Trans&Edit: BiHT
------------------------------------
Nhà thờ Trung ương Chính thống có một lịch sử lâu đời, đạt đến tầm ảnh hưởng rộng khắp từ lâu trước khi Đế quốc Tearmoon và Đất nước Cảng Ganudos được thành lập. Trước khi trở thành một tổ chức tôn giáo chính thức, nó chỉ đơn thuần là một nhóm người được dẫn dắt bởi một giáo đồ có thể nghe thấy lời của Chúa. Họ lan truyền lời răn của Kinh thánh đi khắp mọi nơi, đặt nền móng cho một hệ thống đạo đức và giá trị quan cơ bản. Họ xem việc tổng hợp lịch sử của các quốc gia và để lại một bản ghi chép tiến trình của nhân loại cho các thế hệ mai sau như một trong các nghĩa vụ của mình. Họ làm thế bởi họ đã được dạy rằng Chúa là người “ban cho nhân loại sự chúc phúc của Ngài và tìm thấy niềm vui trong việc chứng kiến những thành quả đến từ sự lao động của con người, bởi Ngài coi chúng như những lễ vật dâng lên cho mình.” Do đó, việc ghi lại lịch sử, văn hóa và các hệ thống trật tự do con người tạo ra chính là một trọng trách to lớn của những người phục vụ Chúa, bởi những bản lưu trữ đó chính là thứ cống phẩm thần thánh.
Dĩ nhiên, Ganudos cũng có một nhà thờ của Chính thống giáo Trung ương. Tọa lạc ở một góc thủ đô, nó thiếu những cơ sở kế bên như trại trẻ mồ côi và chỉ có độc ở đó một kiến trúc đơn giản, không sừng sững tráng lệ nhưng cũng không nhỏ bé đến hụt hẫng. Đang ngồi trong tầng hầm lưu trữ của nó là Ludwig và Vanos, những người đã đến ngay khi mặt trời ban chiều bắt đầu ngả sang màu cam của chiều tối. Những cuộc họp của họ với các thượng nghị sĩ trước đó trong ngày chẳng đem lại mấy kết quả.
“Mà mình vốn đã chẳng mong đợi gì nên cũng không thất vọng lắm.... Được rồi. Tiếp theo là gì đây?” Ludwig lầm bầm.
Anh không mấy nản lòng, nhưng việc họ cứ mặt dày cố chấp đưa nhà Greenmoon ra làm tấm bình phong lại càng khiến sự nghi ngờ của anh lớn hơn. Sau khi chào hỏi cha của nhà thờ tại lối vào, Ludwig đã ngay lập tức bắt đầu đào bới qua đống lưu trữ để lột trần lịch sử của Ganudos qua các văn bản lịch sử của nó.
Anh ngã người ra sau và lấy tay lược qua tóc, cảm giác một cơn đau đầu đang dần xuất hiện. Sự bực bội của anh không đến từ sự thiếu thông tin liên quan. Thật ra còn là ngược lại cơ. Anh đã tìm thấy chúng một cách quá dễ dàng đến nỗi nó khiến anh ngớ người. Toàn bộ thông tin đều nằm ngay ra đó, và nó kể lại một lịch sử mà anh không hề hay biết.
“Công tước nhà Yellowmoon đã duy trì mối quan hệ hữu hảo với Đất nước Cảng Ganudos kể từ khi nó hình thành. Ông ấy đôi khi còn hỗ trợ tiền túi của mình để đẩy mạnh lợi ích quốc gia. Thế rồi, tới một lúc nào đó, Công tước nhà Greenmoon chiếm lấy vị trí của ông...” Anh nhìn chằm chằm những trang giấy trước mặt, như thể đang xác nhận xem mình có đọc nhầm không, thế rồi gấp cuốn sách lịch sử lại và ngước mặt lên nhìn trần nhà. “Làm thế nào mà những sự thật này lại bị che giấu khỏi chúng ta chứ? Ít nhất thì chính quyền Tearmoon không biết đến chúng. Hay chỉ đơn giản là do bấy lâu nay mình đã quá vô tri? Biết thứ mình không biết à.... Những lời của thầy mình đang chứng minh rằng chúng có khả năng đoán trước tương lai chuẩn xác đến đau đớn...”
Ludwig không hề lạ gì với cách hoạt động của các bí mật. Càng cố che giấu thì chúng lại càng nổi bật, bởi bất kể nội dung của bí mật đó bị làm cho khó đạt được đến mức nào, việc nó mang theo một kiến thức quan trọng chỉ khiến nó càng thêm rõ ràng. Vấn đề với những sự thật mà anh vừa phát hiện chính là chúng hoàn toàn không phải bí mật. Tất cả những gì cần làm chỉ là hỏi một câu. Nếu biết điều mình cần hỏi thì có khi anh chỉ việc hỏi thăm xung quanh.
Và vấn đề cũng nằm ở đó. Tại sao anh lại không biết? Bởi không ai bận tâm tới việc kể nó cho anh cả. Những sự thật này đã bị che giấu bởi sự không quan trọng của chúng, bị loại khỏi các báo cáo bởi chúng bị xem là quá tấm thường và chẳng đáng được nhắc đến.
“Chính là nó. Những sự thật này....Chúng không bị che giấu. Chỉ là chúng trông thật quá tầm thường, đến độ khi ai đó phát hiện, họ cũng chẳng hiểu được tầm quan trọng của chúng.”
Ganudos là một đất nước nhỏ, thường chỉ được xem như một trạm dừng chân trên chuyến hành trình băng qua Biển Galilea không hơn không kém. Việc ai là người đại diện cho đế quốc khi thương lượng với họ không có gì đáng để thắc mắc cả. Chẳng ai thèm nghĩ dù chỉ một giây về việc chuyển đổi trách nhiệm từ nhà Yellowmoon sang nhà Greenmoon. Không ai cả, ít nhất là cho tới lúc này.
Ludwig trầm tư. Có phải đó chỉ là trùng hợp không? Có phải sự đồng thuận hiện tại chỉ là kết quả của sự tình cờ? Đúng là nó trông cũng giống là một khả năng, ít nhất thì ngoài mặt là vậy....
“Nhưng không. Mình nên cho rằng có những mục đích rõ ràng đằng sau chuyện này.”
Cơ sở của anh là....Mia. Cô đã bảo anh điều tra chuyện này. Vị công chúa anh phụng sự, Đại hiền giả Đế quốc, đã cảm thấy rằng có thứ gì đó ở đây....Thứ gì đó đủ quan trọng để không chỉ gửi anh mà cả con bài quân sự mạnh nhất dưới trướng mình, Dion Alaia, tới đất nước này. Chỉ chừng đó thôi là đã đủ để khiến Ludwig tiếp tục suy nghĩ. Để đào sâu hơn, tìm kiếm những sợi chỉ logic, tin tưởng rằng chúng sẽ dệt thành một mạng lưới âm mưu.
“Nếu tình trạng này đã được tạo thành một cách cố tình....vậy thì mục đích của nó là gì? Lý do cho việc thống nhất sự liên lạc dưới quyền nhà Greenmoon là gì?”
Lời giải thích đầu tiên anh nghĩ tới là Công tước Greenmoon là một đối tượng thương lượng phù hợp hơn. Nói cách khác, ông dễ lợi dụng và chấp nhận các giao kèo có lợi cho Ganudos hơn, thế nên họ chọn giữ ông như đối tượng liên lạc duy nhất của mình. Đúng là có thể có khả năng này....
“Nhưng điều đó sẽ phản tác dụng nếu có chuyện gì xảy ra với Công tước nhà Greenmoon. Ví dụ, trong trường hợp ông ta bị ám sát, việc giao dịch với Đất nước Cảng sẽ chết đứng. Ngành thương mại sẽ hứng chịu thiệt hại. Nhưng....có lẽ đó chính là kế hoạch chăng?”
Tỉ lệ tự cung tự cấp lương thực của Đế quốc Tearmoon rất thấp, khiến nó phải nhập khẩu một lượng lớn từ nước ngoài. Còn Ganudos thì lại là một trong những nguồn nhập khẩu quan trọng.
“Dù vậy, lượng thiệt hại việc đó có thể gây ra dường như quá hạn chế.”
Ngay cả khi nguồn lương thực nhập khẩu từ Ganudos ngừng lại hoàn toàn, đế quốc vẫn sẽ không sụp đổ ngay. Nó có rất nhiều thời gian để tìm ra nguồn thay thế. Nói thẳng thì việc đế quốc loại bỏ hoàn toàn Đất nước Cảng ra khỏi mạng lưới giao thương của nó mà vẫn chống chịu được không phải bất khả thi. Vậy thì tại sao....
Ludwig giật mình. Đáp án đập vào đầu anh như sét đánh. Thứ đã luôn khiến Mia hao tâm tổn trí kể từ lần gặp đầu tiên của họ là gì? Suốt bấy lâu nay, cô đã liên tục cảnh báo anh về một cuộc khủng hoảng đang đến gần, yêu cầu anh chuẩn bị cho nó hết lần này đến lần khác.
“Nạn đói....Dĩ nhiên rồi....Chính là nó.”
Đột nhiên, tất cả đều trở nên hợp lý. Giả sử đợt nạn đói đó nổ ra, khiến tỉ lệ tự cung tự cấp lương thực vốn đã thấp của đế quốc giảm xuống một mức đáng báo động. Nếu dòng chảy lương thực từ Đất nước Cảng dừng lại ngay thời điểm đó... Lúc này, dưới sự chỉ dẫn của Mia, họ đang hỗ trợ việc tích trữ và phát triển các con đường cung ứng khác thông qua Công ty Forkroad...nhưng giả sử trường hợp họ phải hứng chịu đợt khủng hoảng đó mà không có bất cứ sự chuẩn bị nào, hậu quả của nó phải nói là không thể nào tưởng tượng được.
“Tiếp tục suy nghĩ theo logic đó, Công tước Greenmoon còn sống sẽ hữu dụng hơn với Ganudos thay vì chết. Nếu điềm báo của Công chúa trở thành hiện thực và nạn đói xảy ra, sẽ không mấy ngạc nhiên nếu Công tước Greenmoon chạy trốn ra nước ngoài. Ganudos có thể sẽ âm thầm hỗ trợ cho cuộc chạy trốn của ông ta, sau đó chặn đứng việc thay thế ông bằng cách yêu cầu toàn bộ việc thương lượng phải thông qua nhà Greenmoon. Dù thế nào thì cũng sẽ có một người được chọn để thay thế thôi, nhưng việc ám sát Công tước sẽ khiến họ không còn lựa chọn nào ngoài chấp nhận gương mặt mới đó. Trong khi đó, một Công tước bỏ trốn thì vẫn là Công tước, tạo cho họ một cái cớ để kéo dài quy trình. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã gây thiệt hại rất lớn cho đế quốc rồi.”
Ban đầu, họ khiến Tearmoon phụ thuộc vào mình. Sau đó họ sẽ cắt đứt quan hệ. Điểm yếu gây ra bởi sự phụ thuộc. Dù không trực tiếp sử dụng sức mạnh quân sự, Đất nước Cảng Ganudos đã đặt bản thân vào vị trí có thể tấn công một cách hiệu quả vào tim của một đối thủ mạnh hơn rất nhiều.
“Mặt mũi sao thế Ludwig? Cậu ăn nhầm thứ gì à?”
Ludwig ngước lên nhìn khuôn mặt lo lắng của Vanos.
“Tôi ổn,” anh nói với hàm răng nghiến chặt. “Chúng ta có được thứ mình muốn rồi. Đi thôi.”
Ra khỏi nhà thờ, họ bước vào trong bóng tối khi màn đêm đã buông xuống. Ludwig nhăn nhó lắc đầu. Anh đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ hơn anh tưởng.
“Có vẻ như tôi đang bắt đầu trở nên giống thầy mình rồi...”
“Nhưng cậu đã phát hiện điều gì đó đúng không?”
Ludwig giải thích suy luận của mình cho Vanos trên đường trở về nhà trọ. Người đàn ông to con chăm chú lắng nghe, gật gật đầu cho tới khi nghe xong rồi nói, “Được rồi, tôi hiểu những gì cậu đang nói...nhưng chẳng phải kế hoạch của chúng có một lỗ hổng à?”
“Sắc sảo đấy. Đúng là vậy, và tôi vẫn chưa thật sự tìm ra cách để lấp đầy—”
“Quao, chờ chút đã!”
Vanos lấy một tay nắm lấy vai Ludwig và kéo. Tay còn lại đưa nhanh xuống hông và rút kiếm ra. Một giây sau khi nó rời khỏi vỏ, lưỡi kiếm phát ra một tiếng keng. Những tia lửa bắn lên không trung, chiếu sáng mờ mờ hình dáng của những tên đàn ông mặc bộ trang phục màu đen tan biến vào trong màn đêm. Năm người bao vây họ, mỗi tên cầm một thanh kiếm lưỡi cong.
“Những kẻ này là....”
“Cái con mẹ— Chúng chui ra từ lúc nào vậy?”
Vanos lườm từng tên sát thủ, ông vung thanh kiếm trước mặt mình.
“Sát thủ của Ganudos ư?”
“Chịu, nhưng xét vũ khí thì tôi sẽ coi chúng là cướp biển.”
Hai bên im lặng nhìn nhau. Sau hai nhịp thở, đám sát thủ tấn công với đội hình bao vây. Vanos giữ chân chúng, khéo léo vung kiếm trái phải nhưng tắc lưỡi trong khi đánh.
“Lũ khốn này mạnh đấy! Chúng biết cách phối hợp. Không phải đám cướp biển thông thường đâu.”
“Cơ hội của chúng ta thế nào?”
“Không tốt! Chúng rồi cũng sẽ làm kiệt sức chúng ta thôi. Phải chơi liều thôi. Dù vậy, tôi chỉ có thể xử cùng lắm ba tên trước khi bị hạ. Có lẽ bốn. Không thích chơi mạng đổi mạng như thế lắm. Nhưng đôi khi, chúng ta phải làm điều mình cần phải làm thôi!”
Vanos bước tới trước một bước. Cơ bắp trên cơ thể mạnh mẽ của ông phồng lên thách thức kẻ địch. Ông gầm lên, miệng nở một nụ cười hung bạo.
“Tôi sẽ lo phần chiến đấu, cậu lo phần chạy trốn. Chạy hết sức bình sinh đi, Ludwig. Nếu cậu thành công trốn được, nhớ gửi lời chào của tôi tới Công chúa Điện hạ.”
“Ngài Vanos!”
Ludwig đưa tay ra để ngăn người đàn ông to lớn lại, nhưng hành động đó cũng chỉ như kèn hiệu cho cú lao tới của ông. Chuyển động của Vanos bùng nổ. Lũ sát thủ giương kiếm lên.
Chỉ là ngay khi ông chuẩn bị nhảy bổ vào chỗ chúng, thứ gì đó cắt qua không khí với một tiếng vút sắc bén. Nó vẽ nên một hình cung qua lưỡi kiếm cong độc nhất của đám sát thủ. Cơn gió được tạo nên bởi xung kích của nó được nhấn mạnh bởi một âm thanh vang dội, theo sau bởi tiếng keng của nhiều vật kim loại va vào mặt đất. Đều một cách hoàn hảo, những tên đàn ông trong bộ đồ đen giơ phần còn lại của vũ khí lên và thở dốc vì sốc, thời gian chuẩn xác đến nỗi nó trông cứ như một trò hề.
“Cái gì—”
Bối rối, chúng định quay đầu về phía phát ra cơn gió...
“Ahaha, nếu ta là các ngươi thì ta sẽ không làm thế đâu.”
Chúng đông cứng người.
“Tên nào quay đầu, chết.”
Giọng nói rất cợt nhã, nhưng sự hiện diện đằng sau nó thì không. Thông qua đống lông tóc đang dựng đứng sau cổ mình, chúng biết theo bản năng rằng cái chết đang cận kề. Một trong số chúng kêu lên một tiếng khi phần mặt của một thanh kiếm nặng được đặt lên vai hắn.
“Này, ta thích vụ này đấy. Giờ ta hiểu tại sao tên Jem đó lại làm thế với công chúa rồi. Có thể cảm nhận được sự run rẩy thông qua thanh kiếm. Vui thật.”
Lưỡi kiếm thích thú nhảy nhót trên chỗ cách cổ tên sát thủ vài inch.
“Tôi mới vừa giúp cậu thoát khỏi một tình thế hơi bị hiểm nghèo đấy nhỉ, Ludwig?” Kẻ mạnh nhất đế quốc, Dion Alaia, nhếch mép cười.