Trans&Edit: BiHT
------------------------------------
Trong khi các cô gái đang tận hưởng con suối, các chàng trai quay lại bãi biển. Đưa mắt nhìn bờ biển bị tàn phá, Sion khoanh tay.
“Vậy. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Câu hỏi hay đấy.” Abel mím môi. “Trước hết thì mình không thấy dấu hiệu nào của một vụ đắm tàu, thế nên...”
Không phát hiện thứ gì trông như đến từ Ngôi sao Ngọc Lục Bảo khi họ kiểm tra đống đồ trôi dạt vào bãi biển, và cũng không có bất cứ thủy thủ bị thương hay xác chết đuối nào ở đó.
“Nhưng chúng ta vẫn phải đảm bảo. Việc liệu chiếc thuyền đó có còn đang nổi ngoài kia không sẽ quyết định phương hướng hành động của chúng ta. Nếu nó đang thả neo ở một nơi nào khác trên hòn đảo để tránh bão thì chúng ta chỉ việc đợi cho tới khi nó quay lại. Ngay cả khi phải chịu ít thiệt hại thì miễn là nó vẫn còn đi được, chúng ta có thể gửi nó về Ganudos để yêu cầu trợ giúp. Chỉ là....”
“Cơn bão đó thật sự rất lớn.” Keithwod nói, tiếp nối khúc mà Sion bỏ dở. “Tiểu thư Esmeralda trông có vẻ khá tự tin về độ bền của chiếc thuyền, nhưng...”
“Mình không biết liệu chúng ta nên tin tưởng khả năng phán đoán của cô ấy đến mức nào. Mình không muốn bất lịch sự nhưng cách nói của cô ấy nghe hệt như những tên quý tộc tai to mặt lớn khác. Sự tự tin đến từ một người có cái lối suy nghĩ đó nghe không được chắc chắn lắm.”
Sion gật đầu đồng tình với nhận xét của Abel.
“Đồng ý. Ít nhất thì chúng ta cũng chỉ nên tin một nửa những gì cô ấy nói. Vì lợi ích của tất cả chúng ta.”
“Có lẽ chúng ta nên tiếp tục trong khi giả định rằng chiếc thuyền đã chìm.”
Nếu Ngôi sao Ngọc Lục Bảo còn nguyên vẹn, kế hoạch sẽ rất đơn giản: họ chỉ việc đợi thôi. Có lẽ vài ngày sinh tồn là cần thiết, nhưng chắc sẽ không mất quá lâu để cứu hộ đến. Họ có thể cắm trại ở đây trong vòng một tuần hoặc hơn mà không gặp mấy khó khăn. Nhưng nếu Ngôi sao Ngọc Lục Bảo đã chìm, cách nhìn của họ sẽ thay đổi đáng kể.
“Tìm cách để chúng ta có thể tự thân thoát khỏi hòn đảo này....không được thực tế lắm.” Sion lầm bầm.
Abel cũng nhăn mặt.
“Ừ, chúng ta sẽ phải đóng một con tàu mới, và mình không nghĩ có ai trong chúng ta biết làm chuyện đó.... Nhưng ai biết được? Có lẽ Mia sẽ lại nghĩ ra một ý tưởng thiên tài nào đấy như mọi khi.”
Có vẻ đôi vai của Mia là một kiểu nam châm thu hút gánh nặng, nó tập trung hy vọng và sự mong đợi của những người khác mà chẳng cần đến nhận thức của chính cô.
“Biện pháp giải cứu thực tế nhất của chúng ta có lẽ là để thuộc hạ của Công chúa Mia hay ai đó đến từ nhà Greenmoon nhận ra có điều gì đó không ổn và gửi một tổ đội tìm kiếm tới đây. Cụ thể thì theo những gì mình thấy, anh chàng Ludwig đó trông khá sắc sảo đấy....”
“Nếu vậy, chúng ta sẽ cần cách nào đó để đánh dấu vị trí hòn đảo này cho họ.”
“Có lẽ chúng ta nên tạo khói hiệu hay gì đấy chăng?” Abel, đúng như mong đợi, đưa ra một đề nghị có thể đoán được nhưng vẫn rất hợp lý.
“Nghe hay đấy. Được rồi, tạm thời chúng ta sẽ tập trung vào hai việc. Một là đốt khói hiệu để gọi trợ giúp. Hai là đảm bảo nguồn thức ăn.” Sion tổng kết rồi ngừng lại với một tiếng cười thầm. “Sẵn nói về thức ăn thì chuyện Mia đã làm mới nãy thật sự khiến mình bất ngờ đấy.”
Keithwood ảm đạm gật đầu đồng tình.
“Vâng. Ai mà nghĩ trong hoàn cảnh như thế này, ngài ấy lại sẵn lòng đem cho thức ăn của mình như thế chứ? Và còn với cả đám thuộc hạ chúng tôi nữa.”
“Xét các chính sách cậu ấy đã triển khai ở Tearmoon thì thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cậu ấy không hiểu tầm quan trọng của nguồn cung cấp thực phẩm. Điều đó khiến việc cậu ấy sẵn lòng chia sẽ phần của mình càng thêm đặc biệt. Mình chưa bao giờ nghi ngờ tính chính trực của cậu ấy, nhưng mà....Cậu ấy quả là phi thường.”
Trong khi nói, dòng suy nghĩ của Sion chuyển hướng vào bên trong.
Nếu dự định sống trên hòn đảo này, chúng ta nên lựa ra một trưởng nhóm. Mình đang phân vân giữa bản thân và Mia, hoặc có lẽ là Abel....nhưng sau khi thấy cái mặt trời thiêu đốt đó, mình không nghĩ mình còn đủ dũng khí để ứng cử bản thân nữa.
Mia và Anne là những người đầu tiên đến điểm hẹn tại bờ biển. Bộ đồ của người trước đã khô, trong khi bộ của người sau thì vẫn còn hơi ẩm. Anne đã mỉm cười và nói “Ổn cả ạ. Chúng sẽ khô trong khi thần mặc chúng mà.” khi Mia lo lắng nhìn cô, nhưng giờ đây, với nhiệt lượng của mặt trời trút lên người họ, cô tự hỏi có phải bản thân đã phạm sai lầm trong khi ganh tị nhìn sự ẩm ướt mát lạnh trên bộ đồ của cô hầu gái.
“A, Mia, cậu trở lại— Hửm? Tiểu thư Esmeralda đâu rồi?”
“Cậu ấy nói sẽ đợi Nina giặt đồ cho mình.”
Sion nhìn cô với ánh mắt bối rối, các chàng trai khác cũng vậy. Phải sau khi Anne đưa ra một lời giải thích bổ sung về sự cố chấp của Esmeralda với việc phân công công việc hợp lý thì họ mới thấu hiểu đảo mắt đi.
“Mà, có thể tưởng tượng được, chắc vậy....” Sion thở dài. “Chúng ta có vài việc quan trọng cần phải thảo luận, thế nên hãy đợi cho tới khi cô ấy ở đây.”
Phải sau khoảng một tiếng thì Esmeralda mới xuất hiện cùng với Nina, trong khoảng thời gian đó họ đã hoàn thành việc chuẩn bị cho một đống lửa hiệu trên bờ biển. Sion nhìn từng người, đảm bảo rằng cả nhóm đã có mặt đầy đủ rồi mới lên tiếng.
“Cho tới khi chúng ta thoát được khỏi hòn đảo hoang này, mình tin rằng chúng ta nên quyết định trưởng nhóm.”
“Hừm, mình nghĩ cậu đúng. Dù sao người ta cũng có câu quá nhiều thuyền trưởng sẽ khiến thuyền hướng đến mặt trăng mà.” Mia đồng tình rồi đặt một ngón tay lên cằm suy ngẫm.
Hừm....Nếu chúng ta cần một trưởng nhóm thì mình nghĩ đó nên là mình.
Cô cảm thấy hoàn toàn xứng đáng với vị trí này. Giữa các thành viên trong nhóm, rất có thể người có nhiều kiến thức sinh tồn nhất....chính là cô. Cô có thể phân biệt các loại thực vật ăn được, và cô biết cách bắt cá. Mà, ít nhất thì cá sông. Cô không phải là dân nghiệp dư. Với toàn bộ những gì đã học được, cô giờ đây đã có được sự tự tin rằng ngay cả việc phân biệt các loại nấm có độc và ăn được—một thành tựu được cho là rất khó—cũng đang nằm trong tầm tay. Điều đó là thật, miễn là chúng ta chỉ bàn về sự tự tin của cô. Khác xa với sự lười biếng mọi khi, cô đã sẵn sàng ứng cử bản thân cho công việc này. Sự an toàn của chính cô đang gặp nguy hiểm. Giờ không phải lúc cho sự lười nhác nữa.
Tuy nhiên, mình nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên khá rắc rối nếu mình tự ứng cử....cô nghĩ trong khi trộm liếc Esmeralda. Là người tổ chức chuyến đi biển, việc cô nhận lấy trách nhiệm này trông cũng khá phù hợp. Cơ mà lạ thật. Vì lý do nào đó, mình không thể kìm được cái suy nghĩ rằng nếu Esemralda trở thành trưởng nhóm, không ai trong chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây cả.
Ý tưởng đó khiến máy dò nguy hiểm của cô kêu lên liên hồi. Đừng có là Esmeralda, như thể chiếc máy đang van xin. Chọn ai khác làm trưởng nhóm đi! Ai cũng được! Miễn là không phải cô ấy! Mia quyết định nghe theo lời khuyên tuyệt vọng của nó.
“Bởi việc làm trưởng nhóm có thể sẽ khá nặng nhọc, mình nghĩ một trong những quý ông đây sẽ là phù hợp nhất cho nhiệm vụ này. Cậu không nghĩ vậy sao, Esmeralda?” cô nói với sự thờ ơ có chủ đích, cẩn thận lựa chọn từ ngữ để tránh tạo cảm giác là cô đang tự ứng cử, qua đó đồng thời cho dòng suy nghĩ của Esmeralda một cú huých nhẹ để đẩy nó ra xa cái ý tưởng đích thân nhận lấy vị trí đó.
“Phải, mình nghĩ đúng là nên để một quý ông nhận lấy vị trí lãnh đạo trong tình huống này thì hơn. Mình nghĩ cậu đúng đấy, Công chúa Mia.” Esmeralda đáp, có vẻ bị thuyết phục bởi logic này.
Sự thao túng của Mia đã thành công. Đây quả là một nước đi khôn ngoan của cô, lợi dụng việc Esmeralda thường mang những niềm tin bảo thủ về mấy chuyện này.
“Mình....đoán chuyện đó cũng đúng.” Sion nói, nhận ra chiến lược của Mia. Cậu quan sát Esmeralda trong giây lát rồi gật đầu. “Được, dĩ nhiên rồi. Vậy thì Abel hoặc mình sẽ làm trưởng nhóm.”
“Ừm, xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng mình sẽ để cậu có niềm vinh dự đó.” Abel nói.
“Tại sao chứ? Cậu biết lúc này sự khiêm tốn là không cần thiết mà đúng không?”
Abel nhìn xuống đất để che đi khuôn mặt nhăn nhó của mình. Thế rồi cậu lắc đầu.
“Không...phải thế. Mình chỉ.... đang đánh giá mọi thứ một cách khách quan. Ý mình là, mình đã biết việc chỉ huy một đội quân là như thế nào rồi. Do đó mình nghĩ nên để cậu đảm nhận trọng trách ở đây để tích lũy kinh nghiệm. Để giúp chúng ta huề nhau ấy mà, cậu hiểu chứ?” cậu nói với một nụ cười hiền hậu. “Còn về phần mình thì....Chắc lần này mình sẽ tập trung vào việc giữ an toàn cho Mia.”
Nụ cười của Abel che giấu những cảm xúc đang xung đột của cậu. Sâu bên trong, cậu rất muốn đảm nhiệm vai trò trưởng nhóm. Người chịu tránh nhiệm lãnh đạo ở đây là một vấn đề liên quan đến danh dự, và Sion biết điều đó. Đó là lý do cậu ta đã sắp xếp nó như một cuộc thảo luận, kêu gọi ý kiến của Abel.
Mình có thể cố làm người hùng, và mình biết mình muốn điều đó....nhưng nếu cái tôi của mình kết quả lại đặt Mia vào nguy hiểm thì mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Cậu hiểu chính mình rất rõ. Có lẽ quá rõ. Kỉ luật và nỗ lực, đó là những phẩm chất mà cậu có. Cậu không lười biếng và cũng không bỏ cuộc. Nhưng còn xuất sắc? Thiên tài? Cậu không bao giờ có những thứ đó, chúng thuộc về Sion. Sau cùng, cậu lùi một bước và nhờ Sion lên làm trưởng nhóm. Đó là cách tốt nhất để bảo vệ Mia. Cậu biết điều đó. Rằng đây là lựa chọn chính xác. Ấy vậy mà....
Làm điều đúng...cũng không khiến nó dễ nuốt hơn chút nào nhỉ?
Thế nên, cậu cười. Đôi môi cong lên một cách tự nhiên giúp cậu nuốt trôi sự thất vọng của mình.
“Còn về phần mình thì....Chắc lần này mình sẽ tập trung vào việc giữ an toàn cho Mia.”
Một nỗi đau khó thấy trong lời của cậu truyền thẳng vào đầu Mia.
“Ôi trời, Abel....”
Thình thịch
Trái tim Mia xuyến xao thành tiếng. Ôi xin hãy ban phước cho cái linh hồn đang say tình của cô đi, bởi tất cả những gì cô nghe được chỉ là một lời hứa về rất nhiều thời gian được ở một mình cùng Abel.