Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 6 - Chương 6: Một tình bạn chân thật hình thành!

Trans&Edit: BiHT

------------------------------------

Thuộc hạ của vị hoàng tử Sunkland đáng mến, Sion Sol Sunkland, là một chàng trai trẻ xuất chúng tên Keithwood. Là một kiếm sĩ, anh thậm chí có thể đứng vững trước một thiên tài như Sion. Là một người đàn ông sát gái, phép lịch sự tinh tế và nụ cười kín đáo giúp anh nhận được sự yêu mến thầm lặng từ rất nhiều quý cô trẻ. Anh vô cùng nhanh nhẹn, cả trong hành động và suy nghĩ, và anh cũng là một người hòa giải vô giá với Sion, người mang trong mình sự nhiệt huyết muốn làm điều đúng đắn và có thói quen lao vào sự liều lĩnh. Với sự bình tĩnh, khả năng phán xét đúng đắn, và một lưỡi kiếm đáng tin cậy, anh giúp chủ nhân mình an toàn vượt qua mọi hoàn cảnh bất kể khó khăn. Ngay cả trong những thời điểm tồi tệ nhất, anh cũng hiếm khi không thể đối đầu thử thách của mình với một nụ cười điềm tĩnh. Thật ra thì chưa bao giờ. Cơ mà đó là trước khi anh tới Saint-Noel....

...Bằng cách nào chứ? Bằng cách nào mà mấy cái vấn đề này cứ xuất hiện hết cái này đến cái khác vậy chứ?

Đầu anh xoay mòng mòng trong khi nhìn chằm chằm cái thảm họa biết đi chính là vị công chúa trước mặt mình. Thảm họa mỉm cười, bừng sáng với sự hăng hái, và nói “Ta đang nghĩ về việc làm vài cái sandwich như chúng ta đã làm lần trước. Liệu ta có thể nhờ anh giúp đỡ lần nữa không?”

“Tôi— Nhưng....Hử?” anh lắp bắp, quá quẫn trí để có thể nói một cách mạch lạc. Tất cả những gì anh biết chính là rắc rối đang được nấu, và anh đang ngồi trong cái vạc cùng với nó.

Để làm mọi chuyện rõ hơn thì, cuộc trò chuyện này diễn ra vài ngày sau khi chuyến săn nấm được thông qua. Theo yêu cầu của Mia, Keithwood đã đến văn phòng hội học sinh, để rồi ngay lập tức được bảo là cô ấy đang làm sandwich, và cô muốn anh giúp. Mới đầu anh tưởng mình nghe nhầm. Sau đó anh ước gì mình nghe nhầm.

“X-Xin thứ lỗi, nhưng tôi không chắc mình hiểu ý ngài.” Anh nói trong khi im lặng nhìn chằm chằm với ánh mắt đừng làm thế với tôi mà vào cô.

Cô không nhận được thông điệp.

“Mà, chúng ta sắp đi săn nấm rồi đúng không? Thế nên ta nghĩ sẽ rất tuyệt nếu chúng ta làm sandwich để đem theo ăn trưa. Ta đang mong anh có thể giúp chúng ta làm chúng.”

Keithwood lấy ngón tay đấu tranh với hai thái dương đang co giật của mình. Có điều gì đó không đúng về tình huống này. Nhất định là vậy. Nhưng tận phân nữa số dây thần kinh của anh đã bị sốc tới mức tan biến vào hư vô, ép anh phải vật lộn qua lớp sương mù rối loạn với mớ còn lại.

“Tôi....thành thật xin lỗi, nhưng liệu ngài có thể giải thích ý tưởng này một cách chi tiết hơn không? Tôi đang gặp rắc rối trong việc tìm hiểu xem phần nào là vô lý.”

“Bất lịch sự nha! Chuyện đó có gì vô lý đâu chứ. Chúng ta đã quyết định vài ngày trước là sẽ đi săn nấm, đúng không nào?”

“Vâng, trước nỗi thất vọng sâu sắc của tôi.”

Anh ước gì họ đã không làm thế, nhưng ván đã đóng thuyền. Chuyến săn nấm sẽ diễn ra.

“Ta muốn có đủ thời gian để đi dạo và tận hưởng khung cảnh trong rừng, bởi vậy ta nghĩ chúng ta nên đi vào buổi sáng và quay lại vào buổi chiều. Bằng cách đó, chúng ta sẽ không phải vội.”

“Đề nghị đó đúng là nghe hợp lý thật.”

Tuyến đường mà họ đã cẩn thận vẽ nên sử dụng bản đồ của Rafina phải thừa nhận là một tuyến đường tốt. Họ có thể đi với tốc độ đủ thoái mái để ngay cả những thành viên kém vận động như Mia và Chloe có thể tận hưởng.

“Chúng ta sẽ ở trong rừng gần cả ngày. Theo như tấm bản đồ này, có vẻ sẽ có một khu vực trống trong rừng rất phù hợp cho việc cắm trại. Ta nghĩ chúng ta nên ăn trưa ở đó.” Cô chỉ lên một điểm trên bản đồ.

“Nơi này à? Mục tiêu của chuyến đi là để mọi người hiểu nhau hơn... Vì mục đích đó, ăn trưa trong một khoảng rừng trống đúng là nghe như một hoạt động hội nhóm tốt.”

Đó là một kế hoạch hay. Không có điều gì vô lý cả. Anh gật đầu chấp thuận.

“Vậy, tôi đoán mình sẽ làm vài cái sandwich và đem chúng theo—”

“Chính nó!” Keithwood kêu lên, sự lịch thiệp mọi khi của anh dao động trước cảm giác thắng lợi. “Thấy rồi, ngay chỗ đó!”

“Hả? Cái gì ở đâu cơ?”

“Vấn đề! Tôi con m—cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi. Được rồi, tôi hiểu tại sao ngài lại muốn đem sandwich theo. Nhưng ngài thấy đấy, câu hỏi là tại sao ngài lại phải đích thân làm chúng?

“Chà, ta không có tự mình làm chúng. Anne và Chloe sẽ giúp. Ta cũng sẽ kêu Tiona và Liora tới phụ nữa.”

Mia Rangers Assemble! Năm chiến binh lúng túng đã quay trở lại vòng hai với toàn bộ dàn diễn viên giữ nguyên vai diễn của mình. Họ không hẳn là bất tài, nhưng chắc chắn khi ghép họ lại với nhau thì bị thiếu mất một hai con ốc. Nhớ lại trải nghiệm trong quá khứ khi dẫn dắt đội nhóm các quý cô pha tạp khiến cơn đau đầu của anh bị đau đầu.

“Lần trước chỉ mới là lần thử đầu tiên của bọn ta thôi, và tất cả đều đã làm rất tốt.” Mia nói tiếp, có vẻ hoàn toàn không nhận thức được nỗ lực vĩ đại mà Keithwood đã phải thực hiện để nối câu đầu với câu sau. “Giờ đây đã có kinh nghiệm, bọn ta sẽ làm còn tốt hơn nữa. Bọn ta có thể hỏi các đầu bếp làm nó cho nhanh, nhưng ta dám cá rằng chúng sẽ còn ngon hơn nếu tự nấu.”

Keithwood suýt soát nhồi được câu bình luận gay gắt lại xuống họng. Chỉ riêng cái sự tự tin vô tri trong vẻ mặt tự mãn của cô thôi là đã suýt vượt quá sức chịu đựng.

“Và nó sẽ còn ngon hơn nữa, bởi biết gì không? Lần này, Tiểu thư Rafina cũng sẽ tham gia với bọn ta!” cô tuyên bố với sự tráng lệ của một lời thánh chỉ.

Anh thở khò khè trong sự kinh ngạc. Mà, trong cái thứ mà Mia cho là sự kinh ngạc. Thật ra, đó là phản ứng căng thẳng cấp tính trước sự nâng cấp đột ngột từ Năm chiến binh lúng túng thành Sáu chiến binh gây stress.

“Quý cô...Rafina ư?” anh lắp bắp, cố gắng xử lý ý nghĩa của sự bổ sung mới này.

“Phải. Ta đã nhờ cậu ấy tham gia cùng, và cậu ấy đã đồng ý. Thật mừng khi có ai đó đáng tin cậy như thế ở cùng chúng ta.”

....Đáng tin cậy ư? Chuyện đó có thật không? Thừa nhận là Thánh nữ của Belluga được trời phú cho trí tuệ. Những gì ngài ấy thể hiện trên sàn khiêu vũ cho thấy ngài ấy cũng khá linh hoạt. Mình đoán cũng không quá khó tin khi tưởng tượng cảnh ngài ấy thử học nấu ăn.

Anh không thể loại bỏ khả năng. Dù vậy...

Đó cứ như ném một cái phi tiêu và mong nó đâm trúng một hạt cát nhất định trên bãi biển vậy! Mình không thể trông cậy vào sự thành công của thứ gì đó như thế cả!

Con người theo chủ nghĩa lý trí bên trong anh nổi giận trước suy nghĩ đó. Đây là một canh bạc quá sức rủi ro.

“C-Chuyện đó....đúng là rất hứa hẹn. Nhưng xin đừng quên những ngày này mọi người đều bận cả. Có lẽ chúng ta tốt hơn hết nên nói chuyện với nhà bếp và, ngài biết đó, để các đầu bếp chuyên nghiệp lo việc nấu nướng. Cá nhân tôi cũng khá bận rộn, thế nên có khả năng tôi sẽ không thể giám sát...” anh nói, cho rằng sự vắng mặt của mình sẽ là một đòn chí mạng cho kế hoạch của cô.

Anh đáng thương thay đã đánh giá quá cao giá trị bản thân. Hoặc có lẽ đã đánh giá quá thấp sự điên rồ của cô.

“Chà, thật tiếc khi nghe vậy. Mà, nếu anh quá bận thì đừng lo về chuyện đó. Lần này các cô gái bọn ta sẽ đích thân lo liệu.”

“...À thôi không có gì đâu. Tôi sẽ ở đó. Xin đừng thử làm bất cứ điều gì mà không có sự quan sát của tôi.”

Anh nhanh chóng quay xe. Cái suy nghĩ về một Mia không bị giám sát được trao toàn quyền xử lý thức ăn vượt quá sức chịu đựng của anh, càng khỏi phải nói khi cô ở cùng với năm cô gái ngây ngô khác.

Mặt trời thiêu đốt ơi...Thế mà mình lại ở đây lo sẽ mất Sion vì mấy cây nấm độc. Hóa ra, có khi ngài ấy còn chẳng đi xa được đến thế.

Ngay khi Keithwood cảm giác như mọi thứ đã mất, một giọng nói mới ném cho anh cái phao cứu sinh.

“Không cần phải sợ, Keithwood. Ta đã nghe câu chuyện và ta ở đây để giúp.”

Một bóng hình xuất hiện ở cửa.

“Ngài Sapphias?”

Con trai của một công tước, người kế thừa nhà Bluemoon, và trợ lý thư kí chính thức của hội học sinh, Sapphias Etoile Bluemoon bước vào phòng với một nụ cười dễ chịu. Keithwood nhìn cậu với sự ngạc nhiên theo phản xạ. Sapphias bước qua và đặt một bàn tay trấn an lên vai anh rồi quay về phía Mia.

“Ồ? Sapphias, cậu đang làm gì ở đây vậy? Ta không nghĩ mình cần có sự giúp đỡ của cậu. Hay cậu đang muốn nói rằng tồn tại sai sót nào đó trong kế hoạch của ta sao?”

“Thật đau đớn khi thần phải nói điều này, thưa Công chúa Điện hạ, nhưng thật sự thì...” Giọng cậu rất nghiêm trọng, Sapphias lắc đầu. “Kế hoạch của ngài còn thiếu vài thứ.”

“Ôi chao! Thiếu ư? Kế hoạch hoàn hảo của ta ư? Và chính xác thì đó có thể là gì vậy?”

Mia lên tiếng, nửa ngạc nhiên và nửa phẫn nộ. Bên cạnh cô, Keithwood nghiến răng khi tầm nhìn của anh bắt đầu trở nên chao đảo.

Ư, làm ơn...Vì mặt trời trên cao, làm ơn đừng cho ngài ấy bất cứ ý tưởng điên rồ nào nữa...

Trước sự chán nản khôn cùng của Keithwood, Sapphias tiến hành giải thích ý tưởng của mình.

“Đơn giản thôi. Nó chính là yếu tố bất ngờ, thưa Công chúa Điện hạ.”

“...Bất ngờ ư?”

Mia chớp mắt vài cái. Thấy rằng đề nghị của mình đã làm cô mất cảnh giác, Sapphias tiếp tục với một nụ cười hài lòng.

“Chính xác. Bất ngờ. Ngài cần phải khiến mọi người trông ngóng. Xét đến bản chất của sự kiện mà ngài đang lên kế hoạch. Nó là một chuyến săn nấm. Quả là một ý tưởng độc đáo tuyệt diệu! Chắc chắn ai cũng sẽ được lấp đầy với những trải nghiệm mới và niềm vui sảng khoái. Vậy mà, cho một dịp đặc biệt như thế này, ngài lại đề nghị mở đầu nó với việc làm sandwich thứ mà theo hiểu biết của thần, là một hoạt động mà ngài đã từng tham gia. Ngài không thấy ư? Kế bên sự phấn khích của sự sảng khoái mới mẻ, việc làm sandwich sẽ tạo cảm giác thật nhàm chán. Nó sẽ không có chút sự mới lạ nào cả.”

“Sự mới lạ...”

“Thần xin mạn phép được nói thẳng, ý tưởng của Công chúa Điện hạ quá mờ nhạt, nhạt như thứ trà được pha từ lá trà đã dùng rồi vậy.”

“L-Lá trà đã dùng rồi ư?” Mia nhăn mặt. Câu đó hơi bị đau. “Ta...đoán đúng là vậy thật. Món sandwich gây ấn tượng rất lớn trong giải đấu kiếm thuật bởi không ai nghĩ ta sẽ làm chúng nhưng ta lại làm. Lần này, ta sẽ không còn yếu tố ngạc nhiên đó nữa....”

Sau khi suy nghĩ một lát, cô vỗ tay một cái.

“Được, ta hiểu ý cậu rồi. Vậy về cơ bản thì món sandwich thôi là chưa đủ đúng không? Ta cần phải làm thứ gì đó công phu hơn!”

“Không, ngài hiểu sai ý thần rồi.” Sapphias vội chỉnh. “Ý thần là bởi lần trước nhóm con gái đã làm sandwhich, thần đề nghị ngài hãy để nhóm con trai bọn thần lo liệu nó lần này.”

“Cậu? Làm sandwich ư?”

Mia cau mày trước ý tưởng đó, nhưng Sapphias nói tiếp.

“Dĩ nhiên rồi ạ. Thần cũng lên kế hoạch để lôi kéo sự hỗ trợ của các hoàng tử nữa. À, Keithwood, anh có thể cho chúng tôi một vài cái tạp dề chất lượng hoàng tử chứ?”

“T-Tạp dề ư?!”

Khi nghe thấy hai chữ tạp dề, vết nhăn trên trán Mia biến mất.

“...Chân thành cảm tạ, Ngài Sapphias. Sự giúp đỡ của ngài không thể nào đúng lúc hơn.” Keithwood nói với một tiếng thở dài mệt mỏi sau khi Mia rời phòng.

Cũng mất chút thuyết phục nhưng họ đã thành công lựa lời khuyên cô từ bỏ việc đích thân can dự vào việc chuẩn bị thực phẩm dưới mọi hình thức. Sapphias nhăn nhó nhún vai.

“Ờ, ổn mà. Ta cũng có mất gì đâu. Với lại, xét da dẻ anh xanh xao như thế thì ta đoán năng lực trong nhà bếp của Công chúa Điện hạ...tốt hơn hết không nên để ai thấy à?”

Mặt trời ngọt ngào trên cao ơi....Mình nghĩ mình sẽ khóc mất....

Keithwood khá chắc giờ đây mình đã biết cảm giác khi đang trên đà thua trận thì lại đột nhiên nhìn thấy quân đồng minh lao xuống từ trên đồi là như thế nào rồi. Cảm giác thật đã. Còn đã hơn gấp đôi, bởi người đến giải cứu chính là một người mà trước đó anh đã xem nhẹ. Cảm xúc của anh ngay lúc này đang bùng nổ.

Mia Luna Tearmoon được trời phú cho sức hút áp đảo. Những ai chứng kiến nó đều nhanh chóng phát hiện bản thân say mê và bị tước mất lý trí. Gần như không ai có thể tránh được sức ảnh hưởng của nó. Ngay cả Thánh nữ Rafina cũng không. Cả chủ nhân của anh, Sion và hoàng tử Remno, Abel, đều đã trải qua việc phán xét sai lầm do sự ngưỡng mộ của họ dành cho cô.

Con người không phải tượng đá. Họ có nhiều khía cạnh, và không phải khía cạnh nào cũng có chất lượng như nhau. Không ai có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo. Vậy mà, vì lý do nào đó, có vẻ người ta rất sẵn lòng nghĩ về cô như thế. Nghĩ rằng mọi thứ đều sẽ ổn miễn là ý tưởng đó đến từ cô. Bằng cách nào đó mà cái kiểu đặt niềm tin vào khả năng của cô này đã trở thành thường thức.

Nhưng đó là một niềm tin vô trách nhiệm. Thường thức đó là sai lầm. Bởi, ít nhất thì khi động tới chuyện nấu nướng, không được tin tưởng Công chúa Mia. Và sau chừng đó thời gian, cuối cùng thì, Keithwood đã tìm được một người đồng chí trong hội học sinh. Một cậu bạn hữu đa nghi người vẫn có thể nhận thấy cái bóng của sự nghi ngờ hợp lý đằng sau sự rực rỡ chói lọi của cô.

“Đó thật ra là bởi, ừm,” Sapphias nói, bẽn lẽn gãi đầu. “Ta kiểu cũng đã trải qua vài chuyện tương tự. Từng có một khoảng thời gian mà hôn thê của ta rất hứng thú với việc nấu ăn. Thì, cô ấy là con gái của một quý tộc cấp cao mà, thế nên dĩ nhiên ta đã bảo cô ấy từ bỏ và để chuyện đó lại cho đám người hầu. Nhưng ai mà biết được, cô ấy chỉ càng thêm quyết tâm và khăng khăng đòi đích thân nấu một bữa, thế nên.... Haha, chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, nhưng, chà.... Giờ đây nó chỉ là một câu chuyện vui, nhưng hồi đó, ta nghĩ mình đã gặp ác mộng suốt mấy tuần liền.”

Cậu cười. Đó là một nụ cười chân thành, không bị nỗi ám ảnh đeo bám. Thế rồi, cậu nói tiếp.

“Nhìn chung thì ta đứng về phía quan điểm nếu được người mình yêu nấu ăn cho, thì ta không được để thừa thức ăn trên dĩa. Nhưng.” Cậu ngừng lại để nhấn mạnh rồi giọng trở nên xúc động hơn. “Để ta làm rõ thật rõ rằng quan điểm này của ta chỉ áp dụng cho thức ăn mà thôi. Và ta không coi than hay thịt sống là thức ăn. Nếu ta cắn thứ gì đó và khiến bản thân trông như vừa liếm một cái ống khói hay thử ăn thịt người sống thì—”

Keithwood ho.

“....Tôi nghĩ ngài đã thể hiện rất rõ suy nghĩ của mình rồi, Ngài Sapphias.” Anh nói, cố ý liếc quanh rồi im lặng gật đầu nhắc nhở Sapphias rằng sự bất bình cụ thể này của cậu ta tốt hơn hết không nên để ai khác nghe thấy.

“P-Phải rồi. Dù sao thì. Ý chính ở đây là, điều ta vừa làm cũng chính là phương pháp trước đó ta đã dùng để thuyết phục cô ấy ngừng lại. Anh thấy đấy, được đích thân nấu nướng là một khát khao cơ bản của phụ nữ, nhưng họ cũng mang trong mình khao khát được ngắm nhìn đàn ông nấu ăn mạnh ngang ngửa.”

“Tôi hiểu rồi.... Đúng là những lời khôn ngoan. Tôi hiểu thấu chúng rồi.”

Nhìn chung thì Keithwood khá nổi tiếng với các quý cô, nhưng anh lại chưa bao giờ hẹn hò với một cô gái nào lâu và cũng không phát triển một mối quan hệ sâu sắc với ai. Việc là thuộc hạ của Sion khiến anh quá sức bận rộn cho những chuyện lắm rủi ro như thế. Kết quả là, anh cảm thấy đôi chút ngưỡng mộ dành cho Sapphias, người đã hết lòng với hôn thê của mình đủ lâu để nhìn thấy mọi mặt xấu của cô vậy mà vẫn sẵn lòng công khai tuyên bố tình yêu của mình dành cho cô. Hơn nữa...

“Thế nên,” Sapphias tiếp tục, “thứ diễn ra sau đó, nói một cách đơn giản, là một thử thách của lửa dành cho ta và em trai cô ấy. Bọn ta đã nấu ăn. Rất nhiều. Nó khá là dữ dội. Bọn ta đang đấu tranh vì mạng sống của mình theo nghĩa đen, bởi nếu bọn ta nấu thứ gì đó dở, cô ấy có lẽ sẽ quyết định rằng mình quả nhiên nên nấu ăn. Thành ra bọn ta đã trở nên khá giỏi.”

Đây là kĩ năng mà Keithwood không ngờ Sapphias sẽ có nhất, nhưng dù thế nào thì, nó có nghĩa là đội con trai hội học sinh giờ đã cân bằng. Dù Sion và Abel không biết gì về nấu nướng, họ vẫn có được một cặp thợ bếp giàu kinh nghiệm là Keithwood và Sapphias. Nếu người hầu của Sapphias có thể nấu ăn, vậy thì họ thậm chí còn có được nhiều sự trợ giúp hơn. Nhìn chung, tình huống đang trông có vẻ lạc quan hơn hẳn. Cảm giác như một gánh nặng đã được lấy khỏi vai mình, Keithwood thở dài một hơi.

“Được rồi. Nếu đã vậy thì tôi nào có thể yêu cầu một kế hoạch tốt hơn nữa. Tôi sẽ thuyết phục chủ nhân của mình.”

“Và ta sẽ nói chuyện với những người khác. Chúng ta sẽ vượt qua tình huống khó khăn này cùng nhau.”

Sapphias đưa tay ra và Keithwood nắm chặt lấy nó, và thế là một tình bạn mới thú vị đã bắt đầu.

Tình bạn liên quốc gia này sẽ còn tiếp tục ngay cả khi Sapphias đã tốt nghiệp học viện và quay lại đế quốc, đóng vai trò nền tảng cho một chương hiếm hoi giữa những câu chuyện về Đại hiền giả Đế quốc mà ở đó nhân vật chính, Mia Luna Tearmoon, đóng vai phản diện.

Chiến đội Mia tập hợp!