Trans: BiHT
------------------------------------
Đã được ba ngày kể từ khi Mia và nhóm của cô rời khỏi thủ đô Sol Saliente của Sunkland. Thở dài, Mia bước ra khỏi toa xe, vươn vai và nhìn bầu trời ban trưa trong xanh.
“A… Thời tiết đẹp ghê! Ở ngoài này cảm giác tuyệt thật.” Cơn gió mùa thu thổi qua đồng cỏ tiếp thêm sinh lực cho cô. Cô không nhịn được mà mỉm cười. “Đúng là hoàn hảo để cưỡi ngựa mà!”
Ngay lập tức, cô được chào đón bởi tiếng nói phản kháng.
“Ờ-Ờm…Mia ơi?” Mia quay qua phía phát ra giọng nói. “Có thật là chúng ta sẽ làm chuyện đó không?”
Đó là Rafina, với cặp mắt có hơi hướng lên khi nhìn Mia. Ngay lúc này, nàng Thánh Nữ không diện trên mình bộ váy mà là một chiếc áo cưỡi ngựa cùng một cái quần ôm dáng co giãn tốt. Được thấy Rafina ăn mặc thế này là chuyện cực kì hiếm, và Mia nhìn trong khi Rafina uốn éo vì xấu hổ.
“Hừm…”
Cô nhìn cái quần Rafina đang mặc, rồi nhìn cái của mình, nhất là phần thắt lưng. Nỗi thống khổ tột cùng ập đến nhấn chìm cô. Cô đã phải nới lỏng thắt lưng nhiều hơn một nấc so với mọi khi!
Cái hiện tượng kì lạ khó hiểu gì thế này! Sao thắt lưng mình chặt quá vậy? Chẳng hiểu gì hết! Chắc có liên quan đến khí hậu ở Sunkland rồi…
Cô đang tự che mắt mình khỏi sự thật, cơ mà ít nhất thì làm thế cũng giúp cô vui lên.
Thôi thì cứ…tập thể dục nào! Mình chỉ cần bắt cơ thể vận động thôi!
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ cưỡi ngựa rồi, Tiểu thư Rafina. Hôm nay là ngày hoàn hảo cho việc này mà!”
Sự dè dặt trong giọng của Rafina tương phản một trời một vực so với nụ cười tỏa nắng của Mia.
“Nhưng…cậu không muốn cưỡi ngựa cùng Hoàng tử Abel hơn à? Nếu được thì mình không muốn xen vào đâu…”
Cưỡi ngựa cùng Abel à? Oho ho…
Đề nghị này đúng là hấp dẫn thật. Nghĩ tới cảnh cưỡi ngựa cùng Abel thôi cũng đủ khiến lòng cô rộn ràng, càng tuyệt hơn nữa nếu cô có thể tận dụng cơ hội này để chim chuột với cậu ta! Mà, trong trường hợp của Mia thì chắc phần “chuột” nhiều hơn là “chim”, cơ mà vẫn đúng. Nếu có thể giành chút thời gian quý giá cùng Abel thì cô muốn chứ sao không, chỉ là…Mia vứt suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí với một cái lắc đầu im lặng. Buổi cưỡi ngựa cô sắp tham gia không phải để chơi. Giờ là lúc cần phải tiết chế lại! Cô cần phải đảm bảo trạng thái của mình!
Bạn muốn hỏi trạng thái gì à? Thì, trạng thái cần thiết để có thể thưởng thức trọn vẹn những món ngon ở Vương quốc Kỵ Sĩ rồi! Món bơ họ làm ngon không tưởng, qua đó cũng không quá khi cho rằng sẽ còn cả núi những món ngon khác đang chờ cô. Nhưng với trạng thái béo tròn của phần bụng thì sự dằn vặt trong tương lai chắc chắn sẽ không cho phép cô thưởng thức chúng một cách trọn vẹn. Bài tập này là cần thiết vừa để chữa chứng B.É.O xuất hiện vì đã quá trớn với đống đồ ngọt, vừa để được thưởng thức những món ngon cùng Abel.
Mình cũng cần cân nhắc lời hứa với Tiểu thư Rafina… Cô vẫn chưa quên lời thề mình đã đặt ra tại buổi tiệc ngủ lại qua đêm, cũng như nụ cười khẽ trên đôi môi Rafina khi nghe nó. Giờ nghĩ mới nhớ, đó chắc là lần đầu tiên mình giúp Rafina phấn chấn lên bằng một món quà thì phải. Cô đã thử tặng Rafina đủ thứ quà cáp trong dòng thời gian trước nhưng lại chưa bao giờ thành công khiến cả hai thân thiết hơn. Chỉ riêng việc có ngày cả hai có thể cưỡi ngựa cùng nhau đã là một phép màu rồi chứ đừng nói tới chuyện việc Mia làm lại khiến Rafina vui lên. Mia cảm thấy hài lòng với thành tựu của mình!
“Mình đã hứa với cậu rồi đúng không nào? Với lại, cưỡi ngựa chỉ vui khi mọi người có thể tận hưởng cùng nhau thôi! Cứ như hiện tại thì mình sẽ phải để cậu lại phía sau, và như thế thì không vui chút nào!”
Rafina không nói nên lời. “Mình hiểu rồi…”
Mặc dù Rafina đã khẽ gật đầu nhưng cô dường như vẫn còn có phần lưỡng lự. Đó chính là lúc Mia chợt nảy ra một ý tưởng!
Oho ho! Mình hiểu rồi! Tiểu thư Rafina, cậu sợ ngựa chứ gì? Mà, đúng là chúng cao đến mức khiến người khác e ngại…
Và chỉ với suy nghĩ đó thôi, trái tim Mia liền ngập tràn niềm vui.
“Con ngựa này khá dễ bảo. Thần chắc hai vị sẽ thấy nó phù hợp cho trải nghiệm lần đầu trên lưng ngựa. Cơ mà có lẽ nó hơi nghe lời quá…” một thành viên trong Đội cận vệ Công chúa nói, kéo theo một con ngựa sau lưng.
Cặp mắt con ngựa cụp xuống vì buồn ngủ, trông nó hết sức điềm tĩnh—hay nói thẳng là đờ đẫn. Nhưng vì lý do nào đó, ngay khi Mia nhìn thấy con ngựa này, cô lại cảm thấy sự gắn bó.
Có thật là trước giờ mình chưa bao giờ gặp con ngựa này không vậy? Nó thật tuyệt vời!
Mia quay qua Rafina với một nụ cười. “Cậu không cần phải lo gì cả! Không như một con ngựa bướng bỉnh nào đó, con này sẽ không phì mũi lên người cậu đâu. Nó chắc chắn trông không giống kiểu thích gây rắc rối!”
“T-Thế à…” Rafina gật đầu, chỉ là dường như vẫn còn thứ gì đó khiến cô do dự. “Mình chắc cậu đúng.”
Oh ho! Mình không biết Tiểu thư Rafina lại nhát như vậy luôn đó! Oho ho ho! Lần đầu mình cưỡi ngựa bình tĩnh và điềm đạm quá chừng. Ai mà ngờ rằng Tiểu thư Rafina lại có khởi đầu khác biệt đến vậy chứ!
Nghĩ rằng mình có nhiệm vụ dẫn dắt, Mia duyên dáng cưỡi lên lưng ngựa với một tiếng “dô ta!” đầy tao nhã. Phải, con ngựa này dễ bảo tới mức Mia có thể “duyên dáng” nhảy lên lưng nó.
“Được rồi, Tiểu thư Rafina! Tới lượt cậu đó. Lên ngồi phía trước mình đi.”
Vừa nói, Mia vừa kéo tay Rafina về phía mình. Mượn sự giúp đỡ từ Đội cận vệ Công chúa, Rafina bằng cách nào đó đã leo lên được lưng ngựa. Mia nói với cô, lòng đầy tự hào.
“Nào, Tiểu thư Rafina, nhớ nắm chặt vào nhé? Ngay cả khi cậu nhìn thấy người quen, hay một người hầu đáng tin, thì cũng không được—dưới bất cứ trường hợp nào—thả cả hai tay khỏi dây cương. Sẽ rất tệ nếu cậu mất thăng bằng và ngã đấy.”
…Chà, cứ tạm gác lời khuyên đó sang một bên vậy.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Miễn giữ chặt tay thì sẽ rất khó có chuyện cậu bị ngã!”
Mia dám chắc rằng sự im lặng của Rafina là vì nỗi sợ cưỡi ngựa, thế nên cô đưa ra vài lời động viên. Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Mia có thể thấy phong thái của một người từng trải toát ra từ người mình.
Cô sẽ không bao giờ nhận ra rằng tất cả chỉ là do bản thân tưởng tượng. Điều thật sự khiến Rafina im lặng chính là sự lo lắng áp đảo đến từ chuyến cưỡi ngựa ngắm cảnh đột xuất cùng một người bạn, nhưng Mia thì làm sao mà nhìn ra được chuyện đó. Và thế là cuộc phiêu lưu cưỡi ngựa đầy hồi hộp của cô đã bắt đầu.
Đúng vậy. Còn một thứ nữa vượt ngoài sự nhận thức của Mia. Tiếng móng ngựa vang dội ở xa bên kia đồi, đoàn kỵ binh đầy đe dọa đang tiếp cận họ… Tiếc thay, Mia không cảm nhận được mối nguy này. Nếu xét theo cách nào đó thì chuyện này chắc chắn sẽ khiến tim cô đập thình thịch.
“Whoa!” Rafina thích thú kêu lên từ trên lưng ngựa. “Mình không ngờ chúng ta lại cách xa mặt đất thế này đó! Góc nhìn từ trên này… Cứ như góc nhìn từ Tháp Ngắm Sao ở Saint-Noel vậy, nhưng có điều gì đó hơi khác. Mình không biết nó chính xác là gì nữa!”
Rafina mỉm cười quay lại nhìn Mia, người đáp lại với một cái nghiêng đầu.
Lạ thật… Sao cậu ấy lại bình tĩnh quá vậy?
Mia không hề nghĩ rằng cô sẽ bình tĩnh được đến mức này. Cô bối rối tới độ chỉ có thể thắc mắc nhìn chằm chằm Rafina. Nhưng hồi trước lúc nào cưỡi ngựa mình cũng phát hoảng cả lên mà! Mia, với nụ cười đắc ý trên mặt, đáng ra phải xoa dịu cô nàng Rafina đang sợ hãi với một bài giảng về những điều tuyệt vời của việc cưỡi ngựa, không ngừng rèn giũa Rafina thành một người cưỡi ngựa tài giỏi! Chuyến cưỡi ngựa tiết chế của cô chưa gì đã vỡ vụn thành từng mảnh rồi.
Hmp. Không biết cậu ấy bị gì nhập nữa… Mình phải sửa lại kế hoạch thôi. Đã thế này thì…
“Này, hai cậu. Có vẻ mọi chuyện đang rất thuận lợi nhỉ.”
Chợt, suy nghĩ của Mia bị gián đoạn bởi một giọng nói lịch thiệp. Đó là Abel, người đang đứng cạnh họ trong bộ đồ cưỡi ngựa vừa thay. Thấy hình dáng quyến rũ của cậu, cô không nhịn được mà mê mẩn thở dài một hơi.
Đã cất công đi tới tận đây thì có phải thế nghĩa là cậu ấy muốn cưỡi ngựa với mình không? Một chuyến cưỡi ngựa cùng Abel à…?
Mia liếc sơ vẻ ngoài chỉn chu của Abel và quyết định…tới luôn chứ còn chờ gì nữa! Chuyến cưỡi ngựa tiết chế của cô giờ chỉ còn là một đống bụi bị gió cuốn bay.
“Cậu đang định phụ bọn mình một tay à?”
“Thì, đúng là vậy. Mình nghĩ một mình cậu cũng sẽ ổn thôi, Mia, nhưng mình thấy rằng tập thể dục cũng không phải ý tồi.” Abel quay qua phía Rafina, đầu nghiêng nhẹ thắc mắc. “Xin thứ lỗi, nhưng đây có phải lần đầu cậu cưỡi ngựa không, Tiểu thư Rafina?”
“Phải. Trước đây mình chỉ di chuyển bằng xe ngựa thôi.”
“Hiểu rồi. Đã vậy thì cậu có thể cho mình vinh dự được dắt con ngựa chở hai nàng công chúa chứ?” Abel quay lại nhìn Mia. “Thế nào?”
“Mình thấy có hơi quá đáng nếu yêu cầu cậu làm vậy đó, Abel…”
“Ha ha ha! Không cần lo chuyện đó đâu. Mình chỉ muốn dành chút thời gian cùng cậu thôi.”
Thấy cái nháy mắt đầy phong cách của Abel, một tiếng thở dài mê mẩn khác lại thoát ra từ miệng Mia.
Và thế là chuyến cưỡi ngựa thư giãn của họ bắt đầu. Con ngựa bước đi cùng với đó là những tiếng lộp cộp yên bình theo từng bước. Nó dễ bảo hệt như vị cận vệ đã đảm bảo—cực kì vững vàng và không xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào của việc mất kiểm soát cả.
Ái chà! Con ngựa này đúng là hiền thật! Mình mong là Tiểu thư Rafina không bị sợ. Không biết cậu ấy cảm thấy thế nào rồi…
Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí Mia, Rafina đột ngột đưa ra một câu hỏi.
“Này, Mia? Bình thường thì khi cưỡi ngựa, cậu làm thế nào để khiến nó phi nước đại vậy?”
Mắt Rafina lấp lánh với sự phấn khích. Cô trông như thể bị mê hoặc hoàn toàn, giống hệt một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi đầu tiên.
Mọi người thấy đấy, trong thâm tâm thì Mia là một người dễ bị cuốn theo. Chỉ cần thấy cảnh ai đó thích thú trước hành động của cô thôi là đã đủ để khiến cô chạy hết công suất.
“Hừm, chà… Thường thì mình…” Mia quay về phía vị cận vệ bên cạnh có nhiệm vụ bảo vệ hai người họ. “Anh có biết những cánh đồng này kéo dài tới đâu không? Sẽ không có chuyện chúng ta đột ngột gặp phải một vách đá hay gì đâu nhỉ?”
“Phần đất bằng còn trải dài thêm khá xa nữa ạ. Không có vách đá hay loại địa hình nguy hiểm nào khác cả.”
“Vậy à… Được rồi, Tiểu thư Rafina. Cậu muốn mình phi nước đại chở cậu đi một đoạn ngắn không?”
“Hả? Nhưng…”
Mia đáp lại Rafina đang do dự với một nụ cười. “Niềm vui sướng thật sự khi cưỡi ngựa chính là khi cậu chạy hết tốc lực! Hòa làm một với con ngựa và cậu sẽ trở thành cơn gió. Đó là thứ cảm giác chỉ có thể cảm nhận được trên lưng ngựa, và mình muốn cậu cũng được trải nghiệm điều đó!”
Mia nhìn về phía Abel, và một lần nữa, cậu nhún vai.
“Hiểu rồi. Mình sẽ đi chuẩn bị ngựa và theo sau hai cậu.”
“Tốt lắm, vậy là quyết định rồi nhé! Chúng ta lên đường thôi.”
“C-Chờ chút đã, thưa Điện hạ. Ngài không thể cứ thế mà…”
Mia nở một nụ cười tinh nghịch với vị cận vệ đang hoảng loạn. “Sẽ ổn cả thôi! Bọn ta không đi quá xa đâu.” Cô quay qua Rafina. “Chúng ta đi thôi chứ?”
Lời của cô được nói với âm lượng cực lớn, bởi Mia…đã bị cuốn theo hoàn toàn rồi! Chiến thắng của cô trong Giải đấu Mã thuật và việc thành công thoát khỏi tay tên Lang sư đã thổi phồng cái tôi của cô. Và rồi, Mia lặng lẽ thúc ngựa của mình tiến lên, hoàn toàn không nhận ra cạm bẫy đang nằm ngay dưới chân mình.
Theo lệnh của Mia, con ngựa lao về phía trước, gió thổi qua họ ngày càng mạnh hơn.
“Waaah!”
Mái tóc óng mượt nhảy múa sau lưng Rafina khi cô thích thú kêu lên—âm thanh như rót mật vào tai Mia vậy!
“Oho ho! Nhiêu đây chưa là gì đâu, Tiểu thư Rafina! Tốc độ thế này vẫn còn chậm lắm. Tiến lên nào, Ngân Nguyệt!” Mia kêu lên, không ngăn nổi sự phấn khích thoát ra khỏi miệng mình.
Để làm rõ thì tên con ngựa của họ không phải “Ngân Nguyệt” đâu.
Tiếp tục, cứ như thế, họ lướt qua đồng cỏ. Khi lấy lại bình tĩnh, họ chợt nhận ra bản thân đã cách khá xa đoàn xe, thứ giờ chỉ còn là một chấm nhỏ ở phía xa.
Hừm, chắc đến lúc quay lại rồi…
Mia ngừng ngựa và cho nó quay đầu lại.
Chợt ngay lúc đó, Rafina nhỏ giọng thì thầm. “Hả…? Mia, cậu có biết cái đó là gì không?”
“Đằng đó à? Mình không biết nữa…”
Nhìn theo hướng ngón tay Rafina, Mia suy nghĩ một lúc…rồi mặt cô tái mét! Đang phi qua đám cỏ và phát ra tiếng hét xung trận là một nhóm người nhắm thẳng đến đoàn xe của họ. Hơn nữa, Mia đã từng gặp chúng trước đây!
“Ôi! Có phải chúng là lũ cướp đó không?!”
Lũ cướp cưỡi ngựa họ chạm trán trên đường tới Sol Saliente đã trở lại để báo thù!
“Mia…”
Cô có thể nghe thấy sự bất an trong giọng của Rafina. Mia chậm rãi gật đầu, hy vọng có thể xoa dịu nỗi sợ của cô.
“C-Chúng ta không cần phải lo gì cả! Dion đang ở cùng đoàn xe mà, và các thành viên của Đội cận vệ đều là những chiến binh thiện chiến hàng đầu đó! Chẳng mấy chốc là họ sẽ đánh tan tác lũ trộm này ấy mà!”
Trong một thoáng, Mia đã đứng bên bờ vực hoảng loạn sau khi tận mắt nhìn thấy băng cướp. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh; dẫu sau Dion Alaia cũng đang ở cùng phần còn lại của nhóm mà.
Lúc đến đây thì mọi chuyện đều ổn! Dám chắc lần này cũng sẽ ổn thôi! Chỉ là ngay khi mấy suy nghĩ an tâm đó lướt qua đầu Mia, cô nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình. Băng cướp đang hướng tới nhóm của họ đột ngột ngừng lại…và giờ lại đang hướng thẳng tới chỗ Mia!
A! Tệ rồi đây… Chúng phát hiện bọn mình rồi!
Mia cứ đinh ninh rằng miễn không làm gì khiêu khích lũ cướp thì cô và Rafina sẽ ổn thôi. Bởi vậy, chuyện này khiến Mia rơi vào trạng thái hoảng loạn ngay, dĩ nhiên rồi. Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mê man, Mia xoay ngựa sang hướng ngược với lũ cướp…và cũng là hướng ngược với hướng của đoàn xe.
“Agh! Tiểu thư Rafina, bám thật chắc vào!”
Rafina ngay lập tức đáp lại. “Đợi đã, Mia. Chúng ta đổi chỗ đi.”
Ngay khi vừa nói xong, Rafina di chuyển ra sau Mia ngồi.
“Hả? Nhưng, Tiểu thư Rafina…”
“Giữa hai người chúng ta thì mình cao hơn, thế nên có mình phía trước hẳn phải khó nhìn đường lắm đúng không? Đám cướp đang thu hẹp khoảng cách rồi. Chúng ta phải nhanh lên thôi!”
“Chà… Cậu nói đúng!”
Mia nghe theo chỉ đạo của Rafina và cho ngựa của họ lao vút đi.
Chúng ta sẽ ổn thôi! Chúng ta có thể cắt đuôi chúng!
Mọi người thấy đấy, Mia rất tự tin. Cô đã đánh bại Ruby trong Giải đấu Mã thuật tại Saint-Noel và thậm chí còn thoát được tên lang sư! Dĩ nhiên, điều này có nghĩa là cô có thể cho mấy tên cướp tầm thường hít khói. Nhưng điều khiến Mia an tâm thực ra là…
N-Nếu cứ tiếp tục chạy thì Dion rồi sẽ bắt kịp bọn mình thôi! Một người như anh ta chắc chắn có thể đơn thân độc mã đẩy lùi đám cướp này! Thì bởi, dù chúng đang đuổi theo bọn mình thì vẫn còn xa quá chừng luôn mà! Cắt đuôi chúng là chuyện dễ ợt!
Mia hoàn toàn chắc chắn vào mấy cái suy nghĩ này, nhưng có một điều mà cô đã quên tính tới: Kuolan là một con ngựa tốt hơn rất nhiều so với những gì Mia nghĩ!
“Tiến lên! Cắt đuôi kẻ thù và quay lại với bạn bè của chúng ta thôi! Hya!”
Mia hào hùng nói với con ngựa của mình. Khi được nói như thế, con ngựa của cô không bao giờ khiến cô thất vọng và biến cô thành cơn gió. Mia dám chắc rằng như một cơn cuồng phong, họ sẽ có thể cắt đuôi kẻ thù. Tuy nhiên…
“Hử?” Mia ngớ người.
Sao…chúng ta vẫn chưa hóa thành cơn gió vậy? Tốc độ con ngựa này không tăng gì hết! K-Không đúng gì cả! Tại sao chúng ta không nhanh thêm chút nào vậy chứ?!
Mia nhìn toán cướp càng ngày càng gần hơn. Tên nào tên nấy đều đeo mặt nạ, che giấu biểu cảm và khiến chúng càng thêm đáng lo ngại.
S-Sao con ngựa này chậm dữ vậy nè?!
Mia nhìn vào mắt con ngựa…và rồi há hốc mồm đến mức cằm muốn chạm xuống đất!
Con ngựa này trông chẳng có chút sức sống nào luôn!
Từ ánh mắt lờ đờ tới cái miệng xệ xuống và cả cái vẻ mặt lơ đãng của nó, Mia chẳng nhìn thấy một mống lo lắng nào ở chúng cả. Đó là khuôn mặt giống hệt với của Mia khi cô đang đếm lá để giết thời gian!
Đúng vậy, kĩ thuật cưỡi ngựa tối thượng Miếng gỗ trôi của Mia phụ thuộc vào việc có một con ngựa hạng nhất. Nếu con ngựa đang chạy ở mức một trăm thì Mia sẽ xóa bỏ hoàn thân bản thân để không trừ bớt năm mươi bằng kĩ thuật cưỡi ngựa của mình. Đó chính là bản chất thật sự của kĩ thuật của cô. Tuy nhiên, con ngựa này—Mia version Ngựa—vốn đã không mạnh rồi. Cũng như việc hai Mia thiếu động lực kết hợp với nhau sẽ tạo thành con số không, kĩ thuật Miếng gỗ trôi của cô ở đây hoàn toàn vô dụng.
Trước cả khi có cơ hội để nhận ra điều đó thì Mia đã bị ép vào vị trí mà cô phải thật sự cố gắng!
“Urgh! Agh! Có vẻ chúng ta chẳng còn làm được gì nữa rồi.” Mia ngoái đầu lại nhìn. “Tiểu thư Rafina…”
Vai Rafina giật nhẹ.
“Giữ chắc vào. Đảm bảo đừng để bị ngã ngựa đấy.”
Giọng cô tuy khẽ nhưng tràn đầy niềm tin vững chắc.
Không thể để Rafina ngã ngựa được! Lỡ có chuyện đó thì chắc mình cũng tới số luôn quá!
Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi cũng khiến Mia rùng mình. Nếu cô là người duy nhất được cứu trong tình huống này, chỉ cần sơ sẩy một bước thôi cũng khiến người ta nghi ngờ rằng Mia đã đẩy Rafina khỏi lưng ngựa để tự cứu lấy mình. Mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng Mia.
Thêm nữa, Mia không tài nào quên được nụ cười trước đó của Rafina. Mỗi lần nghĩ đến nó là trái tim thỏ đế của Mia lại xao xuyến.
Hứm! Thà cô ấy cứ nhìn mình với ánh mắt ghê tởm như hồi trước thì có phải đỡ hơn không! Như thế thì mình đã chẳng phải làm tổn thương cái lương tâm nhạy cảm này rồi!
Mọi người thấy đó, Mia hoàn toàn thiếu năng lực để loại bỏ bất cứ ai và bất cứ thứ gì để cứu lấy bản thân—thứ năng lực của những tên bạo chúa. Nói cách khác…Mia phải làm mọi thứ có thể để cứu cả Rafina nữa. Mia là một người giàu kinh nghiệm, và do đó, cô cần phải nỗ lực hết mình để đảm bảo Rafina không ngã, tuy nhiên…
Giờ này thì làm thế sao nổi chứ! Mình đã bận ngập cả đầu rồi!
Cô cần phải tìm lối thoát trong khi tìm cách bắt con ngựa này chạy cho ra hồn. Việc giữ khoảng cách cho tới khi có người tới cứu họ là bất khả thi. Giờ đây, cô cần phải tự thân quay lại đoàn xe. Do đó, cô cũng cần Rafina dùng hết sức bình sinh mà bám chặt lấy mình. Mia khẽ đặt một tay lên bàn tay đang đặt trên eo cô của Rafina.
“Chúng ta sẽ tìm ra cách trở lại và đảm bảo an toàn cho những người khác thôi! Mình hứa đó!”
“Mia…”
Giọng Rafina khẽ rung.