Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3348

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1245

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 273

Vol 6 - Chương 9: Cảnh bảo độ kỳ quặc! Công chúa nấm đang đến đây!

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------

Với buổi làm sandwich khép lại một cách thuận lợi, cả nhóm giờ đã sẵn sàng để đi săn nấm. Mỗi thành viên của hội học sinh đều đi thực hiện những bước chuẩn bị cuối trước khi tập hợp phía trước cổng học viện. Hiện tại mọi người ngoài Mia đều đã có mặt, và khi cả nhóm đang tự hỏi hội trưởng của họ đang ở đâu thì họ đã nhìn thấy nó. Bóng hình đang từ từ tiếp cận ở phía xa là...một cây nấm!

Đó thực chất là Mia, dĩ nhiên rồi, nhưng đội trên cái đầu tròn nho nhỏ của cô là một cái mũ trắng có hình dạng như mũ nấm. Cô mang một cái áo tay dài dày và một cái quần dày không kém, dưới chân là một đôi giày đi săn đủ chắc chắn để leo núi.

Ai đó phát ra một tiếng “Hả?” ngạc nhiên. Không ai biết đó là ai cả, nhưng ánh nhìn sững sờ trên khuôn mặt họ khiến tất cả đều có khả năng là thủ phạm. Bộ trang phục của cô kì cục đến mức đó đấy.

“Chà, xin chào, mọi người. Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời để đi săn nấm nhỉ?” Mia với khuôn mặt tươi rói hỏi.

Citrina là người lên tiếng đầu tiên. Cô nhanh chóng nói ra câu hỏi đang cháy rực trong tâm trí mọi người.

“Ừm....Công chúa Điện hạ? B-Bộ trang phục đó....rốt cuộc là sao vậy ạ?”

“À, Rina.”

Mia nhìn Citrina, thấy rằng cô đang mặc bộ đồng phục thông thường thế là liền nở một nụ cười đắc thắng.

“Em thấy đấy, mùa hè này đã cho chị một cơ hội hiếm hoi để trải nghiệm cảm giác mắc kẹt trên một hòn đảo hoang.”

“Hả? Chị đã mắc kẹt trên một hòn đảo hoang ư?”

“Phải, trong chuyến đi chơi biển với Esmeralda. Đó....là một trải nghiệm bổ ích, ít nhất thì có thể nói là vậy. Và còn khá áp lực nữa. Nhưng nó vẫn dạy cho chị vài điều, một trong số đó là khi hoạt động trong những vùng núi hay rừng rậm thì để lộ da là một điều cấm kị.” Mia nói với nụ cười từ tốn của một giáo viên đang giải thích sự nguy hiểm của những hành vi bất cẩn với một đứa trẻ bốc đồng. “Khi em để lộ da thịt trong rừng, em có thể bị bọ cắn hoặc bị những cành cây làm xước, đúng không nào? Đó là lý do khi vào rừng chúng ta luôn nên mang áo tay dài và quần dài.”

“N-Nhưng, hôm nay chúng ta sẽ chỉ ở gần bìa rừng thôi mà....”

“Bìa rừng thì vẫn là rừng. Cẩn tắc vô áy náy mà. Việc xem thường độ khó của một hoạt động sẽ dẫn tới sự chuẩn bị sơ sài, và chuẩn bị sơ sài chính là cách để em bị ngáng chân bởi những vấn đề bất ngờ. Thận trọng và chuẩn bị chính là mấu chốt để đảm bảo an toàn khi ở bên ngoài.”

Không may là độ đáng tin của bài diễn văn phải thừa nhận là có lý của cô lại bị cắt xén bởi bộ trang phục như đang hét lên “Nhìn ta này, ta là một hướng dẫn viên nấm kì cựu.” Nhiều người trong nhóm đã chính xác suy ra được rằng cô rõ ràng đang định tiến sâu vào trong rừng. Citrina là một trong số đó. Biểu cảm cô trở nên trống rỗng trong giây lát rồi quay lại với nụ cười mọi khi.

“Em hiểu rồi. Công chúa Điện hạ thật thông minh quá. Thận trọng và chuẩn bị đúng không ạ?”

“Chính xác. Có một biện pháp dành cho những chuyện này. Một quy luật bất thành văn giữa người và nấm. Em sẽ gây hại cho những cây nấm nếu bước vào rừng mà không chuẩn bị.” Cô tuyên bố với bầu không khí oai nghiêm như thể cô là một kiểu tiên tri của đám nấm ở đây đang nói chuyện với con người thay cho chúng.

Citrina ngước nhìn vị thần nấm giả và cảm thấy bản thân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Khá rõ là cô ta muốn tiến sâu vào khu rừng...nhưng tại sao chứ? Có phải bởi cô ta muốn thấy những cây nấm Belluga mà mình đã kể không? Hay là bởi...cô ta đã phát hiện ra thứ còn lại?

Cô giữ nguyên nụ cười ngọt ngào của mình trong khi trầm tư về khả năng này.

Không....không thể nào có chuyện đó được. Cô ta chắc chỉ tò mò về mấy cây nấm Belluga thôi, nếu vậy thì rõ ràng mình đã đi sai một nước rồi. Mình lẽ ra không nên nhắc đến chúng.

Yêu cầu ai đó cẩn thận hay tránh xa thứ gì đó cũng đồng thời thu hút sự chú ý của họ vào nó. Đôi khi, cách tốt nhất để che giấu thứ gì đó là không nhắc tới nó. Dù sao thì...

Mà kệ đi. Mình sẽ luôn ở cạnh cô ta mà. Nếu cô ta cố lang thang vào sâu hơn trong khu rừng thì mình chỉ việc chỉ cô ta đi hướng khác một cách khéo léo thôi. Với lại, chúng nằm ở dưới chân một vách đá. Trừ khi biết chính xác vị trí để tìm, còn không thì gần như chắc chắn cô ta sẽ không tìm ra chúng...

Chợt Bel nhảy qua chỗ cô, khúc khích cười, khiến suy nghĩ của cô bị gián đoạn.

“Cậu có phấn khích không Rina? Mình thì phấn khích quá đi.”

Như Citrina, cô cũng đang mặc đồng phục.

“Trước giờ mình chưa đi săn nấm lần nào cả. Cậu thì sao?” Bel nở nụ cười rực rỡ hỏi.

“Hừmm....Với một nhóm lớn như thế này thì chưa. Đây cũng là lần đầu tiên của Rina đó.” Citrina đáp rồi nhận thấy thứ gì đó trên túi của Bel. “A.... Đó là...”

Một cái bùa may mắn nhỏ đang treo lơ lửng bên hông chiếc túi, nó giống hệt cái troya cô nhận từ cô bé hôm trước.

“À. He he, mình muốn chúng ta có bùa may mắn đôi nên mình đã làm thêm một cái.”

“Chắc mình đáng lẽ cũng nên mang theo cái của mình. Xin lỗi nhé. Tại mình không muốn một thứ quý giá như thế bị bẩn nên mình đã bỏ nó trong ngăn bàn.”

Bel nhìn cô một cách hài hước và khúc khích cười.

“Ôi cậu ngốc quá đi, Rina. Dù quý hay không thì mọi thứ rồi cũng sẽ bị bẩn thôi. Cứ đeo nó lên và vui vẻ đi. Đừng lo làm gì cả. Nếu nó bị hỏng hay mất thì mình chỉ việc làm cho cậu một cái mới thôi mà.”

Cô quan sát nụ cười trong sáng, đầy tin tưởng trên mặt Bel. Thứ gì đó khuấy động bên trong cô.

Sao cũng được. Nó cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Lắc đầu một cái, cô gạt bỏ thứ cảm xúc vừa chớm nở.

“Cảm ơn cậu, Bel. Mình sẽ bắt đầu dùng nó khi chúng ta quay lại.”

Như mọi khi, cô để một nụ cười thân thiện nở rộ trên khuôn mặt mình.