôi."

"Vâng!"

Tuy nhiên...

Khi đi qua khu vực hành lang gần cầu thang, tôi tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện mà tôi không muốn nghe.

"Hai đứa trẻ đóng vai chính thực sự rất giỏi, bộ phim này chắc chắn sẽ thành công."

"Ừ, so với bọn họ thì cậu bé này trông có vẻ đáng thương hơn nhiều."

"Trong cảnh diễn cuối cùng, diễn xuất của cậu bé này hoàn toàn bị lu mờ bởi diễn viên chính."

"Thật đáng tiếc."

Có vẻ như đây là cuộc trò chuyện giữa các thành viên trong đoàn làm phim tham gia quay phim.

Vì đó là một cuộc trò chuyện thân mật trong giờ nghỉ giải lao, nên họ thoải mái bày tỏ ý kiến. Vậy nên tôi phải đối mặt với ý kiến của nhân viên.

Yuki-san , nhận thấy nét mặt thay đổi của tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

"Đi thôi, Amano-kun."

"V-vâng."

Khi tôi quay lại phòng thay đồ, tôi vẫn cảm thấy bị sốc và chưa hoàn toàn bình phục.

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

"Thật ra diễn xuất của tôi không được tốt chăng..."

"K-Không, điều đó không đúng, Amano-kun! Nghĩ mà xem,mặc dù cùng chung một đoàn phim với nhiều nhân viên như vậy cũng sẽ có sự khác nhau, cậu không nên bận tâm về điều đó đâu."

"Không, tôi biết trình độ kỹ năng của tôi khá trung bình. Ngoại trừ Yuki-san, hầu như không ai khen ngợi diễn xuất của tôi. Trong bộ phim này, diễn xuất của tôi chưa thực sự khiến người ta chú ý và bàn tán về nó."

"Amano-kun..."

Đối với bộ phim này, tôi đã nghiên cứu kịch bản một cách tỉ mỉ để chuẩn bị cho việc quay, luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác và chuẩn bị nhiều nhất có thể, nhưng diễn xuất của tôi vẫn không thể để lại ấn tượng với khán giả.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, việc thăng tiến sẽ là một chuyện rất khó khăn, và tôi cũng không biết được liệu mình có thể tiếp tục nhận được vai diễn trong tương lai không nữa.

Yuki-san vẫn im lặng và bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài đã phá vỡ sự im lặng.

"Ai vậy? có ai đó đang gõ cửa? Đợi tôi chút, tôi sẽ ra ngay."

Yuki-san đã đứng dậy và đi mở cửa, cánh cửa được mở ra thì thấy một người bất ngờ đứng đó, người đứng sau cánh cửa đó....

"Đ-đạo diễn Morita?"

Mik nghĩ phần này nam phụ nói lời này sẽ phù hợp hơn vì "Akane... hãy làm cô ấy hạnh phúc nhé " nó không được hợp cho lắm