Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

437 55338

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

(Đang ra)

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

Ametsuki

Mối quan hệ này chắc chắn không hề sai trái… nhưng tuyệt đối không thể nói với bạn gái ở quê nhà. "Tớ thích cậu.

4 5

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

2 3

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

152 523

Vol 10 - Chương 4: Vậy là, nó bắt đầu rồi! Lời khuyên cuộc sống...Theo phong cách Ngựa!

Trans: Kirito_chan~~

--------------------------------------

“Thật là trùng hợp khi chúng ta gặp nhau ở nơi như thế này.”

Malong vừa nói vừa bước xuống ngựa với nụ cười tươi rói. Dĩ nhiên, mọi động tác của anh ta cực kỳ phong độ, không chút khiếm khuyết. 

“Có phải bọn cướp nhắm vào các cô không?”

Trước thái độ ung dung của Malong, Rafina định nở nụ cười thánh thiện thường ngày và đáp lại bằng phong thái hoàn hảo của mình thì…

“Hửm?”

…Cô nàng thất bại. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ thấy một màu trắng lóa, gương mặt của Malong mờ dần khỏi tầm nhìn. Rồi cơn choáng váng ập tới, khiến cô nàng đổ gục xuống…

“Ôi, cẩn thận nào.”

Ngay sau đó, Rafina nghe thấy một giọng nói vang lên rất gần. Khi ngẩng lên lần nữa, cô thấy gương mặt Malong vẫn lẩn khuất trong làn sương trắng mờ ảo. Và rồi, cô nàng nhận ra hoàn cảnh đặc biệt của mình—Malong đã đỡ lấy cô.

“…Hửm?” 

Mình vừa thoát khỏi được lưỡi hái tử thần, vậy tại sao trái tim mình vẫn còn đập loạn nhịp thế này? Trong lúc Rafina còn đang bị ngập trong một tá những suy nghĩ hỗn loạn, Malong đã nhẹ nhàng đặt cô nàng xuống, lưng tựa vào một thân cây.

“Cô phải cẩn thận hơn đấy, Tiểu thư Rafina. Cô là một nhân vật rất quan trọng mà.”

“A-Anh nói đúng. Cảm— A!”

Vừa định đứng dậy, Rafina lại khuỵu xuống đất lần nữa.

“Này, này. Cô không nên cử động quá nhiều khi đang—”

“Khoan đã, Mia! Mia vẫn còn ở phía sau! Trong bụi rậm ấy!”

Malong gật đầu trước sự hốt hoảng của Rafina. “Ồ, ra là cô đi cùng Công chúa Mia.” Không nói thêm lời nào, Malong liền đẩy mình qua đám lá rậm và lôi Mia ra từ dưới lớp bụi cây.

“Cậu ấy bị đập đầu vào cành cây khi chúng tôi chạy trốn khỏi đám cướp.”

“Hmm? Em ấy bị té khỏi ngựa luôn sao?” Bất ngờ, vẻ mặt của Malong như vừa bị một luồng khí lạnh thổi qua.

“Không, cậu ấy bị cành cây đó đập vào đầu, rồi bất tỉnh, nên tôi đã đặt cậu ấy nằm xuống đất.”

“Va vào cành cây à? Ồ, cái này sao?” Malong ngước lên nhìn cây và, chỉ với một cú nhảy nhẹ, anh ấy nắm lấy cành cây. Bị trọng lượng của anh kéo xuống, cành cây mềm dẻo hẳn ra—một cách đáng ngạc nhiên. Sau đó, Malong tiến đến chỗ Mia đang nằm bất động giữa nền đất và kiểm tra vùng đầu của cô nàng.

“Mia sẽ ổn chứ? Tôi không biết phải làm sao nếu cậu ấy bị thương nặng…”

Rafina cúi sát xuống trước gương mặt của Mia, mắt bắt đầu ngấn lệ. Và rồi...

“Ưưưngh... Nấm... Bơ... Ngon quá...”

Cô nàng nghe thấy Mia lẩm bẩm trong mơ, miệng hé ra khẽ khàng theo từng lời nói. Rafina và Malong nhìn nhau.

“Vậy chắc là em ấy không sao rồi. Không có dấu hiệu bị thương, và vì em ấy không ngã khỏi ngựa ngay lúc bị cành cây đập vào đầu, có thể tốc độ ngựa lúc đó không quá nhanh... hoặc cành cây đó chẳng mạnh mẽ gì cho cam. Dù sao thì, tôi nghĩ em ấy chỉ bị choáng quá mức thôi, nhưng…” Gương mặt Malong bỗng trở nên nghiêm nghị. “Tôi đã bảo em ấy không biết bao nhiêu lần là đừng quay mặt lung tung khi đang cưỡi ngựa. Ngay cả khi bị cướp đuổi theo, em ấy cũng chẳng chịu mang theo hộ vệ. Tôi cá là Mia đã mải mê làm cô cười mà quên hết mọi thứ. Tch, lát nữa tôi phải dạy cho cô nàng này một bài học mới được.”

“Ah! Khoan! Chuyện này không phải lỗi của Mia đâu! Tất cả là do tôi đã nhờ cậu ấy đưa tôi đi cưỡi ngựa trước!”

Malong nheo mắt đầy vẻ nghi hoặc. “Thật sao? Mia có cái thói quen... bị cuốn theo chính mình ấy. Nếu có ai cần bị trách mắng thì cứ làm luôn. Sau này lại tốt cho em ấy.”

“Không đâu! Mia chỉ đang cố gắng hết mình để giúp tôi! Cậu ấy không làm gì đáng để bị trách cứ cả!” Rafina trừng mắt nhìn Malong như thể cô nàng đang là người bảo vệ của Mia.

“Hmm... Hôm nay hình như cô có chút gì đó khang khác thì phải.” Ánh mắt của Malong chứa đựng đầy sự tò mò khi quan sát Rafina.

“Eh?” Bị bất ngờ, Rafina chỉ còn biết chớp mắt lúng túng đáp lại.

“Có lẽ không phải chỉ hôm nay. Có khi cô đã như vậy từ lâu rồi. Nhưng ta luôn nghĩ cô là kiểu người điềm tĩnh, lúc nào cũng giữ nụ cười hoàn hảo trên gương mặt.”

Rafina chỉ nhận ra điều đó sau khi được người khác chỉ ra.

Đúng thật… Mình đã để cảm xúc lấn át. Mất bình tĩnh và hành xử theo cảm tính… điều đó thật chẳng giống mình chút nào.

“Dù sao đi nữa, cô cần phải cẩn thận khi cưỡi ngựa. Chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ rất nguy hiểm. Nếu cô không muốn tôi mắng người bạn tốt của mình thì hãy nhớ lấy điều này giúp tôi nhé, tiểu thư.”

Bị khiển trách thẳng thừng, Rafina gật đầu một cách khẽ khàng nhưng đầy sự cương quyết.

Mình phải cảnh báo Mia. Vì để tốt cho cậu ấy.

Quyết tâm ấy trở nên vững vàng trong tim cô nàng. Và từ giây phút đó, người phụ trách mắng Mia đã được nâng cấp từ Malong thành Rafina.

“Ưưunngh… Nnh?”

Đúng lúc như thể đã được sắp đặt, Mia nhăn mặt kêu khẽ một tiếng. Và rồi...

“Thật ra… tôi nghĩ cô như thế này lại tốt hơn đấy.” Gương mặt Malong dịu lại.

Rafina đáp lại nụ cười nhẹ ấy bằng ánh mắt tò mò. “Ý gì?”

“Như trên mặt chữ thôi. Việc nổi giận để bảo vệ bạn bè, đứng lên vì họ dù chuyện chẳng có lý lẽ gì—đó là điều rất tự nhiên.Tôi luôn cảm thấy cô đã kìm nén quá nhiều cảm xúc trong lòng. Chẳng việc gì phải gồng mình lên như thế cả, đúng không?”

“Tôi đâu có... gồng mình.”

Rafina phụng phịu phồng má. Tại sao trước đây cô chưa bao giờ như vậy? Câu trả lời thật đơn giản—vì trước kia, cô đâu có người bạn nào như thế. Không có ai để cô nàng có thể dễ dàng dang tay che chở như đã làm vài phút trước. Ngay lúc ấy, một nỗi sợ bất chợt nảy lên trong lòng cô. Một chút cảm giác tội lỗi—nhưng lại rất giống niềm hân hoan vừa mới lấp đầy trái tim cô. Được cùng một người bạn đối mặt với hiểm nguy, cùng nhau vượt qua thử thách—cô cảm thấy mãn nguyện, và đồng thời, một phần nào đó trong cô lại cảm thấy đó là một khoảnh khắc sai lệch khỏi đức hạnh.

Là Thánh Nữ của Belluga, chẳng phải mình nên tránh hành xử như thế này sao? Chẳng phải mình nên đối mặt với mọi chuyện một cách điềm tĩnh hơn sao?

“Cô biết không, khi trước mặt là một con ngựa, thì cô chỉ việc cưỡi nó thôi. Đơn giản là vậy.”

Rafina vừa chạm vào ranh giới tuyệt vọng, thì lời nói của Malong bỗng kéo cô nàng trở về. Cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng bằng một cách nào đó, anh ta lại đang nói về… ngựa?!

“Ơ…?”

Không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Malong, Rafina ôm đầu đầy bối rối. Nhưng Malong vẫn chẳng nhận ra, lại tiếp tục nói.

“Ngựa tuyệt vời lắm! Chúng chấp nhận con người chúng ta đúng với bản chất của mình. Và khi được ngựa đưa đi khắp chốn, những lo toan nhỏ bé của chúng ta bỗng trở nên chẳng là gì cả. Tôi tin rằng bọn ngựa cũng lo lắng cho chúng ta—và đó là điều mà Công chúa Mia đã cảm nhận được. Em ấy thấu hiểu tâm hồn của loài ngựa, và tôi cá đó chính là lý do em ấy đã rủ cô cùng đi cưỡi ngựa, Tiểu thư Rafina.”

“Ừm…” Rafina gật đầu đầy mơ hồ rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. “Nhân tiện, Malong, anh đến đây để truy bắt bọn cướp à?”

“Đúng vậy. Tộc Rừng vốn đã có mặt gần khu vực này, nên khi nghe về nhóm cướp kia, chúng tôi thấy đó là một cơ hội tốt để truy bắt bọn chúng. Nhưng mà… chúng thật sự là một lũ đáng gờm. Khiến cho bây giờ bọn tôi đang khá là chật vật.” Malong bật cười, rồi quay lại nhìn con ngựa của anh ta. “Dù sao thì, cũng không phải là ra về tay trắng.”

Chỉ tới lúc đó, Rafina mới chú ý đến thứ—hay đúng hơn là… một người—đang ngồi trên lưng ngựa.