Trans&Edit: BiHT
-----------------------------------
Ludwig lang thang qua các khu chợ và cửa hàng của thủ đô Ganudos, hỏi thăm và lắng nghe đủ loại tin đồn nhảm khác nhau. Tới khi quay lại nhà trọ thì mặt trời đã lặn, và anh ngồi xuống một chiếc ghế trong quán ăn sát bên để gọi một phần ăn khuya. Vanos, người đã đi theo anh cả ngày ngồi đối diện và nhanh chóng ra hiệu kêu phục vụ lấy rượu. Không lâu sau đó, lông mày của người đàn ông to lớn nhăn tít lại vì trầm tư.
“....Cậu nghĩ Công chúa Điện hạ có đang tận hưởng ngoài đó không?”
“Hửm? Có lý do nào để cho rằng ngài ấy không cảm thấy vậy à?”
“Thì, tôi không biết nữa, nhưng mấy anh chàng cô ấy đem theo có hơi, cậu biết đấy.....À, đừng hiểu nhầm. Kiếm thuật của họ đều ở mức đỉnh cao cả. Được chính tay Đội trưởng Dion rèn giũa mà. Nếu gặp chuyện cần dùng đến thể lực thì họ sẽ chứng minh được giá trị của mình, chắc chắn là vậy. Lũ cướp không thành vấn đề. Mẹ, nếu cần thiết thì hai người họ thậm chí có thể lấy cả đám cận vệ nhà Greenmoon đó làm giẻ lau sàn. Sự an toàn của Công chúa Điện hạ đang nằm trong tay đúng người.”
Ludwig gật đầu, hồi tưởng lại khuôn mặt của các thành viên mới tuyển vào Đội cận vệ Công chúa. Với bình thường thì họ trông hệt như lũ đầu trộm đuôi cướp, nhưng đồng thời, không thể phủ nhận việc họ đã củng cố thêm sức mạnh chiến đấu của Đội cận vệ.
“Sự trung thành của họ với đế quốc có lẽ hơi đáng lo,” Vanos nói tiếp, “nhưng họ biết rằng mình nợ Công chúa Điện hạ một ơn huệ lớn. Họ sẽ vui vẻ đỡ một mũi tên cho ngài ấy. Không nghi ngờ gì điều đó cả. Chỉ là....” Ông cười gượng gạo và gãi đầu. “Họ là một đám to mồm, và lại rất thích uống rượu. Sẽ, ừm, có hơi khó để đỡ tên cho ai đó khi người ta đến đi thẳng còn đi không xong mà.”
Nói cách khác, họ đi kèm với một lời cảnh báo. Đảm bảo khiến bạn hài lòng—chỉ khi tỉnh táo thôi.
“Tôi hiểu rồi.” Sau một thoáng trầm tư, Ludwig nhún vai. “Dù là thế nào thì việc đó cũng nằm ngoài tầm với của chúng ta rồi. Băn khoăn về chuyện đó cũng chỉ phí công vô ích. Công chúa Điện hạ đi cùng hai người bạn học hoàng tử của mình, những người mà tôi nghe nói đều là những kiếm sĩ rất mạnh, và cậu thuộc hạ Keithwood cũng đi cùng. Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên để mọi chuyện lại cho họ và tập trung vào những thứ mình có thể làm được ở đây.” Vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng hơn. “Hãy xem lại những gì chúng ta đã tìm hiểu được hôm nay. Phải thừa nhận là thông tin chúng ta thu được không hoàn chỉnh, lượm lặt từ những tin đồn nhảm khi vội vàng dạo quanh thành phố, nhưng nó vẫn cho tôi ấn tượng rằng nhà Greenmoon ở đây không được đánh giá tốt cho lắm.”
“Cậu nói đúng đấy. Và họ trông cũng chẳng giống như đang cố cải thiện hình ảnh của mình nốt. Mẹ, những người ở đây thật ra còn có ấn tượng về Công chúa Điện hạ tốt hơn so với tên Công tước ấy chứ.” Vanos đồng tình, gật đầu với hai tay khoanh lại.
“Và mặc cho điều đó, họ vẫn cho toàn bộ việc giao thương của mình đi qua nhà Greenmoon. Kể cả khi các thành phần cấp cao của đất nước đang nhận hối lộ thì tầm cỡ của sự độc quyền này vẫn quá bất thường.”
Công tước nhà Greenmoon không thể nào giàu tới mức có thể hối lộ toàn bộ các quan chức cấp cao của chính quyền Ganudos được. Vậy thì thứ gì đang đứng đằng sau sự bóp nghẹt mậu dịch của họ chứ?
“Các vị đến từ phía bên kia Biển Galilea à?”
Họ ngước mặt lên. Giọng nói đến từ chủ nơi này. Ông là một ông lão với tấm lưng hơi còng. Kinh nghiệm của ông dĩ nhiên nằm trong cách bàn tay ông di chuyển thoăn thoắt giữa quầy tính tiền và bếp nướng.
“Không, chúng tôi đến từ Tearmoon.”
“À, Tearmoon à. Vậy hai vị biết gì về Công tước nhà Yellowmoon không? Ông ấy và gia đình khỏe chứ?”
Ludwig nhướn mày trước câu hỏi của chủ quán.
“Hử? Ý ông là....Công tước nhà Greenmoon à? Nếu vậy thì ông ấy—”
“Không không, tôi nói là yellow mà. Cảm ơn cậu nhiều nhưng tôi vẫn phân biệt được màu sắc. Họ thế nào rồi? Tôi nghe bà tôi kể—hồi bà ấy vẫn còn ấy—rằng họ từng là những người bạn tốt với đất nước của tôi suốt một khoảng thời gian dài rất dài cơ. Giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong khoảng thời gian đấy. Nhưng tới một lúc nào đó, họ ngừng liên lạc với chúng tôi. Cứ như thế. Đó giờ tôi vẫn lo cho họ.”
“Ông nói nhà Yellowmoon ư....Mà, theo như những gì tôi được biết thì ngài Công tước vẫn rất khỏe. Và....con gái ngài ấy đang theo học Học viện Saint-Noel...” Ludwig nói, đáp một cách cẩn trọng.
Câu hỏi của chủ quán khiến anh bối rối. Anh chưa bao giờ nghe qua mối liên hệ nào giữa nhà Yellowmoon và Ganudos. Nó cũng không hề xuất hiện trong chuyến đi quanh thành phố của họ. Sau khi trò chuyện thêm với vị chủ quán, anh im lặng trầm tư. Vanos cũng nghiền ngẫm trước phát hiện không ngờ này, chỉ là theo một cách rõ ràng hơn.
“....Mọi chuyện đang trở nên rất lạ đây. Nhà Yellowmoon, lâu đời nhất và yếu nhất trong các Etoiler... Không ngờ lại được nghe tên họ ở đây....Chuyện gì vậy chứ?” ông lầm bầm. Sau một lúc, ông nhún vai. “Mà, chắc đây cũng là lý do tôi được thuê không phải vì bộ não của mình.”
Ông nhanh chóng nốc hết cốc rượu của mình, thỏa mãn thở ra một hơi khi mùi hương cay cay của cồn dâng lên mũi và bắt đầu thưởng thức đĩa hải sản phục vụ mang ra. Ganudos nổi tiếng với cá tươi, và một trong những đặc sản địa phương chính là món cá sống. Ông đặt một miếng vào miệng và thưởng thức kết cấu của nó, mềm đến nỗi phần mỡ tan trên lưỡi ông.
“Ngon thật....Phải nói là công việc này có vài đặc quyền hơi bị đỉnh đấy.”
Ông đưa tay lấy một miếng khác nhưng ngừng lại khi thấy Ludwig với trán nhăn tít nãy giờ vẫn chưa đụng vào đồ ăn của mình.
“Điều gì làm cậu bận tâm dữ thế?”
“Câu hỏi hay đấy....Ngài Vanos, ông biết được bao nhiêu về sự khởi đầu của đế quốc chúng ta?”
“Chẳng bao nhiêu. Nhìn chung thì tôi không thạo lịch sử lắm.”
“Vậy hãy để tôi chỉ cho ông một ít. Có một vùng đất được gọi với cái tên Bán nguyệt Phì nhiêu, và ban đầu, những người định cư nơi đây là một bộ lạc nông nghiệp. Một xã hội của các nông dân. Sau này, họ bị xâm lược bởi một bộ lạc thợ săn mạnh mẽ, những kẻ đã cai trị vùng đất của họ và nô dịch người dân nơi đó. Việc chiếm đất đai và nô dịch do các thợ săn này thực hiện được nhiều người xem như sự khởi đầu của đế quốc.”
Giả thuyết này nhận được sự đồng tình rộng rãi trong Tearmoon, nhưng sau khi kể lại thứ kiến thức phổ thông này, Ludwig hạ thấp ánh mắt và nói với tông giọng thận trọng hơn.
“Tuy nhiên....Vẫn còn một giả thuyết khác, và nó cho rằng tổ tiên chúng ta đến từ phía bên kia biển. Giả thuyết này không hoàn toàn không có chỗ đúng, và dù không hoàn hảo, vẫn có đủ bằng chứng cho thấy ít nhất một phần dân số hiện tại có nguồn gốc đến từ một vùng đất phía bên kia Biển Galilea.”
“Hừm. Được rồi, tôi nghe kịp câu chuyện của cậu, nhưng tôi không hiểu ý chính của nó là gì. Chuyện đó thì liên quan tới thứ gì chứ?” Vanos bối rối hỏi.
“Nghĩ về nó đi. Nếu họ vượt biển để tới đây....” Ludwig nói, cúi người về phía trước. “Vậy họ đã phải đi qua con đường nào? Để từ Biển Galilea tới Bán nguyệt Phì nhiêu mà hiện đang là nơi thủ đô đế quốc tọa lạc, họ sẽ phải băng qua nơi nào?”
“A, tôi hiểu ý cậu rồi.” Vanos lấy một ngón tay gõ lên bàn. “Ý cậu là nơi đây đúng không? Những vị tổ tiên này của chúng ta chắc chắn đã phải băng qua Ganudos.”
“Chính xác. Dĩ nhiên, vào thời điểm đó thì nơi này vẫn chưa phải một đất nước. Nghe nói Đế quốc Tearmoon và Đất nước Cảng Ganudos được hình thành gần như cùng lúc. Chỉ là nếu giả thuyết này đúng, chúng ta nên giả sử rằng cả hai đã liên kết từ lúc mới hình thành. Vậy, nếu chúng ta tiếp tục giả sử rằng chính nhà Yellowmoon, gia tộc được gọi là lâu đời nhất và yếu nhất trong Tứ đại Gia tộc, là những kẻ đã chịu trách nhiệm duy trì mối liên kết đó....”
“Thế rồi, vào một thời điểm nào đó, nhà Greenmoon bước vào và bắt đầu đích thân lo liệu toàn bộ việc thương lượng. Theo thời gian, nó trở thành chuyện dĩ nhiên và người dân bắt đầu ngừng đặt câu hỏi. Và sau cùng, chúng ta đang ở đây. Khi nói đến Ganudos thì người ta sẽ nghĩ tới Greenmoon. Phải công nhận là chuyện này thật sự có mùi rất khả nghi.”
“Chúng ta cần thêm thông tin. Xin lỗi vì đã khiến ông tốn nhiều thời gian như vậy, Ngài Vanos, nhưng tôi sẽ cần ông đi cùng tôi sau khi gặp vị thượng nghị sĩ ngày mai.”
“Cậu nghĩ mình nắm bắt được thứ gì đó rồi à?”
“Tôi vẫn chưa dám chắc...” Ludwig khoanh tay lại và nhăn mày.
“Nhưng theo hiểu biết của tôi, những kẻ mang trong mình các âm mưu hiểm độc thường không phải những người thu hút nhiều sự chú ý trên sân khấu mà là những kẻ im lặng ẩn náu đằng sau cánh gà.”
“Này, trùng hợp nha! Đó chính là điều mà tôi đã học được trong ngành nghề của mình đấy.” Vanos nhe răng cười nói.
Ludwig không kìm được mà phì cười một tiếng. Thế rồi anh nhún vai.
“Dù sao thì, tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng đất nước này đang che giấu điều gì đó về nhà Yellowmoon khỏi chúng ta, và tôi muốn tìm ra điều đó. Vì vậy, chúng ta sẽ đi điều tra...”
“Điều tra à? Tôi dám cá là việc khiến chúng nôn ra câu trả lời không dễ đâu. Cậu có kế hoạch gì không?”
“Thường có hai nơi lưu trữ loại thông tin này: chính phủ và nhà thờ. Bởi chính phủ nơi đây không đáng tin khi động tới chủ đề này, chúng ta sẽ thử lựa chọn còn lại.”
Ngày hôm sau, hai người họ lên đường tới chi nhánh Nhà thờ Trung ương Chính thống tại đây.