Trans&Edit: BiHT
----------------------------------
Trong khi bộ não của Mia đang bận rộn với mấy chuyện liên quan tới nấm độc, Ludwig và Dion đang du hành. Cuộc gặp của họ với Gilbert đã giúp Ludwig có thể đánh giá chính xác độ nguy hiểm của nhà Yellowmoon. Sau khi nhận ra điều này, anh xác định rằng chỉ tin tình báo thôi là chưa đủ; anh phải gây áp lực cho kẻ địch bằng chiến lược chia để trị trong khi đồng thời tiếp tục thu thập thông tin. Đây là một mẹo phổ biến thường được sử dụng chống lại các tổ chức lớn. Số lượng của chúng càng đông thì càng có nhiều vết nứt trong lòng trung thành. Không phe phái với kích cỡ to lớn nào có thể là một tảng đá nguyên khối cả. Luôn luôn có những thành viên có thể bị gây áp lực, dụ dỗ, hoặc thuyết phục để tách khỏi nhóm.
Nếu nhà Yellowmoon hoạt động theo kiểu dụ dỗ những kẻ mang trong mình cảm xúc thù địch với đế quốc, thì sẽ thật ngu ngốc khi cho rằng tất cả những kẻ đứng dưới lá cờ của nó đều là kẻ địch. Người không phải kẻ địch tiềm năng đầu tiên mà anh để mắt tới là các quý tộc vùng biên ải, những người bị xa lánh bởi giới quý tộc trung tâm. Nếu họ tìm đến nhà Yellowmoon vì thiếu thốn đồng minh thì anh hẳn sẽ có thể cuỗm họ đi bằng cách đưa ra một lựa chọn thứ hai. Với suy nghĩ đó, Ludwig đã quyết định ghé thăm Ngoại bá tước Rudolvon với hy vọng ông sẽ hỗ trợ việc thuyết phục các quý tộc vùng biên ải khác.
“Trời đã lặn rồi...”
Thở dài, anh quan sát bầu trời đang tối dần từ cửa sổ toa xe. Mặc dù con đường dẫn tới đích đến của anh không hẳn là đáng sợ, việc di chuyển dưới ánh trăng vẫn kéo theo một mức độ nguy hiểm nhất định. Thường thì đây sẽ là thời điểm để cắm trại qua đêm.
“Chậm lại một chút, nhưng hãy tiếp tục di chuyển. Lúc này thời gian là điều cốt yếu.” Anh nói, ra lệnh cho phu xe tiếp tục di chuyển.
Dion gật đầu đồng tình.
“Phải.... Tốt hơn hết nên tiếp tục đi đi. Thật ra thì,” Anh nói, nheo mắt lại. “tốt hơn hết nên giữ nguyên tốc độ nữa.”
“Ý anh là sao?”
Chỉ vài giây sau khi Ludwig nghe điều này và nhăn mày, một tiếng hú hung dữ của loài động vật hoang dã vang vọng ở phía xa.
“Đó là cái quái gì vậy?”
Một cận vệ thúc ngựa chạy tới cạnh cửa sổ đưa cho anh câu trả lời.
“Thưa ngài.”
“Tình hình?” Dion hỏi.
“Là lũ sói, thưa ngài. Có vẻ chúng đang nhắm vào chúng ta.”
Lời đáp của người lính đang cưỡi ngựa cũng ngắn gọn không kém. Ngắn gọn nhưng rõ ràng, không tạo bất cứ chỗ trống nào cho sự hiểu nhầm. Dù vậy, Ludwig vẫn không kìm được mà nghi rằng mình nghe nhầm.
“Lũ sói ư? Ở ngoài này á?”
Người lính gật đầu rồi bắn một mũi tên lửa về phía bóng tối đằng sau họ. Nó vạch ra một đường cong tỏa sáng trên không trung. Khoảnh khắc nó chạm vào mặt đất, ánh sáng từ mũi tên bùng nổ soi sáng vừa đủ màn đêm xung quanh để làm lộ ra bóng hình của lũ sói đen. Chúng rất lớn, và có ba con như thế.
“Không thể nào... Tôi chưa từng nghe có bầy sói nào tấn công người trong lãnh thổ đế quốc cả...” Ludwig hoang mang khăng khăng nói.
“....Chúng không phải lũ sói bình thường.” Dion mở cửa xe ngựa và nghiêng người ra ngoài, nheo mắt nhìn bóng tối phía sau họ. “Tôi có thể nghe được lờ mờ âm thanh của móng ngựa.”
Với một chuyển động uyển chuyển, anh chuẩn bị cung và kéo căng dây, âm thanh cót két căng thẳng của nó vang vọng giữa bầu không khí đầy áp lực trong toa xe. Một khoảnh khắc nín thở trôi qua. Thế rồi...ngón tay anh co giật, và tay anh trở thành một vệt mờ. Ba tiếng tưng sắc bén đưa ba mũi tên vẽ nên những tia sáng rực rỡ xuyên qua màn đêm. Chúng gặp phải một hình lưỡi liềm mờ lóe lên giữa lũ sói. Ludwig nhận ra sau một nhịp, rằng đó chính là ánh sáng lờ mờ dưới ánh trăng của lưỡi kiếm.
Người cận vệ bắn thêm một mũi tên lửa về phía kẻ thù của họ, nhưng rồi một đường kiếm khác lại chém đôi thân mũi tên giữa không trung.
Dion huýt sáo.
“Chà, không tệ nha.”
“Có phải đó là...một người đàn ông cưỡi trên lưng con ngựa đen không?” Ludwig lầm bầm, nhìn ra phía sau từ bên trong toa xe.
“Một tên đàn ông cưỡi trên lưng con ngựa đen có thể chém những mũi tên trên không trung trong bóng tối.” Dion nhe răng cười. “Tôi nghĩ mình thích tên này rồi đấy.”
“Hắn một mình ư?”
“Chắc vậy. Mà, tôi đoán cũng tùy vào việc cậu có tính mấy anh bạn lắm lông bảo vệ bên hông của hắn không.”
“Một tên thuần lang sư à? Không phải thứ ta có thể thấy mỗi ngày đâu... Dù vậy, tôi cho rằng điều này có nghĩa là chúng ta đã trở thành một rắc rối đủ lớn để chúng bắt đầu gửi đám sát thủ. Đúng thật là trông có hơi lạ khi chỉ gửi mỗi một người, nhưng...”
Ludwig cảm thấy bối rối nhưng Dion thì không, anh chỉ nhún vai.
“Không hẳn. Lúc này chúng ta chỉ đem theo có mười mấy người thôi. Nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ có thể chém hạ toàn bộ họ và cưỡi ngựa rời đi với đầu của cậu. Sẽ chẳng mấy ngạc nhiên nếu kẻ địch của chúng ta cũng gửi một kẻ với trình độ tương đương.”
Thế rồi anh ra hiệu cho ba cận vệ cưỡi ngựa gần toa xe nhất. Họ đều là những người lính xuất chúng đã phục vụ dưới trướng anh kể từ hồi mới vào quân đội. Dù vậy...
“Ba người đi cùng với toa xe ngựa. Hướng một mạch đến lãnh địa của Ngoại bá tước Rudolvon và yêu cầu sự bảo vệ của ông ta. Ludwig là ưu tiên duy nhất của các người. Hãy đảm bảo rằng cậu ta tới được đó không một vết xước.”
“Còn anh thì sao, đội trưởng?”
“Ta ấy hả? Ha ha, ta sẽ sung sướng tận hưởng khoảng thời gian giữ quý ngài sát thủ của chúng ta bận rộn. À, đưa cho ta một con ngựa của các người.”
“Chỉ một mình anh thôi ạ? Anh chắc chứ? Chúng ta có thể—”
Dion khiến người lính đang lo lắng phải im lặng bằng một cái lắc đầu.
“Kẻ địch là một bậc thầy. Nói thẳng thì không kẻ nào khác đủ trình đấu với hắn cả.”
Sau khi chiếm lấy một con ngựa từ một trong các cận vệ, anh bật cười.
“Được rồi. Tạm thời thì tạm biệt nhé, cậu Ludwig.”
“Quen anh đã lâu, tôi chắc rằng anh sẽ ổn thôi, nhưng...”
“Dĩ nhiên là thế rồi. Nhìn này, giữ bí mật giữa chúng ta thôi nhé, nói thật thì tôi quả là không ưa nổi cái chuyến đi trên toa xe ngựa đó và đã ngứa ngáy muốn vận động sớm giờ rồi. Tên này trông có vẻ sẽ phù hợp với nhu cầu đó.” Dion nói sau khi khoe nụ cười mỉa. “Cậu nên lo lắng cho cái đầu của mình hơn đấy. Hãy đảm bảo nó vẫn nằm trên vai trong khi tôi đi vắng, được chứ? Nếu không thì khó làm việc với cậu lắm.”
Nói thế xong, anh rút kếm ra và cho ngựa dừng tại chỗ với sự phấn khích của một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới. Một thoáng sau, ba con sói xông tới và nhảy xổ vào người anh.
“Xin lỗi nhé mấy chú cún, nhưng ta đã chiến đấu với lũ thú hoang nhiều tới nỗi hết thấy hứng thú với bọn mày rồi. Tránh đường cho ta.”
Anh ta lướt qua hàm răng của chúng một cách dễ dàng và lao thẳng tới chỗ bóng người màu đen, kẻ sau khi ra lệnh cho lũ sói của mình tấn công Dion đang định vòng qua để đuổi theo toa xe. Cả con ngựa lẫn tên sát thủ đều mang độc một màu đen, với con ngựa là bộ lông còn tên sát thủ là cái mặt nạ và áo choàng.
Dion nhắm vào tên địch mang mặt nạ và vung kiếm. Lưỡi kiếm của anh chém qua không khí với một tiếng vút đầy chết chóc, đe dọa xẻ đôi bất cứ thứ gì cản đường mình, bất kể đó là sắt hay xương người.
Tên sát thủ đột ngột chỉnh lại góc người, bằng cách nào đó xoay sở treo mình ở một góc bấp bênh tới nỗi trông hắn như lẽ ra phải ngã xuống rồi và né được cú chém trong chân tơ kẻ tóc. Cứ như thể con ngựa và người cưỡi thật sự là một.
Dion vui mừng kêu lên trước sự thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa này.
“Màn trình diễn ghê gớm ta! Với lại, ngươi cũng thông minh khi né thanh kiếm của ta đấy. Nếu dám chặn nó thì ngươi đã xong đời rồi.”
Bật cười, anh dẫn ngựa quay lại lần nữa. Tên sát thủ cũng làm tương tự, người và ngựa thực hiện một động tác xoay tròn hoàn hảo. Kiếm họ giao nhau, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Những tia lửa thắp sáng không trung giữa một chuỗi những tiếng leng keng nặng nề, và Dion ngay lập tức nhận ra mình không có kèo trên.
Hừm. Con mẹ nó chứ. Hắn ta có lợi thế hơn trên lưng ngựa. Sức mạnh của mình hơn nhưng hắn lại thắng về mặt tốc độ. Và hắn cưỡi ngựa hệt như một tên vận động viên nhào lộn vậy—
Mũi kiếm của tên sát thủ lóe lên trong một cú đâm dữ dội. Một nhịp thở sau, nó lướt xuyên qua Dion, phân nửa chiều dài của nó lòi ra từ sau lưng anh. Chuyển động rất trơn tru, gần như tuyệt mĩ. Và, như nụ cười quỷ quyệt của Dion thể hiện, không hề hiệu quả.
“Giờ đã chẳng còn lý do nào để tiếp tục chiến đấu trên sân nhà của ngươi nữa rồi nhỉ?”
Thật ra, lưỡi kiếm chỉ lướt qua bên hông của anh, chẳng gây ra mấy thiệt hại. Nhưng giờ đây Dion đã khóa được tay của tên sát thủ trong khuỷu tay mình.
“Muốn tập thể dục chút không? Một tên to con như ngươi chắc không ngại gì một cú ngã ngựa nhỏ đâu nhỉ?”
Anh nhảy xuống ngựa, bật mình ra sau trong khi giữ chặt lấy cánh tay của kẻ địch. Cảm giác không trọng lượng xuất hiện trong giây lát...
Dáng người ngã từ lưng ngựa của họ quấn vào nhau nhưng tới khi tiếp đất thì không còn nữa. Cả hai thay vào đó đã tách ra giữa không trung, mỗi bên xoay người đi để tiếp đất bằng chân và tấn công bằng một cú chém xoay, va chạm một lần nữa trước khi lùi lại.
“Được rồi. Quá đủ với mấy cái trò mèo bốn chân của ngươi rồi. Hãy chiến đấu như những con người hai chân bình thường với chân chạm đất đi nào. Chuẩn bị tinh thần đi. Chúng ta có cả đêm nay để rút cạn máu đối phương, và ta thì muốn thưởng thức từng giây phút một.” Dion nói, nhe răng cười trong khi rút thanh kiếm thứ hai ra. “Trước khi đánh chén, ngươi có muốn cho ta biết tên mình không?”
Tên sát nhân đeo mặt nạ đáp với một cú đâm bất ngờ. Dion gạt đòn đánh thẳng thừng sang một bên và huýt sáo.
“Đó là một cú đâm khá nhàm chán đó. Quá dễ đoán. Dĩ nhiên, đó là mục đích của đòn đánh, bởi ngươi đang cố dời sự chú ý của ta khỏi mấy con sói đang vòng ra phía sau mình. Tốt đấy. Thêm điểm vì đã có một kế hoạch thật sự.”
Một loạt tiếng bước chân chó vang lên phía sau anh, nhanh chóng trở nên to hơn. Anh cười, lắng nghe tiếng thở hung dữ của chúng khi chúng dần thu hẹp khoảng cách.
“Mẹ nó chứ. Phối hợp tấn công cơ à? Thật đấy, ta rất mong được biết cách ngươi điều khiển mấy quả bóng lông này.”
Không một lời cảnh báo, anh đá đối thủ của mình và sử dụng phản chấn để đẩy mình ra sau. Xoay mình giữa không trung, anh quất kiếm xung quanh thành một cú xoay theo chiều ngang. Lưỡi kiếm lóe lên đầy đe dọa dưới ánh trăng. Những con thú hung ác nghĩ vậy, lũ sói không kìm được mà chùn bước trước bầu không khí chết chóc của anh. Anh đáp xuống bằng cách thu mình trước chúng rồi bắn về phía những dáng hình đe dọa đó một cái liếc khinh thường rồi nhún vai.
“Chà, chà, chà, có vẻ lũ thú vật vẫn chỉ là thú vật thôi, dù tốt hơn hay tệ hơn. Bọn mày cũng thông minh khi giữ mình ngoài phạm vi của ta đó. Tuy nói vậy nhưng nếu toàn bộ bọn mi xông về phía ta thì có lẽ một trong số các ngươi đã cắn được ta một miếng rồi. Bỏ lỡ cơ hội đó rồi đấy. Bản năng có thể cho bọn mi biết khi nào cần phải né một thanh kiếm chém vào mặt mình, nhưng nó không thể dạy khi nào thì phải đón nhận nó. Và đó, ta đoán, chính là lý do bọn mi chỉ là lũ thú vật.” Với thanh kiếm trong bàn tay phải gác trên vai, anh xoay thanh kiếm trong tay trái một vòng. “Dĩ nhiên, dù bọn mi xông tới thì cũng có khả năng ta đã chém hết cả đám rồi.”
Anh lườm lũ sói, khiến chúng lùi lại. Vào khoảnh khắc đó, vị trí con đầu đàn đã được thiết lập, và đó chính là anh. Với lũ thú vật, hệ thống cấp bậc đó là tuyệt đối. Việc thách đấu một kẻ địch vượt trội hơn hoàn toàn chỉ bằng ý chí là kiểu hành động dại dột mà chỉ con người mới làm.
“Giờ thì, với bọn chúng đã không còn ngáng đường nữa, chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện thôi nào.” Dion nói, lại quay về phía kẻ thù hai chân của mình.
Tên sát thủ đột nhiên lùi lại một bước.
“Hửm?”
Dion nhướn mày, để rồi khi một con ngựa đen chạy qua họ và tên sát thủ nhào lộn lên trên lưng nó thì anh mới giật mình nhận ra và đập trán mình một cái.
“A, quên mất cái con ngựa chó chết đó.... Mình đáng lẽ phải lường trước chuyện này chứ. Nếu hắn có thể bắt lũ chó lai nghe theo lời mình thì dĩ nhiên hắn cũng phải biết vài chiêu trò với lũ ngựa rồi.”
Liếc quanh một cái thì thấy lũ sói đã biến mất.
“Một đợt rút lui gọn gàng. Khá ấn tượng đấy. Chỉ là mình hẳn đã câu đủ thời gian cho mọi người. Ludwig giờ chắc đã an toàn rồi. Cơ mà cũng phải nói là tên đó đúng là kín mồm ghê. Mình cứ mong ít nhất cũng nghe được giọng hắn chứ, nhưng hắn lại chẳng thèm hé miệng nói nửa lời. Với lại...”
Anh rướn cổ qua lại rồi nhún vai.
“Con ngựa của mình biến đi chỗ quái nào rồi vậy?”