Trans&Edit: BiHT
------------------------------------
“Quao! Nhìn kìa nhìn kìa Chị Mia! Vua Thiên Bình đang mang tạp dề kìa!”
Ngay khi Miabel bước vào nhà bếp, cô liền lập tức phấn khích hét lên. Đôi mắt to lấp lánh của cô bám dính lấy Sion. Maniabel rõ ràng vẫn còn sống khỏe.
Thật tình, có Bel là cháu gái đôi khi khiến mình muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống cho rồi. Tùy lúc mà con bé này khiến người ta xấu hổ thật chứ....
Dĩ nhiên, điều này đến từ người mà trong dòng thời gian trước, khi nhìn thấy Sion lần đầu tiên đã nhanh chóng kêu lên “Ôi chao! Là cậu ấy! Là Hoàng tử Sion kìa! Và cậu ấy đang mặc đồng phục nữa! Ôi trăng ơi, thế gian này còn gì đẹp đẽ hơn cậu ấy không chứ? Dĩ nhiên là không rồi!” Maniabel Luna Tearmoon, gặp bà của mình, Mania Luna Tearmoon. Tuy nhiên, xét tính chất các cơ quan trí nhớ của cô thì cái sự kiện này đã lạc trôi qua chân trời kí ức một chiều từ lâu.
Một số cô gái khác không lâu sau cũng bước vào nhà bếp. Chloe, Tiona, Liora, và cả Lynsha cũng xuất hiện với kiểu phấn khích thường thấy trước khi một chương trình biểu diễn trực tiếp của thần tượng bắt đầu.
“Giờ thì, chúng ta hãy bắt đầu chuẩn bị món sandwich cho bữa trưa hôm nay thôi,” Keithwood tuyên bố.
Giữa những tiếng nói xì xào của mấy cô fan nữ, cả nhóm bắt đầu làm việc.
“Như mọi khi, tôi sẽ giúp đỡ ngài Sion. Ngài Sapphias, phiền ngài hỗ trợ Hoàng tử Abel được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng còn thực đơn thực tế thì sao? Chúng ta sẽ làm loại sandwich nào?” Sapphias hỏi trong khi khoanh tay và quan sát đống nguyên liệu Keithwood bày ra.
“Chà....Để cho an toàn, hay là chúng ta làm giống như lần trước đi? Thịt nướng với sốt trắng. À, và sẵn ở đây có vài quả trứng, sao chúng ta không thêm trứng chiên vào nhỉ?” Keithwood đề xuất.
“Nghe được đấy. Chỉ là hôm nay chúng ta có rất nhiều cô gái đi cùng, và có lẽ họ sẽ cảm kích nếu có thêm chút rau củ thay vì trứng.”
“A, tôi hiểu rồi. Đúng là chỉ có mỗi thịt thì có thể khiến bữa ăn khá ngấy. Vậy chúng ta hãy làm vài loại khác nhau đi. Một loại với rau củ và trứng chiên, loại kia thì với thịt nướng. Sau đó, chúng ta sẽ thêm lựa chọn thứ ba với thịt xông khói xắt mỏng trên nhiều lớp rau.”
Mia mím môi quan sát cuộc trao đổi của cả hai.
Hứm, không tệ... Mình không ngờ Sapphias lại có thể đứng ngang hàng với Keithwood trong cuộc trò chuyện về việc nấu ăn. Khả năng kết hôn của cậu ta hơi bị ghê đó! Được rồi, tốt hơn hết thì mình cũng nên nỗ lực hơn thôi!
Cô hăng máu thở ra một hơi như thể chấp nhận lời thách đấu và nói “Mọi người có chắc là mình không cần thêm hỗ trợ chứ? Dù sao thì ta cũng không có gì để làm, thế nên chắc ta cũng sẽ giúp—”
Lời đề nghị nguy hiểm của cô bị bắn hạ với định kiến cực đoan. Thường thì Keithwood sẽ là người phải tự thân xử lý mấy mối nguy như thế, nhưng lần này, cậu ta có sự trợ giúp từ Sapphias. Sau khi đồng loạt co giật khi nghe tới sự xâm phạm của cô, hai chàng trai chỉ cần chạm mắt nhau trong giây lát là đã đủ để họ đưa ra một đòn đáp trả nhanh chóng và phối hợp. Sapphias tung ra đòn đầu tiên.
“Không, không, Công chúa Điện hạ. Chúng thần nào có thể làm phiền ngài như thế chứ. Làm ơn, hãy cứ thoải mái ngồi tại chỗ và tiếp tục quan sát chúng thần đi ạ.”
Không bỏ lỡ nhịp nào, Keithwood bồi thêm một cú chém ngang vào cú đâm mở màn của Sapphias.
“Đây là cơ hội để chủ nhân tôi và Hoàng tử Abel khiến ngài ấn tượng với tác phẩm của họ. Dĩ nhiên, ngài sẽ không muốn cướp đi khoảng thời gian tỏa sáng của họ đâu nhỉ?”
“T-Thế ư? Mà, ta đoán nếu đã vậy thì...”
Với cuộc tiến công của cô bị đẩy lùi một cách điệu nghệ bởi cặp đôi, Mia gượng gạo gãi đầu và quay trở lại tận hưởng chương trình nấu ăn hoàng gia với tư cách khán giả.
“Được rồi, Hoàng tử Abel, xin hãy xắt đống rau củ này. A, chờ chút đã. Xin ngài hãy nhớ cong ngón tay trên bàn tay giữ chúng lại. Phải, phải, như thế đó. Bằng cách này, ngài sẽ không cắt trúng tay mình.”
Mia không kìm được mà há hốc mồm trước cảnh Sapphias cẩn thận hướng dẫn Abel những điều cơ bản khi sử dụng dao.
“Hừm...”
Sau khi nhìn hai chàng trai một lúc, cô nở một nụ cười.
Oho ho, thế này tuyệt thật. Abel dễ thương ghê. Mình yêu cái cách cậu ấy hơi hậu đậu với con dao những vẫn rất cố gắng để sử dụng nó đàng hoàng. A, đúng là tuyệt quá đi!
Thật quyến rũ khi thấy cậu ấy cố gắng một cách chân thành như vậy, và cô tận hưởng việc nhìn cậu học hỏi. Đó là cho đến khi, cô nhận thấy chuyển động bàn tay của cậu dần trở nên nhanh hơn và chuyên nghiệp hơn.
C-Chờ chút.... có phải chỉ do mình nghĩ quá lên thôi hay trông như cậu ấy giờ đã dùng dao giỏi hơn cả mình rồi vậy?
Cô ước gì mình không nhận ra điều đó. Giờ nó đã hiện lên trong đầu thì cô không còn ngăn bản thân so sánh mình với những người khác được nữa. Do luôn là một người hoàn hảo, Sion đang nhào bột như dân chuyên trong khi thu hút ánh nhìn từ những cô gái khác. Tuy nhiên, điều đó là đã được đoán trước. Thứ cô không ngờ tới chính là kĩ năng mà Sapphias đang thể hiện. Cậu ta rõ ràng cũng là một đầu bếp giỏi hơn cô. Nói cách khác, khi xét đến năng lực trong nhà bếp, Mia.... Không, không chỉ mình cô, mà tất cả những quý cô trẻ, xuất chúng đang ở đây...
Chúng ta đang thua các chàng trai trong hội học sinh ư?!
Nhận ra điều tồi tệ này khiến cô kinh hãi. Toàn bộ mục đích của buổi làm sandwich này vốn là để cô thể hiện khả năng kết hôn của mình. Vì mục đích đó, kế hoạch của cô đã có một sự thay đổi rất lớn.
“Ờm-A, ta vừa có một ý tưởng này. Sao chúng ta không làm hình dạng của món sandwich trở nên công phu hơn đi? Dù sao thì thức ăn cũng nên thu hút cả về hình dáng nữa mà. Lần trước, chúng ta đã làm hình ngựa, vậy nên lần này sao chúng ta không thử hình nấm—”
Bộ đôi năng nổ một lần nữa nhanh chóng phản ứng, ngắt lời trước cả khi cô có thể nói xong đề xuất.
“Xin đừng lo về chuyện đó, Công chúa Mia.” Keithwood nói với tốc độ như vũ bão.
“Nhưng—”
“Không cần thiết đâu ạ. Mọi chuyện vẫn ổn.” Sapphias thêm vào với quyết tâm sắt thép.
Hơn nữa...
“Phải, thư giản đi, Mia. Dĩ nhiên mình cảm kích sự quan tâm của cậu, nhưng liệu cậu có thể để bọn mình tự lo liệu lần này không?”
Ngay cả Abel yêu quý cũng lên tiếng chống lại cô, không cho cô lựa chọn nào ngoài lùi bước. Sau cùng, cô bị ép phải ngồi đó xem các chàng hoàng tử phô diễn sự ưu việt của họ trong nhà bếp. Trải nghiệm đó để lại trong cô cảm giác thảm bại hoàn toàn.
Ư, mình ghét phải thừa nhận nhưng họ rõ ràng giỏi hơn mình...
Sion là siêu nhân, thế nên cậu ta không tính. Tuy nhiên, Abel thì không phải thiên tài, vậy mà cậu vẫn giỏi chuyện này hơn cô. Nhận ra rằng cô hoàn toàn không phải đối thủ của họ trên mặt trận nấu ăn, Mia tuyệt vọng vắt não cố tìm ra cách nào đó để khiến bản thân trông giỏi giang hơn. Cô cứ nghĩ rồi nghĩ... và cuối cùng cũng đi đến được một sự thật giản đơn—cô đã hoàn toàn sai trong cách tiếp cận chuyện này!
Đúng vậy. Mình đã nghĩ cái gì vậy chứ? Mình không phải Đại sành ăn giả Đế quốc—Mình là Đại hiền giả cơ mà. Mình bị cuốn theo quá mức bởi mấy cuộc trò chuyện về khả năng kết hôn này rồi. Thứ mình nên khiến người khác ấn tượng là trí tuệ của mình. Đặc biệt là kiến thức với tư cách một hướng dẫn viên nấm kì cựu!
Việc cán cân hiểu biết về nấm của cô nghiêng quá nhiều về phía tiêu thụ khiến cái tài năng này có hơi đáng ngờ, nhưng có lẽ, một vài sự thật tốt hơn hết không nên được nhận ra.
“Được rồi! Vì món súp nấm ngon lành, mình sẽ làm thật tốt vụ này! Săn nấm ơi, ta tới đây!”
Kích động trước khả năng kết hôn ưu việt của đám con trai, Mia cảm thấy thứ gì đó cháy bùng lên bên trong cô. Nó là quyết tâm hay sự tuyệt vọng, cô không biết, nhưng cảm xúc dữ dội đó thôi thúc cô trở về phòng, nơi cô đã tuyên bố với nàng hầu đáng tin của mình “Anne, lấy cho ta một bộ đồ khác. Không một bậc thầy nấm có lòng tự trọng nào lại bước vào rừng trong khi mặc đồng phục cả!”
“Ngay đây ạ, thưa công chúa!”
Như thể bị lôi kéo bởi một thứ lực lượng vô hình nào đó, cả trái tim lẫn cơ thể Mia dần bị hút vào sâu trong khu rừng.