Trans&Edit: BiHT
----------------------------------
Sự can thiệp kịp thời của Dion đã giúp Ludwig thoát được cuộc ám sát trong chân tơ kẻ tóc....và cho phép anh quan sát trong khi những kẻ ám sát mình bị đập cho một trận.... bị gom lại....và bị lấy dây thừng trói thành một hàng....rồi đem về tận nhà trọ cùng họ.
“T-Thưa ngài, chuyện này là thế nào đây? Những người này là ai vậy?” chủ nhà trọ hốt hoảng hỏi khi họ tới nơi.
“Chà, Ludwig, tôi sẽ để việc nói chuyện lại cho cậu.” Dion nói rồi nhàn nhã bước đi.
Ludwig cảm thấy buồn cười, cam chịu lắc đầu rồi giải thích tình hình với chủ trọ. Trong khi đó, đám sát thủ với tay bị trói sau lưng được dẫn tới một căn phòng trong nhà trọ nơi lực lượng Đội cận vệ Công chúa vốn đã phải nhồi nhét một cách chật chội do không gian bị giới hạn. Đội cận vệ có đủ loại người khác nhau, một số thì cộc cằn và hung dữ trong khi những người khác lại khắc kỷ và kiên định. Phải khen ngợi đám tù nhân khi không ai trong số chúng thể hiện chút dấu hiệu bị đe dọa nào khi bước vào căn phòng dù thứ chào đón chúng là vô số cái lườm và tiếng gầm gừ dữ dội.
“Được rồi,” Dion vui vẻ nói. “Bọn ta có khá nhiều câu hỏi, thế nên sao đám các ngươi không bắt đầu nói đi, hửm?”
Anh rút kiếm ra, một cơn ớn lạnh lan khắp căn phòng. Nhiệt độ dường như vừa tụt xuống vài độ. Mồ hôi xuất hiện trên trán đám tù nhân khi chúng nhớ lại cảm giác khi phải đối mặt với kĩ năng dụng kiếm bậc thầy của anh mới nãy.
“Đội trưởng Dion, anh có chắc việc giữ toàn bộ chúng ở đây là một ý tưởng hay không?” một cận vệ hỏi.
Dĩ nhiên, ngụ ý của anh ta là việc thẩm vấn thường hoạt động tốt hơn với các nạn nhân khi chúng ở một mình. Nghe thế Dion chỉ nhún vai.
“Ta không còn là Đội trưởng của anh nữa, cơ mà không sao đâu. Chúng ta sẽ giữ chúng ở đây như thế này. Dù sao thì được kể rằng bạn của chúng đã phải chịu đau đớn là một chuyện, nhưng nhìn chúng la hét và chết lại là một chuyện khác. Ta nghĩ vế sau sẽ để lại ấn tượng mạnh hơn. Các ngươi có nghĩ vậy không?”
Đám tù nhân nổi dậy phản đối.
“N-Ngươi nghĩ kiểu đe dọa đó sẽ các tác dụng với bọn ta à?”
“Đúng đó, chẳng phải công chúa của các ngươi rất nhân từ hay gì đấy à? Ta nghe nói cô ta rất ghét tra tấn mà!”
Đáp án cho câu hỏi của chúng không đến từ Dion mà từ Ludwig, người vừa bước vào phòng.
“Những kiểu đe dọa đó quả là không phù hợp. Lời phản đối của các ngươi rất hợp lý. Đúng như ngươi nói, Công chúa Điện hạ rất nhân từ. Sự rộng lượng của ngài ấy là không có giới hạn.” Anh nói với một nụ cười bình thản. “Để ta kể cho các ngươi nghe vài điều mà chúng ta chưa bao giờ công bố. Hồi trước, khi Công chúa Điện hạ ở trong Vương quốc Remno để đối phó với một cuộc nổi dậy, đã có một nhóm người chống lại ngài ấy. Chúng là những tên gián điệp đến từ một vương quốc khác, và một trong số chúng còn đi xa tới mức dùng kiếm đe dọa người. Dĩ nhiên, đó là một tội ác nghiêm trọng, xứng đáng phải nhận hình phạt nặng nề nhất.”
Đám tù nhân đều lúng túng nhìn anh, bối rối khi tự dưng lại được giới thiệu về một chủ đề trông có vẻ hoàn toàn không liên quan. Không chút nao núng, Ludwig nói tiếp.
“Tất cả chúng sau cùng đều bị bắt sống. Vậy, đây là câu hỏi của ta dành cho các ngươi. Các ngươi nghĩ hiện tại chúng đang làm gì?”
Một tên trong đám tù nhân khịt mũi.
“Câu hỏi kiểu gì vậy? Dĩ nhiên là chúng chết cả rồi. Bị tên bạn tàn bạo của ngươi chặt đầu, hoặc là bị tra tấn tới chết trong một hầm ngục ở nơi nào đó.”
Ludwig im lặng lắc đầu.
“Không. Toàn bộ chúng vẫn còn sống. Hoàn toàn khỏe mạnh, dưới sự giám hộ của Thánh nữ Rafina. Hằng ngày, chúng sẽ lắng nghe những bài thuyết giáo của cô, dịch Kinh Thánh, và tham gia các hoạt động từ thiện. Chúng.....khá là gương mẫu đấy.”
Tiếp theo đó là một sự im lặng kéo dài, trong khoảng thời gian đó, đám tù nhân trừng mắt nhìn với miệng há hốc. Thế rồi, chúng phá lên cười một cách mỉa mai.
“Thiệt giỡn vậy? Đó là thứ chúng phải nhận khi cố đâm cô ta à? Chết tiệt, đúng là một trò đùa mà! Công chúa của các người đúng là nhu nhược thật!”
Tuy nhiên, tiếng cười tan dần khi đám bị bắt nhận ra thủ lĩnh của chúng đã rơi vào trầm tư. Mặt hắn không còn chút ý cười nào, ngay cả làn da cũng trở nên tái nhợt.
“Này, cái mẹ gì vậy? Sao ông im ru thế? Bị cái gì à?”
Tên thủ lĩnh phớt lờ câu hỏi của đồng bọn mà chỉ nhìn thẳng vào Ludwig.
“Những....kẻ đó. Chúng có thật là gián điệp không? Chứ không chỉ là những người lính bình thường?”
“Chúng là những gián điệp chuyên nghiệp. Những con người dày dạn đã nhận sự huấn luyện khắt khe nhất. Những bậc thầy có thể giết và bị giết mà không thèm chớp mắt, miễn chuyện đó giúp ích cho nhiệm vụ của chúng. Dĩ nhiên, chúng cũng đã được huấn luyện một cách kĩ càng để chịu đựng việc tra tấn nữa.”
Người đàn ông không đáp, nhưng cách cư xử của ông bắt đầu khiến những tên khác bất an.
“N-Này, thế thì có cái mẹ gì chứ? Tên này đang nói về thứ gì vậy?”
“Cho ta biết đi....” người đàn ông cuối cùng cũng nói, “các ngươi đã làm thế nào để khiến một đám gián điệp bậc thầy....quyết định hoàn lương? Chúng ta đang nói về những tên sát nhân đã được huấn luyện đấy. Chúng giết người như ngóe vậy. Và giờ ngươi đang nói với ta rằng chúng lắng nghe các bài giảng mỗi ngày ư? Viết kinh thánh? Làm từ thiện?” Ánh mắt của ông ta và họ gặp nhau. “Chúng hỏng rồi. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy chứ?”
Bầu không khí sau đó im lặng đến buốt tai. Một cách chậm rãi, những kẻ khác cũng bắt đầu nhận ra ý nghĩa của việc đó. Những chuyện đã xảy ra dần trở nên rõ ràng. Đám gián điệp này đã khơi dậy sự hỗn loạn nghiêm trọng và đe dọa tính mạng của hoàng tộc Tearmoon. Chúng đã phạm phải một tội danh ở mức độ cao nhất. Dĩ nhiên không có chuyện chúng không bị trừng phạt rồi. Nói cách khác....chúng đã nhận một kiểu hình phạt nào đấy. Và sau đó, chúng đã trở thành những tín đồ tôn giáo ngoan đạo. Không cần biết chuyện gì đã xảy ra với chúng thì nó cũng đã khiến chúng phải tìm đến Chúa. Với sự tha thiết đầy tuyệt vọng. Vậy cái hình phạt hiệu quả tới mức khiến lũ vô lại trở thành thánh này là gì?
“Y-Ý ngươi là....chúng đã bị ám ảnh tới mức việc lắng nghe những bài thuyết giáo và viết Kinh Thánh mỗi ngày....là cách duy nhất để chúng có thể duy trì lý trí của mình ư?
Con người tìm đến thần thánh khi nào? Dĩ nhiên là khi họ phải trải qua những nỗi kinh hoàng vượt quá khả năng chịu đựng rồi. Cũng giống như cách mới nãy toàn bộ chúng phải cầu nguyện mong mình không chết khi đối mặt với Dion. Vậy, không cần biết thứ đang chờ đợi chúng là gì, thì nó chắc hẳn cũng là một thứ sẽ khiến cái mong muốn được gặp thần thánh của chúng được duy trì, mỗi ngày....
Chỉ là Ludwig lại lắc đầu.
“Không, không phải thế. Họ không làm vậy vì sợ.”
Theo sau đó là một khoảng lặng còn dài hơn trước. Câu nói đó nghe chẳng an tâm chút nào. Thà là nỗi sợ thì nghe còn hợp lý. Sợ cơn đau thể xác, nỗi đau tinh thần, sự trống rỗng bất tận của cái chết... Đó là những thứ kinh khủng nhưng vẫn nằm trong tầm hiểu biết của con người. Tưởng tượng được khiến chúng dễ chịu đựng hơn. Nhưng nếu thứ đã thúc đẩy đám gián điệp trải qua một quá trình biến đổi khiến người ta hoang mang này không phải nổi sợ...thì đó là gì? Trong trường hợp đó, nguyên nhân lại hoàn toàn không rõ.
Đó dường như là một thành tựu bất khả thi. Làm thế nào mà những tên gián điệp này, những kẻ đã dành cả cuộc đời làm những công việc đen tối nhất, đột ngột trở nên ngoan đạo chứ? Về bản chất thì chúng đã trở thành những con người khác rồi. Bất kể chuyện gì đã xảy ra với chúng thì nó hẳn đã tái tạo chúng, bóp méo nhân cách và niềm tin ở mức độ cơ bản. Nỗi sợ biết được thì còn có giới hạn, nhưng những nỗi sợ không rõ thì không. Được giải phóng khỏi xiềng xích của thực tế, những tên đã-có-thể-là sát thủ rơi vào im lặng trong khi trí tưởng tượng lấp đầy tâm trí chúng với đủ kiểu kinh hoàng khủng khiếp mang tầm cỡ vũ trụ.
Thế rồi, Ludwig cười với chúng, vẻ mặt gần như dịu dàng.
“Đó là lý do....tất cả các ngươi sẽ ổn thôi. Các ngươi sẽ không bị tra tấn. Các ngươi sẽ không bị tử hình. Sẽ không có thứ gì như thế cả. Các ngươi sẽ chỉ đơn giản là trở nên giống chúng thôi.” Anh nói trong khi an ủi đặt tay lên vai một tên.
“Gyaaah!”
Tên đàn ông ngay lập tức giật nảy mình và lùi lại. Những lời của Ludwig đã ép chúng phải suy nghĩ, để tự hỏi bất chấp mong muốn của bản thân, về những nỗi kinh hoàng mơ hồ bóp méo trâm trí tới độ không thể được gói gọn trong ngôn ngữ của con người mà chúng sắp sửa đối mặt.
“Nào. Không cần phải sợ đâu. Công chúa Điện hạ là một người hết sức bao dung.”
Tới nước này rồi thì chẳng còn ai hiểu lời của Ludwig theo mặt chữ nữa.
“Ngài ấy sẽ không dùng bạo lực với các ngươi đâu. Chuyện đó là không cần thiết. Bởi các ngươi rồi cũng sẽ tự nguyện mở lòng mình với ngài thôi.”
Tâm trí chúng bị lấp đầy bởi cảnh tượng bản thân dùng tay điên cuồng cào cấu lồng ngực, ganh đua với nhau để trở thành người đầu tiên dâng cho nàng công chúa trái tim vẫn còn đập của mình. Cả phòng bị lấp đầy bởi những tiếng thở dốc đầy kinh hãi.
“A, phép lịch sự của ta đâu rồi chứ. Đi bộ lâu thế chắc hẳn các ngươi cũng khát rồi. Để ta kêu người đem rượu vào.”
Chúng hiểu câu đó có nghĩa là “cứ thưởng thức nó đi khi các ngươi vẫn còn đủ bộ phận để làm vậy.”
Cách bố trí cũng hiệu quả cực kì, với Dion đứng gần đó khơi dậy sự tuyệt vọng thông qua bầu không khí đe dọa của mình. Khi đám tù nhân nhìn Dion, chúng tưởng tượng không biết khi gặp chủ nhân của anh ta, Công chúa Điện hạ của Đế quốc, Công chúa Mia Luna Tearmoon thì bản thân sẽ phải đối mặt với thứ thực thể ác mộng nào....
“L-Là Vua của Ganudos. Ô-Ông ta là người đã ra lệnh cho bọn ta....”
Chúng hỏng rồi.