Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3348

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1244

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 273

Vol 6 - Chương 15: Công chúa Mia...nấu nó! Rồi ăn nó!

Trans&Edit: BiHT

----------------------------

Thế rồi, Mia cuối cùng cũng có các nguyên liệu cho bữa tiệc nấm mà cô mong mỏi từ lâu.

Có một vài phòng riêng trong nhà ăn của Học viện Saint-Noel được dùng khi tổ chức các bữa tiệc tối với thức ăn sẽ được đưa lên từ nhà bếp. Học sinh nào cũng có thể đặt chúng cho mục đích cá nhân, và hiện tại một trong số đó đang được để trống cho hội học sinh.

Đống nấm Mia và bạn cô hái được đưa tới nhà bếp, nơi mà chúng sẽ được kiểm tra xem có ăn được không bởi các nhân viên chuyên trách trước khi đem đi nấu súp. Khi bước vào, họ được chào đón bởi trưởng bộ phận an ninh của Saint-Noel, Santeri. Ông toát ra một bầu không khí tận tụy siêng năng nhưng cố chấp với nghĩa vụ của mình, sau khi nhìn thoáng qua phía họ, ông cúi thấp đầu.

“Chào mừng trở lại. Với tư cách một người giám sát hòn đảo, tôi hết sức vui mừng khi thấy mọi người quay về an toàn. Tôi mong mọi người đã được tận hưởng chuyến săn nấm của mình.”

“Cảm ơn sự quan tâm của ông, và à, nó rất là thú vị.” Mia đáp thay mặt mọi người.

“Thật vui khi nghe điều đó. Hơn nữa, cho phép tôi bày tỏ sự cảm kích sâu sắc nhất trước lời mời tới buổi tiệc súp nấm này của hội học sinh. Tôi rất vinh dự khi được tham gia.”

“Thôi nào, ông khiêm tốn quá đó. Nếu không có những người như ông thì chúng tôi đã chẳng thể tận hưởng cuộc sống học đường trong khi yên tâm biết rằng sự an toàn của mình đã được giao phó cho đúng người rồi. Việc chúng tôi thể hiện sự cảm kích này chỉ là lẽ tự nhiên thôi. Tôi mong ông có thể tận hưởng bữa tiệc nhỏ này.”

Sau khi trao đổi vài câu xã giao với Santeri, Mia lang thang vào sâu hơn trong bếp, đảm bảo rằng độ thờ ơ trong chuyển động của mình là đủ để không làm lộ bất cứ dấu hiệu nào về ý định hay động cơ.

“A, chào mừng người trở lại, Công chúa Mia.”

Một cô gái phụ bếp cô quen nói lời chào.

“Vâng, chuyến đi rất là vui. Chỉ là ta xin lỗi vì đã đem thêm việc cho chị.”

Họ thân thiện nói với nhau vài câu. Mia sau đó lịch sự cúi chào từng đầu bếp một. Tất cả họ đều mỉm cười đáp lại. Nhờ những cuộc ghé thăm thường xuyên tới nhà bếp của Mia, tới lúc này thì cô đã trở thành một khuôn mặt quen thuộc với cả dàn nhân viên rồi. Cần phải nhắc thêm là những cuộc ghé thăm của cô lúc nào cũng có kết quả là nhận lại một ít đồ ăn, nhưng cái thói quen chôm-chỉa-nhà-bếp của cô lại được đón nhận một cách hết sức nồng hậu bởi các nạn nhân. Chuyện này là nhờ mạng lưới rộng khắp mà Anne đã nỗ lực tham gia không ngừng.

Nhìn chung thì Anne là người duy nhất mà Mia không có ý định keo kiệt. Cô thường xuyên cho cô hầu gái của mình một lượng tiền lớn để cô có thể tiêu xài theo ý thích trong thị trấn. Tuy nhiên, Anne lại sử dụng tiền trợ cấp của mình theo mục đích khác. Mỗi khi nhận tiền, cô sẽ hướng tới thị trấn và lựa ra một đống quà cáp, thứ sau đó cô sẽ gửi tới nhiều nhân viên khác nhau trong học viện dưới danh nghĩa của Mia. Kết quả là Mia đã có được tiếng tăm là một nàng công chúa rộng lượng nổi tiếng giữa các thường dân.

Dù sao thì, quay lại nhà bếp thôi. Sau khi đi một vòng chào hỏi thân thiện, Mia bước qua chỗ giỏ nấm đầy ụ của mình trên kệ bếp. Cô gái đi theo cô nhăn mặt khi nhìn cảnh đó.

“Ngài đã đem đến cho chúng tôi một thử thách hơi khó nhằn đó nhỉ? Dồn hết núi nấm này vào một nồi súp duy nhất sẽ rất khó đây. Với lại, phần lớn trong đống nấm này...có hơi khó sơ chế.”

“Vâng, trông có vẻ thế thật. Nhân tiện, và ta chỉ hỏi vì hiếu kì thôi... Nếu muốn nấu nấm Belluga thì phải làm như thế nào vậy?”

“Hả? Ngài cũng mang về vài cây nấm Belluga ư?” cô gái hỏi với giọng ngạc nhiên.

“Không, dĩ nhiên là không rồi. Như ta đã nói, ta chỉ hiếu kì thôi. Chúng ta có thể gọi nó là một điểm hứng thú học thuật.”

“Ồ, được thôi. Chà... Hừm...” Cô gái mím môi nghĩ. “Nấm Belluga có vị rất ngon, thế nên tôi nghĩ chỉ cần rửa sơ nó, sau đó cắt thành hai đến ba miếng rồi hầm một lát là được.”

“Hừm, hừm... Dễ thế cơ à.... Đó quả là tin tốt đấy. Theo, ừm, kiểu học thuật. A!” Mia, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, mở to mắt một cách rõ là giả tạo. “Chị có biết chỗ nào mà ta có thể rửa tay không? Chúng có hơi dơ chút.”

Cô vẫy tay để minh họa.

“À, đúng rồi. Sau khi đi vào rừng một chuyến thì dĩ nhiên tay sẽ bị vậy nhỉ? Ngài có thể lấy ít nước ở đó.” Cô gái chỉ qua, tiếp nhận câu hỏi của cô theo mặt chữ.

“Nhân tiện thì nước ở đó sạch đến mức nào vậy? Ta có hai bàn tay công chúa mỏng manh, và chúng nhất định phải được rửa bằng nước sạch. Còn sạch đến mức nào thì... chắc cỡ loại nước mà mọi người thường dùng để rửa nguyên liệu đi.”

“Chà, vậy thì ngài cứ thoải mái đi. Đó chính là thứ nước mà chúng tôi dùng để rửa thực phẩm, thế nên không có vấn đề gì đâu.”

“A, tốt lắm. Cảm ơn chị.”

Cô mỉm cười và thò tay vào túi.

Hừm, rửa sạch, cắt thành những miếng bự, rồi thả chúng vào nồi... Nghe có vẻ đơn giản, nhưng nói thì dễ hơn làm.

Giấu cây nấm trong lòng bàn tay, cô rửa sạch nó với nước trong khi giả vờ rửa tay. Cô cẩn thận chà sạch từng inch một, nhắm tới việc rửa thật kĩ lưỡng để dù có ăn sống cũng không sao. Làm toàn bộ chuyện đó trong khi che giấu nó. Đây là một kì công của sự khéo léo từ đôi tay sánh ngang với cả trò đánh tráo của các ảo thuật gia kì cựu. Mia bình thường có hơi hậu đậu nhưng vì vài lý do, khi động tới nấm thì những ngón tay vụng về của cô lại được trao cho sự khéo léo mới hoàn toàn. Có lẽ, đó là một dấu hiệu cho thấy sức mạnh Công chúa Nấm của cô đã bắt đầu thức tỉnh.

...Cơ mà Công chúa Nấm rốt cuộc cái gì vậy chứ?

Sau khi hoàn thành thủ tục khử khuẩn toàn diện bằng nước, cô lén la lén lút nhìn quanh rồi rón rén tới chỗ nồi súp. Đứng bên cạnh nó, cô lại cảnh giác nhìn quanh lần nữa.

Người mình cần phải cảnh giác nhất chính là cái ông Santeri đó. Xem chừng ông ta đang nhìn chỗ nào... Phải canh thời gian.... Ba... Hai... Một... Ngay bây giờ!

Cô chuyển động ngay lập tức, cơ thể cô mờ đi vì tốc độ quá nhanh. Chỉ trong một nhịp thở, cô đã chia cây nấm thành bốn phần, ném chúng vào nồi và rời khỏi hiện trường. Vô tư huýt sáo trong khi bước đi—hay đúng hơn là thổi phì phì ra khỏi miệng, bởi cô không biết huýt sáo—cô cảm thấy cảm giác thành tựu đang lấp đầy trái tim đập liên hồi của mình.

Với nhiệm vụ đã hoàn thành, cô quay lại phòng riêng, nơi cô tham gia vào một cuộc trò chuyện đã được canh thời gian cẩn thận rồi lên đường tới bếp lần nữa. Còn một bước cuối cùng cho kế hoạch của cô. Giờ chính là lúc để tung đòn quyết định.

Nếu họ tìm thấy trước thì chắc chắn họ sẽ ngăn mình ăn nó. Mình biết đó là một cây nấm Belluga thật, nhưng mình không nghĩ họ sẽ chịu lắng nghe đâu. Mình cần phải đảm bảo chuyện đó không xảy ra, và chỉ có một cách để làm thế thôi!

Cô lại lần nữa lẻn vào và tiếp cận cái nồi.

“A! Không được đâu, Công chúa Mia. Cái đó vẫn đang nấu—”

“Oho ho, không sao đâu. Ta chỉ nếm thử một chút thôi. Một miếng là đủ. Chỉ một miếng thôi.” Cô nói trong khi giở nắp nồi lên.

Một miếng nấm trắng ngay lập tức rơi vào tầm mắt cô. Trước khi bất cứ ai có thể ngăn cản, cô nhanh nhẹn chộp lấy nó và nhét vào miệng. Hai má hơi phồng lên của cô nhấp nhô vài lần. Thế rồi niềm hạnh phúc thuần khiết lan tỏa trên khuôn mặt cô. Kết cấu mọng nước của cây nấm làm lưỡi cô thích thú và mùi hương thơm ngon của nó khiến mũi cô thỏa mãn.

“Ưmmmmm.... Hương vị đậm đà phải thế chứ... Nó có thứ chiều sâu mà mình còn không biết phải bắt đầu mô tả thế nào. Aaaa, nó thật ngon qu— Ưm?!”

Đột ngột, cô cảm thấy nó—một cơn rối loạn tiêu hóa. Tác động của nó rất mạnh, và đến cũng rất nhanh. Bụng cô phát ra một tiếng òng ọc đáng sợ...sau đó quặn lại.

“Ui da....Ui da ui da ui da! A, bụng của mình! Nó đau quá! Aaa! Uiiii!”

Cơn đau nhói khiến chân cô quỵ xuống.

“Ui da! Ui da! Mình chịu không nổi... Cái này là... Thôi xong—”

Dạ dày cô căng lên, và cô cảm nhận được cái cảm giác khi có thứ gì đó đang trào lên họng mình.

“Mình-Mình sắp sửa.... O-Ọe....”

Sự kết hợp từ cơn buồn nôn và đau dạ dày đã đánh bay ý thức khỏi đầu cô.