Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 4 - Ánh sáng của Đại hiền giả Đế quốc—Công chúa Mia bừng cháy rực rỡ!—–

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------------

Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có bóng tối.

Ngay cả trong thủ đô xinh đẹp của Đế quốc Tearmoon hùng mạnh, nơi được cho là nơi nữ thần mặt trăng trú ngụ....Ngay cả trong Lunatear, cũng có những nơi bị bóng tối che phủ.

Bị lu mờ bởi những bức tường thành cao chót vót, Quận Trăng Non là một khu ổ chuột bị thống trị bởi cái chết, bệnh tật và sự nghèo đói. Những đống rác bẩn thỉu và thối rữa đã trở thành nơi sinh sống của đám giòi bọ và chuột hại rải rác khắp đường. Những đứa trẻ quá trẻ để tuyệt vọng nhưng lại quá khốn khổ để có thể hy vọng đơ mắt nhìn với cặp mắt trống rỗng u ám. Không có nụ cười, không có giấc mơ nào trong thế giới ảm đạm của chúng cả. Thứ duy nhất ở đó là cơn đói và mùi hương của sự mục nát. Những người ở đây không sống. Bị bỏ rơi cùng với mục đích duy nhất là sinh tồn, họ chỉ đơn giản là đang chờ đợi thần chết đưa mình đi. Quận Trăng Non là một địa ngục trần gian, nơi không được mặt trăng nhân từ chiếu rọi, và ánh sáng của nó chỉ làm tối thêm tấm màn của bóng đêm.

Mà, ít nhất thì nó từng là một nơi như thế. Giờ đây, quận đã thay đổi rõ rệt. Những con đường đã không còn rác rưởi. Những người yếu ớt đã tìm được những bàn tay đưa về phía mình và những kẻ bệnh tật không còn bị bỏ mặc đến chết. Lòng thương cuối cùng cũng đã được ban phát theo đúng với ý nghĩa của nó. Quá trình này hiện rõ trên cả đá lẫn da thịt, khi những đống đá vụn và đôi mắt sâu hoắm được thay thế bởi những tòa nhà cao vời vợi và những khuôn mặt tươi cười. Sự sống đã quay trở lại nơi đây, những người dân của nó đã được giải thoát khỏi xiềng xích của nỗi tuyệt vọng và bắt đầu bước những bước nhỏ nhưng vững vàng về phía một tương lai tươi sáng, đầy hy vọng hơn.

“Tất cả đều nhờ có Công chúa Mia. Công chúa Điện hạ đã đi tới nơi tăm tối này và thắp sáng nó bằng tri thức cùng lòng tốt của người.” Ogen nói với một tiếng cười hào sảng.

Người lính có cơ thể lực lưỡng và mang một bộ giáp nhẹ làm bằng bạc được đánh bóng. Anh tự hào xoay người qua, phô bày dấu ấn hình mặt trăng được khắc trên miếng giáp ngực. Đó là huy hiệu của công chúa, và chỉ có Đội cận vệ Công chúa mới có niềm vinh dự được mang nó. Những thành viên trong đội đều là những con người với lòng trung thành không hề lay chuyển, nhưng ngay cả trong số họ thì Ogen cũng là một trường hợp đặc biệt. Anh là nhân chứng đầu tiên, người đã nhận nhiệm vụ cận vệ cho Mia trong lần ghé thăm Quận Trăng Non đầu tiên. Nói theo một cách nào đó thì anh là bản gốc. Anh đã ở trong Đội cận vệ Công chúa trước cả khi Đội cận vệ Công chúa được hình thành. Và anh hết sức tự hào với điều đó. Nhưng hiện tại, anh đang không làm việc với tư cách cận vệ cho công chúa mà là cho những vị khách của cô, và anh được giao nhiệm vụ dẫn họ đi tham quan thủ đô.

Không biết họ là ai nữa....Phải bạn học của Công chúa Điện hạ không ta?

Suy nghĩ đó càng khiến ngọn lửa hiếu kì của anh cháy to hơn, và anh quan sát những người được giao cho mình trông nom với sự nhiệt tình còn lớn hơn trước. Một trong số những vị khách là một chàng trai với mái tóc bạc. Diện mạo sáng sủa và bầu không khí dịu dàng của cậu ta tương phản với ánh mắt đầy sắt bén. Cách hành xử của cậu có thứ gì đó rất.... hoàng tộc.

Một vị hoàng tử đến từ nơi nào đó, mình nghĩ vậy. Người còn lại cũng tương tự, chắc thế?

Đối tượng xem xét tiếp theo của anh là một chàng trai tóc đen, không đẹp trai như người trước nhưng vẫn quyến rũ theo cách của riêng mình. Người này trông tính khí có phần dịu dàng hơn, có lẽ là kiểu người thấm nhuần thứ sức hút tinh tế có thể làm tan chảy vô số trái tim chỉ với một nụ cười ngọt ngào.....đó là nếu không xét đến sức mạnh võ thuật tinh tế ẩn trong bước chân và tư thế của cậu ta. Không, chàng trai thứ hai có thể đang toát ra một bầu không khí nhẹ nhàng nhưng cốt lõi của cậu lại cứng rắn như gang thép.

Bất kể là ai thì cậu ta cũng không phải loại vô danh tiểu tốt. Có vẻ là quý tộc hay dạng vậy. Vậy mình đoán người thứ ba sẽ là một gia thần.

Đối tượng bảo vệ cuối cùng của anh trông lớn hơn hai người kia một chút. Chàng trai trẻ này cũng không hề kém cạnh về mặt diện mạo, và với Ogen thì việc Mia đang trở thành một đối tượng nổi tiếng giữa các bạn học nam ở Saint-Noel hẳn là chuyện dĩ nhiên.

Dù gì Công chúa Điện hạ cũng là một cô gái rất xinh đẹp mà....Hẳn phải có cả đống chàng trai vo ve quanh ngài ấy. Chúng tốt hơn hết đừng có mà đụng tay vào ngài ấy, đám nít ranh hư hỏng đó, anh suy nghĩ với sự bảo bọc quá mức đúng kiểu của một người anh/cha.

Dù anh không nghĩ rằng Mia, vị công chúa mà anh hết sức tự hào khi được phục vụ sẽ sai lầm trong việc lựa chọn một người bạn đời xứng đáng, anh vẫn không kìm được mà cảm thấy lo lắng. Với anh, cô không chỉ là một đối tượng của sự kính trọng và tôn kính mà còn là một đứa em gái đáng yêu, người mà anh luôn mong gặp được những điều tốt nhất. Nếu xét theo hướng đó thì sự quan sát kĩ lưỡng với ba chàng trai anh hộ tống này khiến anh....khá thỏa mãn. Anh thật ra đánh giá khá cao ba chàng trai trẻ, đặc biệt là sau khi họ đưa ra yêu cầu được tham quan quanh thủ đô hoàng gia.

“Nếu được thì bọn ta muốn xem qua những thành tựu của Công chúa Mia.”

Thấy rằng họ đang thể hiện sự hứng thú sâu sắc với những gì mà công chúa đã đạt được, anh quyết tâm cho họ sự sắp xếp chu đáo nhất, thậm chí còn chấp nhận đưa họ tới Quận Trăng Non, chuyện mà dưới hoàn cảnh bình thường sẽ là một việc không tưởng.

“Quao....Vậy ra đây là quận....mà cậu ấy đã cứu rỗi...” chàng trai tóc bạc bình luận trong khi mê mẩn quan sát khu vực, giọng cậu thấp và trầm ngâm nhưng đầy sự ngưỡng mộ.

“Vâng. Tôi đã rất may mắn khi được ở đó, bảo vệ cho Công chúa Điện hạ trong lần viếng thăm đầu tiên tới Quận Trăng Non. Đó là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên.”

“Thật ư?” chàng trai tóc đen hứng thú hỏi. “Anh có thể kể cho chúng tôi về chuyện đó không?”

Ogen gật đầu.

“Dĩ nhiên rồi, và các vị không biết đâu,” anh nói trong khi đưa mắt nhìn con đường, biểu cảm anh dịu lại với sự hoài niệm, “chúng ta đang ở một nơi hoàn hảo cho câu chuyện này. Nó ở ngay bên kia, mọi người thấy chứ? Đó chính là nơi mọi thứ bắt đầu. Một đứa trẻ đang nằm trên đường....và Công chúa Điện hạ không chút do dự chạy qua và ôm cậu bé vào vòng tay mình. Ngài ấy cho cậu bé ăn. Cho cậu món đồ ăn vặt mà người đã mang theo bên mình. Thật đấy, ngài ấy chạy đi nhanh tới nỗi tôi không kịp phản ứng nữa. Phải nói thêm, với tư cách là một cận vệ thì tôi không tự hào gì chuyện đó đâu, nhưng ngài ấy là vậy đấy....”

Anh kết thúc với một cái nhăn mặt, nhưng giọng anh chứa nhiều niềm vui hơn là chán nản. Đó là một ký ức rất quý giá, và anh luôn nhâm nhi nó mỗi khi có cơ hội kể lại câu chuyện.

“Công chúa Điện hạ muốn đến Quận Trăng Non.”

Anh vẫn nhớ mình đã tắc lưỡi bực bội khi lần đầu tiên nghe thấy câu đó. Cái mệnh lệnh bất chợt này trông chẳng có gì ngoài rắc rối cả. Thấy rằng đây lại là một ý thích bất chợt của vị công chúa ích kỉ khét tiếng, anh nguyền rủa vận xui của mình. Ai mà đoán được kết quả của mọi chuyện chứ?

Đôi khi, thứ mà ta không ngờ nhất lại chính là thứ xảy ra....Cuộc sống quả là kỳ lạ....

“Thế rồi, ngài ấy đưa đứa trẻ tới một nhà thờ quản lý trại trẻ mồ côi gần đó. Trước khi người xây dựng bệnh viện thì đó là nơi duy nhất có thể chữa trị cho người bệnh. Tôi biết vị cha ở đó có mối quan hệ rất tốt với Công chúa Điện hạ.”

“Vậy ra đó là chuyện đã xảy ra....” chàng trai tóc đen thì thầm với một cái gật đầu thấu hiểu rồi hỏi, “Nếu không quá rắc rối thì liệu anh có thể dẫn chúng tôi tới đó không?”

“Được thôi, nhưng....Chà, các vị chắc chứ? Chúng ta sẽ không còn mấy thời gian để nhìn các cảnh đẹp khác trong thủ đô đâu.”

Nhắc tới việc tham quan Lunatear thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu mọi người sẽ là Cung Điện Bạch Dạ. Tọa lạc tại trung tâm của một vòng các dinh thự thuộc về các gia đình quý tộc quyền lực, nó và những người hàng xóm oai vệ kết hợp lại tạo nên Quận Trăng Tròn. Một địa điểm phổ biến khác là Chợ Lớn, nơi lúc nào cũng đầy các thương nhân. Đó là những địa điểm nổi tiếng nhất với du khách nước ngoài, và chỉ riêng hai nơi này thôi cũng đủ khiến các vị khách bận rộn suốt nhiều ngày liền. Đó là lý do tại sao Ogen muốn xác định lại ý định của chàng trai.

“Không thành vấn đề,” chàng trai tóc bạc đáp thay cho người còn lại. “Bọn ta ở đây vì muốn tìm hiểu thêm về những gì Công chúa Mia đã làm.”

“Tôi hiểu rồi. Tốt, tốt lắm....Nếu vậy, bệnh viện nằm trên con đường đi tới nhà thờ, vậy nên tôi sẽ đưa các vị tới đó trước.”

Anh thở ra để giải tỏa tâm trí và tập trung lại. Ba vị khách này rất có thể là bạn học của Mia, và xét cách hành xử nãy giờ thì họ có đánh giá khá tốt về cô. Thật ra, anh có linh cảm rằng một trong số họ thậm chí còn có một mối quan hệ thân thiết hơn với công chúa.

Được rồi, giờ là lúc để mình tỏa sáng. Mình cần phải cho họ thông tin chi tiết về mọi thứ Công chúa Điện hạ đã làm được. Nó cần phải thật rõ ràng, nhưng không được quá khoe khoang. Phải ở mức chấp nhận được.

Cảm thấy sự phấn khích đang dâng trào—anh không lạ gì với sự hồi hộp trước một thử thách—anh nở một nụ cười bí ẩn với các chàng trai.

“Nhân tiện, về bệnh viện đó...Mọi người có biết rằng Công chúa Điện hạ đã khiến tất cả hết sức bất ngờ trước cách ngài ấy dùng để gây quỹ cho việc xây dựng không? Để tôi kể cho mà nghe, việc ngài ấy đã làm đúng là thiên tài...”

Và rồi, anh bắt đầu vui vẻ kể lại những câu chuyện về các thành tích chói lọi của Mia với tông giọng của một ông anh đang hết sức tự hào.

Sau cùng thì họ dành cả ngày đi quanh Quận Trăng Non. Thấy rằng trời đã sắp tối, bộ ba quyết định qua đêm tại nhà thờ. Ogen đã khăng khăng muốn mời họ tới một nhà trọ nhưng sau khi thuyết phục một hồi, anh miễn cưỡng chấp nhận để họ lại cho cha chăm sóc. Sau khi chia tay với vị cận vệ đang bứt rứt, Sion, Abel và Keithwood cùng nở một nụ cười méo mó.

“Chà....Sự nổi tiếng của Mia đúng là ghê gớm thật.” Sion nói, vẫn còn trầm tư về sự nhiệt tình chân thành Ogen toát ra khi nói về cô.

“Dù gì thì việc được ngưỡng mộ bởi thuộc hạ cũng là một dấu hiệu của một người trị vì vĩ đại mà. Và xét mọi chuyện thì ngài ấy rồi cũng sẽ trở thành một người trị vì vĩ đại thôi. Mà tôi cũng không ngạc nhiên mấy.” Keithwood nói đùa với một nụ cười tôi-đã-nói-rồi-mà, cử chỉ này hoàn toàn trái ngược với cái tính cách im lặng, khắc kỷ anh thể hiện trước mặt Ogen.

Thường thì khoảng thời gian duy nhất mà anh cất cái kiểu cư xử tôn kính, luôn theo sau chủ nhân nửa bước không rời là khi anh ở một mình với Sion, nhưng toàn bộ những buổi luyện kiếm của Sion và Abel đã bắt đầu lôi con người thật sự của anh ra cả khi có sự hiện diện của người sau. Có lẽ, đây cũng là một ví dụ cho xu hướng hình thành những mối liên kết của Mia—với cô và cả giữa những người khác.

“Phải....Mình đoán chúng ta không phải quá bất ngờ. Dù vậy, ai mà nghĩ cậu ấy có thể xây dựng cả một bệnh viện chỉ bằng một cái trâm cài tóc chứ?” Abel nói, không chút che giấu sự ngạc nhiên của mình.

“Đúng thật,” Sion nói, mang theo cảm xúc tương tự. “Thì, đúng là mình đã nghe rằng cậu ấy đã xây dựng một bệnh viện...nhưng mình hoàn toàn không biết việc cậu ấy đã làm thế bằng cách tự tay thúc đẩy cả giới quý tộc vào hành động. Và còn chỉ với một cái trâm cài tóc nữa chứ.”

Nói thẳng thì mức độ thiên tài của việc đó khá áp đảo, và dù thực sự ấn tượng, cậu vẫn không kìm được mà cảm thấy bản thân như vừa bị đánh bại. Nếu người đứng ở vị trí đó là cậu, cậu đã có thể làm gì? Suy nghĩ đó bám lấy tâm trí cậu, dai dẳng một cách khó chịu. Cậu dĩ nhiên có thể ném tiền vào vấn đề này. Có trời mới biết là cậu hoàn toàn không thiếu các nguồn quỹ cá nhân. Cậu thậm chí có thể ra lệnh cho các quý tộc khác làm điều tương tự. Tuy nhiên, việc khiến họ sốt sắng làm thế, thậm chí chẳng khác gì cạnh tranh với nhau để đổ tiền túi của mình vào...lại là một thành tựu nằm ở đẳng cấp khác. Nó thật sự nằm ngoài trí tưởng tượng của cậu.

Keithwood thì chắc sẽ chỉ kêu mình nên học hỏi từ ví dụ của Mia...

Đúng là với những người mang trên mình chiếc áo choàng của sự cai trị, việc học hỏi và tiếp thu mọi cách tiếp cận và phương pháp để cải thiện bản thân là một việc cần thiết. Điều đó ổn. Cậu không e ngại gì nghĩa vụ của mình cả. Thành tựu của Mia là một thứ đáng để cậu học hỏi. Cậu có thể chịu đựng việc cải thiện nhờ nó. Tuy nhiên, điều mà cậu không thể tiêu hóa được, chính là sự bực bội khi bị cho hít khói.

“Ha ha, kì lạ thật....”

Lời nhận xét xen lẫn tiếng cười của Abel kéo cậu ra khỏi suy nghĩ của mình.

“Hửm? Chuyện gì lạ cơ?”

“Cậu ấy. Cậu. Mình. Nói thật thì tất cả chúng ta.”

Sion ngờ vực nhìn cậu.

“Là về chuyện gì cơ?”

“À, chỉ là mình đang suy nghĩ thôi.” Abel đáp, nhăn mặt lắc đầu vì buồn cười, “chúng ta đang ở đây trầm trồ về việc xây dựng bệnh viện và tác động tới các quý tộc của cậu ấy, nhưng bình thường thì chỉ cần nghe thấy một thành viên của hoàng tộc đem cho một thường dân nghèo thứ gì đó của mình thôi cũng đủ khiến người ta phải trừng mắt vì ngạc nhiên rồi. Nếu là bất cứ vị công chúa nào khác thì chỉ việc đó thôi cũng đủ khiến chúng ta ngạc nhiên, nhưng vì đây là Mia nên chúng ta lại chỉ nhún vai.”

“Hừm. Giờ cậu nói mới thấy... Chà, mình chưa bao giờ nhận ra, nhưng mình đoán chúng ta đã gia tăng sự kì vọng về cậu ấy. Có vẻ chúng ta đã trở thành một đám khán giả khó tính rồi.” Sion cười nói.

Nhưng sớm thôi, cậu rồi sẽ nhận ra ngay cả cái tiêu chuẩn đã được nâng cao hết sức của họ cũng chỉ là trò trẻ con—chỉ như một ngọn đồi nhỏ trước sự lỗi lạc cao chót vót đâm thấu tầng mây của Đại hiền giả.

“Ái chà, mọi người đã phải đi một quãng đường dài rồi đúng không? Mời đi lối này. Theo tôi.”

Sau khi vào nhà thờ, họ được chào đón bởi một người đàn ông trông giống hệt như mô tả theo khuôn mẫu về một vị linh mục có bản chất hiền lành. Tính khí của ông thân thiện tới độ họ sẵn sàng tin vào sự tốt bụng của ông bất chấp câu thành ngữ phổ biến là không nên đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó.

“Tôi rất mong là mọi người sẽ thứ lỗi cho những thiếu thốn khi nghỉ ngơi tại đây. Rất khó để chúng tôi có thể cung cấp cho mọi người những tiện nghi thông thường ở nơi này.” Vị cha nói trong khi dẫn họ đi theo hành lang.

“Không hề. Chúng tôi là những người đã làm phiền mà. Chúng tôi sẽ nhận những gì mình được cho.” Sion đáp, đôi mắt nhanh chóng dò xét tòa nhà cũ kĩ và nán lại ở một vài vị trí mà gỗ trông có vẻ mới hơn.

“Ồ, tôi cũng nên xin lỗi vì tình trạng khá tệ của nội thất. Dường như lúc nào cũng có những vấn đề hệ trọng hơn và chúng tôi chẳng bao giờ tập trung sửa chữa nơi này được.” Vị cha nói thêm, có lẽ để ý thấy ánh nhìn của Sion. “Nói thì nói vậy, nhờ có sự hướng dẫn của Công chúa Điện hạ, quá trình tân trang thật ra đang diễn ra khá thuận lợi. Rất nhiều lỗ hổng đã được sửa lại. Hồi trước tình trạng gió lùa vào rất tệ, nhưng giờ thì ổn hơn nhiều rồi.”

Ngay lúc đó, một cô bé rẽ qua lối hành lang, đi về phía họ với cuốn sách trong tay. Sion đoán cô là một trong những đứa trẻ đến từ trại trẻ mồ côi kế bên, chỉ là cái cách đi đứng của cô trông...cứ như một học giả vậy.

“A, Selia, đúng lúc lắm.” Vị cha nói. “Con có thể đi làm chút trà cho những vị khách này không? Họ là bạn của Công chúa Điện hạ, bạn học, và họ sẽ qua đêm ở chỗ chúng ta.” Thế rồi, ông nháy mắt với bộ ba. “Tôi nghĩ đây là thứ mà mọi người có thể an tâm trông đợi. Trà và đồ ngọt ở đây đã nhận được con dấu chấp thuận của Công chúa Mia đấy.”

“Thật ư?”

Abel ngạc nhiên đáp, có vẻ điều đó khiến vị cha hài lòng.

“Dĩ nhiên rồi. Ngài ấy đã đích thân lựa chọn chúng mà.” Ông cười nói rồi tiếp tục với tông giọng diễn giải. “Theo như ngài ấy thì người có kế hoạch thường xuyên ghé qua ở một mức độ nào đó, vậy nên người thấy rằng cũng nên tích trữ sẵn sàng cho những lần ghé thăm tiếp theo bằng cách gửi cho chúng tôi trà và bánh kẹo một cách đều đặn. Hơn nữa, ngài ấy nói rằng sẽ thật lãng phí nếu chúng bị hư nên những người ở đây cũng được tự do thưởng thức chúng.”

“Cậu ấy đã làm vậy ư?” Sion lầm bầm, người ngay lập tức phân tích ra thứ mà cậu nghĩ là ý định thật sự của Mia.

Với cậu thì đây rất rõ ràng chỉ là một cái cớ hời hợt để gửi ít món ngon tới tay của những đứa trẻ ở đây. Để cho những đứa trẻ mồ côi nơi đây, những người không biết được mấy thứ ngoài cuộc sống ở khu ổ chuột, thứ gì đó để mong đợi. Một niềm hạnh phúc nhỏ nhưng chắc chắn để có thể giúp chúng vượt qua những ngày tháng khổ cực.

“Nghe giống cậu ấy thật,” Abel nói.

“Phải, quả là một việc rất đúng chất Mia.” Sion đồng tình.

Vị cha dẫn họ tới một căn phòng lớn và mời họ thoải mái như ở nhà rồi rời đi. Họ vâng lời, bỏ đồ đạc xuống và nghỉ chân. Sau một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Xin thứ lỗi...”

Cô bé trước đó, Selia, bước vào mang theo trà và bánh.

Chúng ta hãy quay ngược thời gian lại một chút.

“Hả? H-Họ là...các hoàng tử ư?”

Mắt Selia trừng lớn sau khi nghe danh tính các vị khách. Cô suýt làm đổ bình trà đang pha.

“Đúng vậy. Họ là học sinh tại Học viên Sain-Noel, nơi Công chúa Mia theo học, cùng với rất nhiều người mang dòng máu quý tộc khác. À, nhưng đừng lo. Ta có thể thấy rằng họ rất tốt bụng. Đúng như mong đợi từ những người bạn của ngài ấy, có lẽ thậm chí ngài ấy còn bị ảnh hưởng một chút bởi họ nữa cơ.” Vị cha giải thích với giọng thoải mái.

“Tại sao? Những người như họ, ý con là— Hết chỗ rồi hay sao mà lại tới đây?”

“Có vẻ họ muốn xem qua những thành tựu của Công chúa Mia. Họ sẽ trở thành những vị vua và công tước trong tương lai và sẽ phải cai trị vùng đất của mình. Ta đoán họ muốn học hỏi từ ngài ấy.” Vị cha nhìn về phía xa xăm, trán ông nhăn lại nhưng đôi môi nở nụ cười. “Ta nghĩ đó là một chuyện tốt.....Phải, một chuyện tốt. Nếu có thể có thêm các quý tộc như Công chúa Mia, có lẽ đế quốc sẽ bắt đầu chuyển sang một hướng tươi sáng hơn.”

Quản lý trại trẻ mồ côi trong một quận nghèo rất khó. Rất rất khó. Đây là thứ công việc khiến cơ thể một người già đi và khiến linh hồn họ trĩu nặng. Đó là một gánh nặng mà ông đã phải gánh vác không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm. Và mỗi lần được nhắc nhở về sự thờ ơ của giới quý tộc thì nó lại càng nặng nề hơn....

“Đó là lý do tại sao...Ta thật mừng khi họ ở đây. Rằng họ sẵn sàng học hỏi từ những gì ngài ấy đã làm. Dù gì thì việc đó hẵn sẽ khiến có nhiều đứa trẻ như con hơn...Nhiều hơn nữa.....những đứa trẻ có được cơ hội mà con có.”

Vị cha dịu dàng mỉm cười với cô.

“Nhiều đứa trẻ như con hơn....”

Selia cảm thấy tim mình thắt lại. Dường như nó đã lỡ một nhịp. Cô nhớ ánh mắt Mia nhìn mình hôm đó, sự vững tin tuyệt đối trong ánh mắt đó.

Nhiều hơn nữa...có được thứ mình có....

Những lời không được nói ra đó bám vào trái tim cô như những hạt giống, chúng nhanh chóng đâm chồi thanh một khao khát mãnh liệt để làm điều gì đó. Để hành động theo một ý nghĩ mà cô đã có kể từ khi gặp các vị hoàng tử. Với quyết tâm vững vàng, cô lên đường tới phòng của họ.

“Xin thứ lỗi....Em đã mang ít trà.”

Sự căng thẳng. Cô cảm nhận được chúng trong tấm lưng cứng đờ và bàn tay run nhẹ của mình. Điều đó không có gì sai cả. Cô đang nói chuyện với các hoàng tử. Lo lắng là một phản ứng chính xác, nhưng đó không chỉ là sự lo lắng. Trong đó còn có một sự tự hào lớn hơn cả. Cô đã được cứu rỗi—không, được chọn để được cứu rỗi—bởi chính Đại hiền giả Đế quốc.

“Cảm ơn em. Đây có phải những món đồ ngọt được tự tay Mia lựa chọn mà bọn anh đã được nghe kể rất nhiều không?” anh trai tóc đen hỏi.

Anh có một nụ cười dịu dàng dễ mến, và xét những gì mà cha đã kể với cô thì đây hẳn là Hoàng tử Abel của Vương quốc Remno.

“Vâng. Công chúa Điện hạ Mia đã tặng chúng cho bọn em. Ngài ấy là một người rất tốt bụng.”

“Anh hiểu rồi...”

Abel gật đầu trong khi xem xét khay bánh. Anh trai tóc bạc—chắc hẳn là Hoàng tử Sion—và gia thần của anh mỉm cười đôn hậu nhìn hoàng tử Abel. Những chàng trai này toát ra một bầu không khí dịu dàng, cứ như thể cô có thể nói bất cứ thứ gì với họ mà không phải lo lắng tới sự trả đũa bất công hay bạo lực. Cô củng cố quyết tâm và hít sâu một hơi để nói.

“Ừm, em biết các anh hẳn là rất mệt rồi, nhưng liệu em có thể làm phiền mọi người một lúc không?”

Gom góp một lượng dũng khí không hề nhỏ, cô hướng mắt lên để chạm mắt với họ.

“Hửm? Có chuyện gì vậy?”

“Em nghe nói mọi người tới đây để tìm hiểu về những gì Công chúa Điện hạ đã làm được. Vậy nên, em, ừm....em muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện của mình. Để mọi người có thể biết ngài ấy đã làm gì cho em...”

Kể từ cái ngày mọi thứ thay đổi, Selia đã bị nhấn chìm trong một cảm xúc đen tối. Nó đè nặng lên tâm trí cô như một cái đe, và phải sau khi suy nghĩ rất nhiều thì cô mới nhận ra nó là gì—mặc cảm tội lỗi. Cô đã được chọn bởi Mia để được giải cứu. Đó là một sự thật không thể chối cãi. Nhưng dù được chọn hay không thì có thể chắc chắn một việc là cô đã được giải cứu. Mia đã mở ra một cánh cửa cho cô, và con đường tỏa sáng phía sau nó dường như dẫn thẳng tới ước mơ của cô. Lời hứa về việc được giáo dục. Một tương lai tốt hơn. Cô có thể học bất cứ thứ gì mình muốn. Học cho tới khi thỏa mãn. Không một ngày nào trôi qua mà suy nghĩ đó không lóe lên trong tâm trí cô, theo sau bởi một cảm giác phấn khích của hy vọng và sự mong đợi. Nhưng dần dà....

Chỉ mỗi mình ư? Liệu có ổn không khi mình là người duy nhất được cứu rỗi?

Ngày qua ngày, câu hỏi đó gặm nhấm tâm trí cô. Dĩ nhiên, cô không phải người duy nhất được ban phước. Cả trại trẻ mồ côi đều được hưởng lợi ích từ ân huệ của Mia, và cô không nghi ngờ gì việc sẽ có thêm những đứa trẻ bước đi trên con đường của chính cô trong tương lai. Tuy nhiên, đó là một con đường chỉ có một cánh cửa, và cánh cửa đó nằm ở đế quốc, chỉ mở ra với những người dân nơi đây. Cô đã nghe từ cha và học hỏi đủ từ những cuốn sách để biết rằng tình hình của những đất nước khác cũng tương tự. Sự nghèo đói không có biên giới. Rất nhiều đứa trẻ ở những nơi nào khác cũng đang phải chịu sự cơ cực mà cô từng chịu.

Liệu...có ổn không? Khi chỉ mình mình là được hạnh phúc? Là người duy nhất....

Bất cứ khi nào câu hỏi đó nổi lên trong tâm trí cô, nó sẽ luôn đồng hành cùng hình ảnh về Mia, xoay quanh biểu cảm quyết liệt và ánh mắt nhìn thấu tâm can của cô. Selia dĩ nhiên có thể đấu tranh cho sự hạnh phúc của bản thân. Đó là một mục tiêu xứng đáng. Nhưng liệu như thế đã đủ chưa? Liệu cô có dám nói rằng đó là một mục tiêu xứng đáng với sự chúc phúc của Mia? Mia đã chọn cô. Đã cứu cô. Liệu cô có đang sống theo cách xứng đáng với đặc ân này không? Suy nghĩ đó đã khiến cô phiền muộn suốt một thời gian dài, nhưng giờ đây...cô cuối cùng cũng đã thông suốt, bởi cô đã tìm ra cách để làm một việc tương xứng với những gì Mia đã làm cho cô.

Cô tập hợp dũng khí để lên tiếng.

“Công chúa Điện hạ đã cho em nhập học học viện đặc biệt của người....và nói rằng em sẽ được đặt dưới sự chỉ dạy trực tiếp của vị hiệu trưởng thông thái. Ngài ấy đã nhìn thẳng vào mắt em.”

Có lẽ điều Mia đã làm cho Senia ngày hôm đó sẽ khiến các vị hoàng tử ấn tượng. Có lẽ nó sẽ khiến họ cảm động để làm điều tương tự. Thứ mà Đại hiền giả Đế quốc đã dùng để soi sáng Quận Trăng Non không chỉ là ánh sáng thôi, mà là một ngọn lửa. Nó có thể lan tỏa và thắp sáng bóng tối lạnh giá ở những đất nước khác. Cô có thể làm gì đó cho những đứa trẻ giống mình, thậm chí có thể giúp cứu rỗi chúng, như những gì Mia đã làm với cô.

Vì vậy, cô kể câu chuyện của mình, đặt vào đó cả trái tim và linh hồn và toàn bộ nhiệt huyết mình có thể gom được. Cô nói về sự dịu dàng và chân thành của Mia cùng sự cứu rỗi sâu sắc mà chúng đem lại, và trên cả thế...Cô giải thích về sự tự hào mà cô cảm thấy khi được lựa chọn, cũng như khát vọng được sống sao cho xứng với đặc ân đó. Bàn tay Mia đã đưa về phía cô không chỉ kéo cô lên mà còn giao phó cho cô nghĩa vụ học hỏi và cải thiện. Cô cần trở thành ai đó có giá trị với đế quốc và người dân nơi đây. Bằng cách đó, cô sẽ trở thành một tấm gương cho trẻ mồ côi ở khắp mọi nơi và tất cả những người gặp chúng. Thông qua cô, những đất nước khác có thể sẽ nhìn nhận các trại trẻ mồ côi với ánh mắt khác, không phải là một bể nước của sự bất hạnh và thảm thương mà là một khu mỏ của những tiềm lực và tài năng chưa được khai phá.

Đó là trách nhiệm của mình....Với tư cách là một người được đích thân Công chúa Điện hạ lựa chọn, mình cần phải sống sao cho xứng với danh tiếng của người....

Và rồi nỗi sợ cùng sự do dự của cô cô đặc lại thành một sự vững tin không thể lay chuyển.

Sion đợi cho tới khi Selia rời khỏi phòng rồi thở ra một hơi mà cậu đã kìm lại nãy giờ.

“Một thành phố học viện sánh ngang với Saint-Noel...và còn là một nơi cho phép những đứa trẻ mồ côi có tài nhập học nữa chứ. Mình...” Cậu không nói nên lời trong giây lát rồi thôi. “Không biết phải nói gì nữa. Mình nghĩ mình vẫn đang cố vượt qua cơn sốc. Giáo dục cho trẻ mồ côi ư? Cậu ấy đang suy nghĩ trong bao nhiêu chiều không gian vậy chứ? Quy mô tầm nhìn của cậu ấy, nó thật khiến người ta sửng sốt .

Cậu nghiêng người về phía trước và ôm lấy đầu trán mình, như thể chỉ mỗi việc cố hình dung ra toàn bộ quy mô tham vọng của cô cũng khiến cậu chóng mặt. Sau khi hít sâu một hơi, cậu thử lại lần nữa, lần này thì chậm hơn. Phát lương thực cho những người bị đói kém thì có thể hiểu được. Chăm sóc nhu cầu thể chất của những người yếu đuối là một nghĩa vụ tự nhiên của những người có đặc quyền quý tộc. Nhưng mở ra cả một con đường để họ truy cầu học thuật ư? Cậu hẳn có thể đếm trên đầu ngón tay số quý tộc từng có suy nghĩ giống vậy. Trong khi đó, Mia đang xây dựng một Saint-Noel thứ hai, có vẻ quyết tâm không chỉ mô phỏng tầm cỡ kiến trúc như một thành phố của nó mà cả hệ tư tưởng nó tuân theo—ban phát kiến thức bất kể dòng dõi.

“Đó cũng không chỉ là một hành động từ thiện. Nó tập trung hơn. Cậu ấy rõ ràng đang cố tạo nên một thế hệ tài năng trẻ mới có thể gánh vác tương lai của đế quốc này.”

Cứu một mạng người là một hành động của lòng tốt. Đó là đạo đức tốt ở mức độ cao nhất và xứng đáng nhận được sự trân trọng chân thành, nhưng trong trường hợp của Mia, cô không thỏa mãn chỉ với một mạng người hay chỉ đơn thuần là cứu nó thôi. Đôi mắt của cô còn chẳng tập trung vào hiện tại. Cô nhìn vào trong một tương lai xa hơn, nơi những người mà cô đã đỡ dậy sẽ học cách tự mình bước đi, kéo theo cả sự thịnh vượng của đế quốc và người dân cùng họ.

“A, mình chịu thua.” Sion nói, giơ hai tay lên chấp nhận thất bại. “Đơn giản là quá cao rồi. Tầm nhìn của cậu ấy nằm tuốt trên đó, còn mình thì chỉ mới dưới này thôi cũng đã thấy khó thở rồi.”

Keithwood lắc đầu, phản ứng của Sion khiến anh cảm thấy thú vị phần nào. Dù vậy, anh vẫn tiến hành xoa dịu sự bực bội của chủ nhân mình.

“Thật ra, giờ nghĩ lại thì,” anh nói như thể vừa nhận ra điều gì đó, “có lẽ sau cùng thì điều ngài ấy làm cũng không ngạc nhiên đến thế.”

“Hả? Tại sao chứ?” Abel hiếu kì hỏi.

Keithwood giải thích với giọng điệu thu hút sự chú ý của một chuyên gia giải đáp bí ẩn. “Thật ra khá đơn giản. Cho phép tôi hướng sự chú ý của mọi người tới cô bé tên Miabel. Tôi tin rằng Công chúa Mia là người đã đưa ra ý tưởng cho cô bé nhập học Saint-Noel, qua đó cung cấp cho cô sự giáo dục.”

“À....Ta hiểu ý anh là gì rồi.” Sion gật đầu nói.

Tuyên bố chính thức của Mia—có thể chính thức đến mức nào thì chính thức đến mức ấy, dạng vậy—chính là họ là hai chị em cùng cha khác mẹ. Sion chưa bao giờ tin câu chuyện đó, thấy rằng đó chỉ là một lời nói dối tiện lợi để cho phép cô bé được học ở Saint-Noel. Những người khác cũng biết rõ điều này, bao gồm cả Rafina, và chỉ đơn giản là quyết định không nhận xét gì. Họ đều hiểu đây là một việc Mia làm vì lòng tốt của mình.

“Thì ra là vậy...” cậu lầm bầm sau khi giải thích lý luận của mình.

Tuy nhiên, Abel thì lại trố mắt ra nhìn họ.

“Hả? Thật à? Mình thật sự nghĩ họ là họ hàng đấy...” cậu nói rồi lắc đầu. “Mà, nếu vậy, mình nghĩ chắc em ấy cũng đang cố gắng học tập để xứng đáng với kì vọng của Mia.”

Tất cả họ đều cùng nhìn ra cửa sổ, hình dung cảnh tượng cô bé đang siêng năng chăm chỉ đọc sách trong phòng mình ở Saint-Noel.

Whitemoon Palace Grand Market