Trans&Edit: BiHT
------------------------------------------
Giữa cuộc nội chiến chia cắt Đế quốc Tearmoon thành hai nửa, thủ đô hoàng gia Lunatear, được biết đến như Thành phố của Vẻ đẹp dưới ánh trăng, vẫn tự hào duy trì trạng thái trung lập. Ngay cả Quận Trăng Non, trước kia là khu ổ chuột cũng giữ một bầu không khí bình thản thoải mái. Cứ như thể những người dân nơi đây có khao khát muốn duy trì nét đặc biệt đã thấm nhuần trong mình bởi nhà hảo tâm của họ, Công chúa Mia. Chiến tranh và sự hỗn loạn đã điên cuồng lan tỏa khắp đế quốc, nhưng quận này vẫn kìm chân thứ bóng tối đang cố xâm lấn đó, bảo vệ thành trì cuối cùng của sự yên bình. Trong Quận Trăng Non, những đốm lửa cuối của Đại hiền giả Đế quốc sẽ duy trì cho tới khoảnh khắc cuối cùng.
“Ồ, chẳng phải Ogen đây sao. Chúc ngài một ngày tốt lành. Ngài đang trên đường tới đón tiểu thư à?”
Vị cận vệ về hưu Ogen nhìn bà lão bán hàng, mái tóc xám của bà gợi nhớ ông về tuổi của chính mình, rồi gật đầu đáp với một nụ cười méo xẹo. Một bí mật mở ở khu vực này chính là tiểu thư mà ông sắp đón không ai khác chính là cháu gái của Công chúa Mia. Dù vậy, không ai muốn làm hại cô bé cả, bởi nơi đây là Quận Trăng Non. Mia đã luôn rất nổi tiếng với người dân nơi đây, và họ tiếp tục duy trì sự kính trọng tuyệt đối dành cho cô, ngay cả khi cô chỉ còn ở bên họ về mặt tinh thần.
“Đúng vậy. Hôm nay ngài ấy đang học cùng giáo viên của mình.”
Đã được nửa năm kể từ khi vị công chúa cuối cùng của đế quốc tới thủ đô hoàng gia. Ngay cả sau khi an toàn đưa cô tới chỗ các gia thần trung thành của Mia, Ogen vẫn tiếp tục ở bên cô, chăm chỉ tiếp tục nghĩa vụ với tư cách người cận vệ cuối cùng. Ông không còn nơi nào khác để đi. Vợ ông đã qua đời, và con cái ông đều đã lên đường xây dựng mái ấm của riêng mình. Với ông, cái suy nghĩ được ra đi một cách thanh thản bên cạnh sự có mặt của những đứa cháu không phải không hấp dẫn, nhưng sau cùng, ông quyết định dành những ngày tháng còn lại của mình để phục vụ, giống như trước kia. Ông đã quyết, rằng sẽ trút những hơi thở cuối cùng của mình cho lòng trung thành.
“Đây, vậy hãy mang cái này tới chỗ cô bé nhé, nếu ông không phiền.”
Bà lão bán hàng đưa ông một cái bọc nhỏ. Ông biết nó đựng cái gì. Cửa hàng này bán đồ ngọt mang hình dáng một cô gái trẻ, thường được biết đến với tên bánh Mia. Một món đặc sản được ưa chuộng nơi đây.
“Cảm ơn bà rất nhiều. Bà thật tốt bụng quá, lần nào cũng cho cô bé một hộp thế này.”
“Ồ thôi mà. Cô— Ý tôi là bà của tiểu thư. Bà ấy lúc nào cũng đối tốt với chúng ta.... Luôn nói rằng người thích món bánh kẹo của chúng tôi....Lần nào đến đây bà ấy cũng mua một ít cả.”
Nếp nhăn ở khóe mắt bà hằn sâu hơn khi bà nhìn về quá khứ. Ông kính trọng gật đầu với bà và rời đi, để bà lão có thể thưởng thức sự hoài niệm của mình trong yên bình. Sau khi ra ngoài, ông bước nhanh hơn, khéo léo di chuyển qua các ngã rẻ trên những con đường đã cũ của quận. Sau cùng, ông đến được điểm đích của mình—một tòa nhà lẫn khuất bên trong con hẻm tối.
Thoạt nhìn thì nó trông chỉ như bất cứ ngôi nhà cũ nát nào. Tuy nhiên, nếu quan sát theo đúng góc nhìn thì những điểm tốt của nó lại trở nên rõ ràng. Tòa nhà đã được lựa chọn một cách cẩn thận vì vị trí của nó. Nằm sâu bên trong một con hẻm bẩn thỉu, nó bị che dấu khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng con hẻm hẹp này không phải một ngõ cụt. Thay vào đó, có rất nhiều lối đi dẫn tới những con đường lớn trong khu vực, và tất cả chúng đều chẳng khác gì một mê lộ cả, đầy những khúc quanh và ngã rẻ có thể khiến những người không quen đường phải bối rối. Nói cách khác, trong trường hợp có một cuộc đột kích bất ngờ, vị trí của tòa nhà sẽ cung cấp rất nhiều con đường tẩu thoát, từng cái lại hết sức quanh co đủ để cắt đuôi những kẻ truy đuổi. Thêm vào đó, nó nằm ở trung tâm của quận, thế nên nếu có bất cứ đối tượng khả nghi nào xuất hiện, có rất nhiều thời gian để thông tin được lan truyền khắp thị trấn và đến tai của những người ở trong tòa nhà, cho phép họ có thời gian để chuẩn bị trước. Tất cả những người dân của Quận Trăng Non đều yêu quý Mia. Do đó, tai mắt của họ luôn rất nhạy bén trong việc phát hiện bất cứ dấu hiệu nào của những kẻ có ý xấu đối với người thân của cô, đảm bảo rằng thông tin sẽ được truyền đi rộng rãi ngay khi có những tên sát thủ bước vào khu vực. Cả quận đều đồng lòng mong muốn bảo vệ Miabel. Là người cuối cùng mang trong mình huyết mạch của hoàng tộc, không hề thiếu những kẻ muốn cô phải đổ máu. Cô không còn lựa chọn nào ngoài sống một cuộc sống phải luôn luôn cảnh giác, dành phần lớn thời gian để lẩn trốn. Ngay cả cách hành xử của cô cũng phải thay đổi. Bị ép phải từ bỏ cái điệu bộ trang nghiêm mà cô đã được dạy dỗ, cô học cách ăn ở theo kiểu nửa nam nửa nữ để che dấu danh tính của mình. Cô để tóc dài. Nhưng nếu gặp nguy hiểm, cô có thể cắt ngắn nó và chuyển sang tính cách con trai để tránh né tai mắt của lũ bắt giữ.
Tim mình thắt lại khi phải thấy điều đó....Trong những thời kỳ tốt hơn, ngài ấy sẽ được phục vụ như một người chuẩn bị nhận lấy vị trí nữ hoàng của một đế quốc. Nhưng lúc này, địa vị của ngài ấy chỉ vẽ nên một dấu hồng tâm trên lưng mình....
Sự u ám trong hoàn cảnh của cô...thảm kịch đầy đau đớn của một vị công chúa vô tội bị bắt phải chịu một cuộc sống luôn phải trốn chui trốn lủi....Nó hiện rõ mồn một trong ánh mắt của mọi cư dân Quận Trăng Non. Tất cả....trừ chính cô, người chưa bao giờ quên việc chào hỏi họ với bước chân hoạt bát và nụ cười trên môi. Sự nhiệt tình sôi nổi của cô tỏa sáng như một lời thách thức cứng rắn trước hiện thực khách quan của mình, và nó đóng vai trò như một ngọn hải đăng của sự an ủi cho tất cả những người quanh cô. Có lẽ cô không bao giờ biết mình đã xoa dịu trái tim đau nhói của những cư dân trong quận nhiều đến mức nào.
Ogen tới gần tòa nhà đổ nát, chào hỏi người canh gác gần cửa rồi bước vào.
“Xin thứ lỗi, Ngài Ludwig. Tôi đến để đón Tiểu thư Bel.”
Thứ chào đón ông là một mùi hương ngọt ngào khiến mũi ông nhột nhột. Đó là một trong những thứ mà ông biết Bel rất thích—mùi hương nồng nàn của sữa ngọt nóng.
“A, Ngài Ogen, ông đây rồi....”
Người đàn ông đeo kính đứng ở phía cuối căn phòng, diện mạo của ông cho thấy độ tuổi của ông nằm ở giữa “trung niên” và “già”. Từng là cánh tay phải của Đại hiền giả Đế quốc, Ludwig trung thành hiện đang quan sát một ấm sữa trong khi nó được đặt trên đống lửa. Sau vài giây, ông cúi người, lấy cái kẹp gấp một khúc gỗ ra khỏi đống lửa và gật đầu hài lòng trước thứ mà giờ đây có vẻ là lượng nhiệt hoàn hảo để làm ấm sữa. Rõ ràng, tuổi tác vẫn chưa thể làm xói mòn bản tính tỉ mỉ của ông. Ngay cả khi trong bếp, ông vẫn là người đàn ông sắc sảo khó tính hệt như trước kia. Thấy cảnh đó, Ogen khúc khích cười.
“Xin lỗi vì lần nào cũng khiến ông phải đi tới tận đây,” Ludwig rầu rĩ nhăn mặt nói tiếp. “Giá mà tôi có thể tự mình đưa đón ngài ấy, nhưng... Tôi thấy mình không phù hợp lắm trong việc đối phó với....những cuộc đụng độ bạo lực.”
“Thế lại càng tốt chứ sao. Thời nay khó kiếm việc làm lắm đấy Ngài Ludwig. Đừng cố cướp chén cơm của tôi chứ. Đội cận vệ Công chúa sẽ ở cùng Tiểu thư Bel, ông có thể trông cậy vào chúng tôi trong việc giữ an toàn cho người. Phần còn lại của chúng tôi có thể đã ra đi, nhưng ý chí của họ vẫn còn.” Ogen đấm vào ngực mình. “Ngay đây. Họ giúp tôi có thể vững bước.” Ông nhe răng cười. “Đặc biệt là một trong số họ, ý chí thuộc về người mạnh nhất đế quốc biết cách khiến tôi phải luôn luôn cảnh giác. Ông ấy đã giao phó sự an toàn của ngài ấy cho tôi, nếu lỡ có lười biếng thì qua thế giới bên kia chắc tôi sẽ nhận được một buổi tiệc chào đón hơi bị hoành tráng mất.”
“Phải, phải....Đúng là ngài ấy đã làm thế nhỉ? Ông cũng mang trên mình sức nặng của quyết tâm của ngài ấy....” Ludwig tiếc nuối nheo mắt lại. “Đó....đúng là một trải nghiệm kì lạ. Tôi dường như vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện đó. Việc ngài ấy đã.....không còn nữa.”
Ogen nhăn mặt trước nỗi u sầu đang gia tăng trong phòng và vội rẽ hướng cuộc trò chuyện sang một chủ đề thoải mái hơn.
“Nhân tiện, Tiểu thư Bel thế nào rồi?”
Ludwig mỉm cười cam chịu.
“Như mọi khi thôi. Cô bé ngủ gật giữa buổi học.”
Ông chỉ về phía một cái bàn, trên đó là một bờ má phúng phính bị biến dạng đôi chút do cô đang ngủ với mặt đè lên tay. Trên môi cô bé khẽ nở nụ cười, và cô ngủ với nhịp thở chậm rãi đều đều của một người đang hết sức tận hưởng giấc ngủ của mình.
“Đúng như những gì tôi đã thấy, Tiểu thư Bel không thích việc học cho lắm.” Ludwig nói trong khi chuẩn bị món sữa nóng, thứ vốn là một phần thưởng cho buổi học chăm chỉ của cô.
Ở đâu đó ngoài kia hẳn đang có một linh hồn mang hình dáng Mia lớn tiếng phản đối trước sự phân biệt đối xử giữa cô và Bel.
“Ngài Ludwig, phải nói là ngài đã trở nên rất mềm lòng với Tiểu thư Bel đấy. Chẳng phải lần nào ngài cũng nói cô bé phải phấn đấu giành lấy ly sữa nóng đó sao? Bằng cách hoàn thành buổi học trong ngày ấy?” Ogen hỏi như thể hồn ma của Mia đã bò về dương thế với sự phẫn nộ sâu sắc và ám lấy người ông để nói lên sự bất bình của mình.
Ludwig gãi đầu với khuôn mặt gượng gạo.
“À, thì....Dĩ nhiên, đúng là vậy, nhưng, ừm....Tôi nhớ hồi trước Công chúa Điện hạ Mia lúc nào cũng ăn món gì đó ngọt khi tập trung suy nghĩ.... Tôi đoán Tiểu thư Bel cũng sẽ muốn thế. Dạng như cảm thấy có động lực hơn một chút trong việc học nếu được thưởng thức món đồ ngọt nào đấy.”
Nhân tiện, đó không chỉ là một ấm sữa nóng đun trên lửa bình thường thôi đâu. Nó đã được chuẩn bị bằng công thức của chính vị bếp trưởng với một sự nghiệp dài đáng tự hào trong việc làm hài lòng khẩu vị của hoàng tộc. Sữa tươi là yếu tốt cốt lõi để mang lại hương vị đậm đà cho nó, và việc sản xuất sữa tươi trong cái tình trạng hỗn loạn đang bao trùm đế quốc lúc này không phải chuyện dễ dàng gì. Dù vậy, Ludwig chưa bao giờ quên chuẩn bị sẵn một ly cho người học trò của mình.
....Gần như có thể thấy được một bóng hình trong suốt của Mia đang nổi cơn tam bành trước sự bất công tồi tệ diễn ra trước mặt mình.
“Với lại...” Ludwig bổ sung, đôi mắt ông trở nên dịu dàng hơn. “Xét nghịch cảnh này...định mệnh khủng khiếp mà Tiểu thư Bel phải chịu....dĩ nhiên, cô bé xứng đáng được nhận một niềm hạnh phúc nho nhỏ.”
Ogen gật đầu đồng tình.
“Đúng vậy thật...Ngài ấy đang phải sống trong một thời kì đầy khó khăn, nhưng tôi lại chưa bao giờ nghe người phàn nàn lời nào. Đó là một trong những phẩm hạnh của ngài, và còn là một cái hết sức đáng ca ngợi nữa. Nhất định là truyền lại từ Công chúa Điện hạ...”
Tuy nhiên, bọn họ đều biết vẻ ngoài không thể hiện chút khổ sở nào của Bel không đồng nghĩa với việc bên trong cô không cảm thấy thế. Cô đã mất cả cha lẫn mẹ, phần lớn tùy tùng, và thậm chí suýt cả tính mạng của mình...hơn nữa mọi chuyện còn xảy ra khi cô còn rất nhỏ nữa. Làm gì có chuyện chúng lại không để lại dấu vết nào trên linh hồn cô chứ? Ngay cả lúc này, cái chết cũng đang chực chờ gần hơn bao giờ hết, mọi cái bóng và con hẻm đều tiềm tàng những mối đe dọa nhắm vào tính mạng của cô.... Giống Ludwig, Ogen cũng không kìm được mà mong cô bé đáng thương này, người bị trói buộc bên trong vòng xoáy của bi kịch được tận hưởng tất cả những thú vui mà họ có thể trao cho cô.
“Dù sao thì, ông cũng đã ở đây rồi, chúng ta hãy đánh thức nàng công chúa ngủ trong rừng đi thôi.” Ludwig nói trong khi nhấc cái ấm ra khỏi bếp và đổ sữa nóng hôi hổi vào một cái ly. Thế rồi, ông bước về chỗ Bel đang ngủ và dịu dàng lay người cô. “Bel.... Bel, dậy thôi nào. Sữa nóng đã sẵn sàng rồi đây.”
“Ưm....Ửm?”
Phần đầu tiên có phản ứng là mũi cô. Nó giật giật và trông cứ như đã lôi cả đầu cô dậy về phía mùi hương chỉ bằng sức mạnh của ý chí. Tới khi đó cô mới mở mắt ra để nhìn xung quanh.
“Ồ, bác Ogen.” Cô nở một nụ cười tươi với ông. “Bác đã đến rồi.”
Cô đứng dậy và cúi đầu.
“Cảm ơn bác vì đã luôn đến đón con một cách trung thành như thế.”
“Không có gì đâu, thưa Tiểu thư Bel. Đó là một vinh hạnh của tôi.” Ông đáp lại với một nụ cười trìu mến. “Với lại, trước khi tôi quên mất, tôi có vài thứ cho ngài từ chợ đây.”
Ông lấy ra cái bọc đồ ngọt mà bà chủ tiệm bánh đã cho mình.
“Oooo, trông ngon quá đi!” Cô bé nhận nó, lật qua lật lại vài lần rồi ngước lên. “Cái này đến từ ai vậy ạ? Con cần phải nói lời cảm ơn với họ mới được.”
Trước khi cô nhận được câu trả lời, Ludwig khẽ thì thầm.
“Cầu cho con sẽ không bao giờ đánh mất phần hồn có thể nói ra những lời đó, Tiểu thư Bel...”
“Hửm?”
Cô bối rối chớp mắt nhìn ông. Biểu cảm ông dịu lại.
“Không quên những gì người khác đã làm cho mình....Không xem sự hào phóng của người khác như điều hiển nhiên....và luôn phấn đấu để đáp lại ý tốt của họ một cách xứng đáng. Đó là các phẩm chất thiết yếu của những kẻ trị vì. Bà Mia của con không bao giờ cho phép bản thân quên đi những ơn huệ mà người khác đã làm cho mình.”
“Thật ạ? Bà ấy không bao giờ quên ư?”
Bel hiếu kì nghiêng đầu. Cả hai người đàn ông gật đầu chắc nịch với cô.
“Phải.” Ludwig đáp, “và có vẻ như con đã kế thừa phần đức hạnh nhất đó của người. Thế nên làm ơn, nếu có thể, hãy giữ lấy lòng tốt đó. Trân quý nó. Và để nó dẫn lối cho hành động của con.”
Ogen ầm ừ lời đồng tình của mình. Nụ cười tươi sáng của Bel chẳng khác gì một ngọn đèn hải đăng giữa biển đen tăm tối đang nuốt chửng vùng đất này. Ánh sáng rực rỡ của Đại hiền giả Đế quốc đã được truyền lại cho Bel. Ông có thể thấy nó trong cô—một ngọn đuốc được bà cô truyền lại. Nó vẫn bùng cháy mạnh mẽ, tỏa ra một luồng sáng chói lọi sưởi ấm linh hồn ông.
“Vâng. Con sẽ làm thế.”
Với một nụ cười bẽn lẽn, Miabel gãi đầu, cử chỉ trông cực kì dễ mến. Khá chắc rằng những người lớn trong phòng đều đã bị mê hoặc bởi sự quyến rũ dễ thương của mình, cô sau đó vui sướng cầm cốc sữa nóng lên và đang chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian nghỉ uống sữa sau giờ ngủ trước khi gói ghém đồ đạc về nhà thì Ludwig chen vào với một câu, “Giờ thì, chúng ta hãy tiếp tục buổi học thôi nào.”
Ông nhìn cô qua cặp kính đang sáng lóe lên của mình.
“....Ơ?”
Cái miệng đang mở của cô đơ ra, chờ đợi dòng sữa ấm áp chảy vào nhưng mãi không thấy.
“Bài học hôm nay của chúng ta vẫn chưa xong đâu. Con có thể uống nó trong khi nghe, nhưng chúng ta hãy hoàn thành cho xong phần còn lại thôi nhỉ? Sau khi xong, con có thể nghỉ.”
Ludwig không phải kiểu người dễ dãi. Ông là một người bảo hộ dịu dàng nhưng cũng là một giáo viên nghiêm khắc. Bài giảng phải được giảng, và bài học phải được học. Việc học luôn là ưu tiên hàng đầu.
“Hả? N-Nhưng mà—Hả?”
Cô nhìn Ogen với ánh mắt van nài nhưng cũng chỉ nhận lại một cái lắc đầu miễn cưỡng.
“Việc học của ngài rất quan trọng, Tiểu thư Bel. Xin hãy cố hết sức mình. Tôi sẽ đợi cho tới khi ngài học xong.”
Những ngày Bel được dành thời gian bên Ludwig đó là một khoảng thời gian rất hạnh phúc với cô, và dù chúng đã kết thúc trong thảm kịch quá sớm, cô vẫn sẽ luôn luôn trân quý khắc sâu chúng vào trong ký ức.
“Tiểu thư....Tiểu thư....”
Bel cảm thấy ai đó đang dịu dàng lay người mình. Với một tiếng kêu khẽ, cô nhấc một mí mắt nặng trĩu lên. Khi tầm mắt đã trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy một cô gái đang đứng cạnh mình.
“A.....Chị Lynsha....”
Cô lấy tay dụi mắt rồi nhìn quanh và thấy căn phòng cũ kĩ nhưng thân thương của Ludwig đã không còn, thay vào đó là một thư viện chứa đầy những giá sách được chế tác một cách tinh xảo.
“Đây là....Mình đang— À....”
Khi đó cô mới nhớ ra. Nơi này là Học viện Saint-Noel, và cô đang ở trong thư viện lớn của nó.
“Đúng rồi....”
Như một bông tuyết cô độc và ảm đạm, từ ngữ nhẹ nhàng rơi ra khỏi môi cô rồi tan biến.
“Có chuyện gì vậy? Em trông có hơi chán nản. Bộ em vừa gặp ác mộng hay gì à?” Lynsha lo lắng hỏi.
Bel cúi đầu và nói. “Không, không phải ác mộng. Chỉ là, rất buồn....” Thế rồi, như thể vừa lỡ lời, cô vội nói thêm, “À, chị thấy đấy, ừm, em đang học trong giấc mơ của mình, và em vừa học xong....Em cứ nghĩ mình cuối cùng cũng học xong...thế nên bây giờ, em cảm thấy rất buồn.”
Cô dời mắt về phía chồng bài tập chưa hoàn thành trên cái bàn trước mặt mình.
“Chị hiểu rồi....”
Lynsha quan sát khuôn mặt Bel. Cô chợt nảy ra một ý tưởng....nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu cho qua.
“Chị rất tiếc khi nghe điều đó, nhưng em cũng phải hoàn thành việc học ở thế giới thực này nữa. Chúng ta hãy làm cho xong đống còn lại này đi nhé?”
Bel rên rĩ.
“Vâng....”
Mặc cho sự miễn cưỡng rõ ràng của mình, cô chớp mắt vài lần, vỗ hai má để tiếp thêm động lực rồi nhìn những kẻ thù mang hình dáng cuốn sách của mình. Nhớ ra thứ gì đó, cô quay về phía Lynsha.
“Cảm ơn chị vì đã giúp em học, Chị Lynsha.” Cô nói với một nụ cười tươi.
Bất ngờ trước hành động biết ơn bất chợt này, Lynsha không nói nên lời.
A, chết tiệt thật....Cô nhóc này....Đúng là chơi xấu mà. Sau chuyện đó thì làm sao mình có thể nghiêm khắc với em ấy được chứ?
Theo một cách nào đó thì điều Bel vừa làm là hoàn toàn bình thường. Khi ai đó làm gì cho người khác, họ sẽ nói cảm ơn. Đó là một hành động tự nhiên, một phép xã giao quá phổ thông đến nỗi chẳng mấy ai nghĩ nó như thế. Nhưng lúc nào cũng làm thế....Nói cảm ơn ngay cả khi nó nghe không tự nhiên....thì lại là một việc mà không phải ai cũng làm được.
Với Bel, Lynsha là một người không ngừng đeo bám bắt cô học. Một người ép cô làm những việc mà cô thật sự không muốn làm. Ngay cả khi cô biết đó là vì lợi ích của chính mình thì cũng khó mà nói lời cảm ơn với Lynsha trong việc bắt cô phải chịu một thứ tương đương với tra tấn ở mức độ nhẹ. Một viên thuốc đắng dù có hiệu nghiệm đến mức nào thì vẫn đắng. Tuy nhiên, Bel không bao giờ quên thể hiện lòng biết ơn của mình cả.
Mỗi ngày, cô đều cảm ơn Lynsha vì đã giúp mình học. Và mọi chuyện không chỉ ngừng ở đó. Với sự chăm chỉ không biết mệt mỏi, cô luôn đảm bảo sẽ nói lời cảm ơn với mọi hành động tử tế và thiện chí mà cô thích, bất kể nó thường lệ hay vụn vặt đến mức nào. Vì điều này, Lynsha biết mình không bao giờ có thể ghét cô, ngay cả khi cô cố làm thế. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩ là cô sẽ không bao giờ bỏ rơi Bel, dù cô lười nhác việc học thường xuyên đến mức nào.
“Hãy thử lại lần nữa nào, tiểu thư. Chị chắc rằng Công chúa Mia sẽ muốn biết rằng em đang nỗ lực. Chị dám cá là ngài ấy đang nghĩ về em ngay lúc này, lo lắng về việc em đang học hành như thế nào. Việc ngài ấy để em ở lại học viện....Chị nghĩ đó là bằng chứng cho thấy ngài ấy đang trông đợi rất nhiều ở em....”
Lynsha nhìn về phía xa xăm hướng về Đế quốc Tearmoon, nơi hiện Mia đang ở. Cô có thể hình dung cảnh vị công chúa ngồi trong khi im lặng lo lắng, tự hỏi liệu Bel có theo kịp việc học không. Đồng thời, cô cũng phần nào hình dung được cảnh Mia đang nô đùa trên boong một chiếc du thuyền thoải mái, nỗi lo về Bel toàn bộ đều bị ném vào trong những cơn gió mặn của biển khơi. Cô nhăn mày. Cái hình ảnh thứ hai trông hợp lý đến mức khó chịu.
“Hừm....Có thật là chị nghĩ vậy không?”
Cô cúi xuống thì thấy người hẳn đang tưởng tượng thứ gì đó tương tự là Bel cũng đang nhăn mày giống mình. Lynsha vội vứt cái hình ảnh rắc rối đó ra khỏi tâm trí và tự tin tuyên bố. “Chắc chắn rồi! Chị không chút nghi ngờ điều đó! Chị dám chắc rằng ngài ấy đang lo lắng cho tiểu thư! Đó là lý do tại sao chúng ta nên hoàn thành việc học ngày hôm nay của em. À, chị biết rồi! Hay là sau khi em học xong, chúng ta sẽ đi ăn thứ gì đó ngon ngon nhé? Đó sẽ là một phần thưởng cho những nỗ lực của em!”
Mặc cho việc chuyển đổi đề tài thiếu tự nhiên, Bel vẫn phấn chấn lên ngay lập tức.
“Thật ạ?! Chúng ta có thể ăn thứ gì đó ngọt không?”
“Được chứ, tại sao không? Em muốn món gì?”
“Hừm....Vậy thì....” Bel cân nhắc các lựa chọn trong một thoáng rồi đáp với một nụ cười tươi, “Em nghĩ mình muốn một ít sữa ngọt nóng...”
Nhân tiện, nếu có ai đang thắc mắc Mia thật sự đang làm gì thì....
“Phù....Aaaaa.....Cảm giác thật tuyệt quá đi....”
Cô đang tận hưởng khoảng thời gian tắm táp. Cô đã đổ kha khá mồ hôi khi cưỡi ngựa, và giờ, đắm mình trong hơi ấm thoải mái của làn nước, cô đang rất háo hức muốn xem mình đã làm được tới đâu. Cô đưa tay xuống bụng, rồi bóp một cái. Vẻ mặt háo hức mong đợi của cô nhanh chóng tan biến.
“....Lạ thật chứ. Mình đã dành nhiều thời gian để cưỡi ngựa như thế mà sao nó vẫn có cảm giác nhẽo nhèo như vậy chứ? Ư, thật bất công mà! Mình đã nỗ lực như thế mà vẫn chẳng đi tới đâu cả! Mình hoàn toàn không chấp nhận chuyện này!”
“Xin đừng lo, thưa công chúa.”
Nỗi phiền muộn của cô được hồi đáp bởi Anne, người bước vào với một cái khăn và một cái chai nhỏ.
“Thần học được từ Tiểu thư Chloe rằng có vẻ nếu bỏ muối lên vải và dùng nó đề chà người thì nó sẽ làm săn chắc các vùng nhiều mỡ và giúp ngài trở nên thon gọn.”
“Thật ư?!”
“Với lại thần cũng nghe rằng tắm nửa người rất tốt. Ngài ngồi với mực nước cao tới hông, và rồi bằng việc từ từ toát mồ hôi để bài tiết các chất thải trong cơ thể, ngài sẽ trở nên mảnh mai hơn.”
“Ái chà! Việc tắm có thể làm thế ư?”
Anne nhiệt liệt gật đầu.
“Chúng ta vẫn chưa hết lựa chọn, thế nên xin đừng bỏ cuộc. Vẫn còn thời gian trước chuyến đi chơi, thế nên hãy cố hết sức ạ!”
“Ôi....Anne....Chị.....Chị quả là người thuộc hạ trung thành nhất của ta!”
Và thế là câu chuyện về Đại hiền giả Đế quốc cùng hành trình hào hùng để thiêu đốt toàn bộ chất B.É.O xấu xa khỏi cơ thể cô trước ngày đi chơi tiếp tục.
À, và sau cùng thì nó đã thành công. Thế nên, thật tốt cho cô ấy.