Trans: Kirito_chan~~
Thông báo: từ giờ Vương quốc Equestrian => Vương quốc Kỵ Sĩ
-------------------------------------
Đại Hiền Giả của Đế quốc, Mia Luna Tearmoon, đang vô cùng bận rộn. Tương lai của Đế quốc hiện được đặt trên vai nàng, và dạo gần đây, cảm giác như vận mệnh của toàn bộ lục địa cũng đang đè nặng lên đôi vai ấy. Chính vì thế, Mia dành những ngày của mình để làm việc không ngơi nghỉ (dĩ nhiên là, theo tiêu chuẩn “không ngơi nghỉ của Mia” mà nói). Thế nhưng, bất chấp những mối bận tâm đó, hiện tại cô nàng lại đang hưởng thụ trọn vẹn khoảnh khắc thư giãn bên trong một trong các phòng khách dành riêng cho khách quý tại dinh thự của Bá tước Lampron.
Mục tiêu ban đầu của cô là ngăn chặn âm mưu ám sát Sion—và cô đã làm được. Thậm chí cô nàng còn bằng cách nào đó cứu được Quốc vương Abram khỏi mối hiểm họa tương tự khi một chuỗi các sự kiện phi thường đẩy ông vào tình thế nguy hiểm. Cô nàng còn thành công trong việc cứu Hoàng tử Echard, em trai của Sion, khỏi án tử hình. Và giờ đây, cuối cùng, cũng đến lúc cô nàng có thể nghỉ ngơi đôi chút.
“Ngay cả khi chỉ vì sữa và bơ loại chất lượng, chuyến thăm Vương quốc Kỵ Sĩ cùng Tiểu thư Rafina cũng không cho phép mình lơi lỏng cảnh giác,” Mia tự nhủ. “Mình còn phải dạy cô ấy cưỡi ngựa nữa...”
Nếu lỡ để Rafina bị thương chỉ vì một khoảnh khắc sơ suất, hậu quả sẽ là vô cùng thảm khốc. Bất kể Rafina có nói gì đi chăng nữa, không thể phủ nhận một khả năng rất thực tế rằng... sẽ có một chiếc máy chém mọc chân rượt theo cô nàng. Nói cách khác, Mia phải luôn mở to mắt mà cảnh giác.
“Và chính vì thế, mình cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi và hồi phục ngay bây giờ! Một lát bánh ngọt khi đang nằm thư giãn trên giường chính là liều thuốc hồi sinh tinh thần hoàn hảo! Ô hô hô! Mình nên lên kế hoạch thôi! Một chuyến tham quan các tiệm bánh ngọt ở Sunkland, rồi thì...”
Dù là may mắn hay bất hạnh thì kế hoạch còn đang hình thành của Mia đã không có cơ hội được triển khai xa hơn nữa. Những cuộc đàm phán giữa Rafina và Quốc vương Abram lại kết thúc theo cách kỳ lạ và nhanh đến bất ngờ. Và chỉ hai ngày sau đó, đoàn của Mia đã khởi hành rời khỏi Sunkland.
Các tùy tùng của Rafina cùng Ludwig đã hoàn tất công tác chuẩn bị cho chuyến hồi hương. Ba cỗ xe ngựa từ Đế quốc và một cỗ của Belluga đã sẵn sàng. Và người đang đứng trước những cỗ xe ấy là Mia, lúc này đang chăm chú lắng nghe báo cáo từ Ludwig.
“Chúng ta sẽ có bốn cỗ xe cho hành trình trở về, với các cận vệ được bố trí xung quanh. Đội Cận Vệ của Công chúa sẽ đóng vai trò trung tâm trong công tác bảo vệ.”
“Hửm?” Mia nghiêng đầu.
Belluga đã chủ động tự hạn chế sự hiện diện quân sự của mình. Vì vậy, đoàn tùy tùng của Rafina được cắt giảm nhân sự đến mức tối thiểu. Thông thường, nhiệm vụ bảo vệ Thánh Nữ sẽ do binh lính của quốc gia chủ nhà hoặc lính đánh thuê do Belluga thuê đảm nhận. Thế nhưng, lần này, việc bảo vệ hoàn toàn được giao cho Đội Cận Vệ của Công chúa.
Không có gì quá nghiêm trọng khi Belluga chỉ cử theo vài cận vệ, nhưng mà...
“Thế còn đoàn hộ tống từ Remno thì sao?”
Trên đường đến đây, đoàn của Mia đã được bảo vệ bởi một lực lượng hỗn hợp gồm các hiệp sĩ thuộc đội quân riêng của gia tộc Greenmoon, Đội Cận Vệ của Công chúa, và binh lính do Bá tước Lampron của Sunkland cử đến. Việc phối hợp giữa từng ấy thế lực đã khiến Ludwig phải động não đến mức kiệt sức. Lần này, ngoài Belluga ra, anh còn phải cân nhắc đến Abel và các cận vệ đi cùng từ Remno. Vậy nên hiển nhiên ai cũng nghĩ Ludwig sẽ phải nhăn nhó mà xoay sở—thế nhưng rõ ràng là anh chẳng mảy may phiền lòng gì.
“Vương quốc Remno lần này chỉ cử duy nhất một hiệp sĩ đi cùng,” Ludwig nói.
Mia mở to mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Chỉ một người thôi ư?”
“Chính xác. Có vẻ người hầu của Hoàng tử Abel mong muốn được đặc biệt diện kiến Công chúa.”
“Được thôi. Ta rất sẵn lòng gặp hắn.”
Dù đã đồng ý, nhưng Mia vẫn không khỏi lo lắng. Và sự lo lắng ấy chỉ tăng lên khi người bảo vệ duy nhất của Abel xuất hiện trước mặt cô nàng.
“Thần vô cùng vinh hạnh vì Điện Hạ đã dành thời gian quý báu để cho phép thần diện kiến. Thần tên là Grammateus, là hiệp sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng tử Abel.”
Người đang quỳ gối trước cô, cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng tôn kính… chỉ là một ông lão. Một người. Thế thôi.
Dĩ nhiên, điều đó càng khiến Mia thêm lo lắng.
Chỉ có một người đi theo... và còn là người già nữa! Abel, cậu không phải là đang bị thất sủng ở quê nhà đấy chứ?!
Dù trong lòng đầy những nghi ngại, Mia vẫn khẽ nhấc váy lên một chút và mỉm cười. Nụ cười ấy hoàn hảo như một chiếc mặt nạ công chúa dịu dàng, lịch thiệp, hoàn toàn che giấu đi sự bất an đang trào dâng trong lòng cô nàng.
“Thật vinh hạnh cho ta, ngài Grammateus. Ta là Mia Luna Tearmoon, công chúa của Đế quốc Tearmoon.”
Lời chào của cô hoàn mỹ như chính nụ cười của cô nàng, nhưng ngay khi cô nàng vừa ngẩng đầu lên, cô đã lập tức bị hút hồn bởi cảnh tượng trước mắt. Ồ, trời ơi... Ông ấy... Cô nàng không thể ngăn nổi ánh mắt mình lấp lánh kinh ngạc. Lão binh ấy đang khoác trên người bộ giáp vàng rực bao phủ toàn thân. Lớp kim loại hình tròn chi chít vết trầy xước—minh chứng cho vô số trận chiến mà Grammateus từng trải qua. Nhưng điều đáng chú ý nhất lại là nét mặt của ông ta: Dù khoác trên mình bộ áo giáp nặng nề đến đáng sợ, ông vẫn nở một nụ cười lịch thiệp đầy lãng tử. Cử động của ông không hề bị gò bó, mà ngược lại, tràn đầy sinh khí vượt xa tuổi tác của mình.
Với con mắt tinh tường, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để nhận ra đây không phải người thường. Nhưng tất nhiên, mắt của Mia thì chẳng thể gọi là “tinh tường” được—chúng chỉ là những viên sỏi. Hay nói nhẹ nhàng hơn thì là hòn bi. Nếu tâng bốc hơn nữa thì... có thể gọi là những viên ngọc lam. Tóm lại, chúng được cái đẹp mã, nhưng chẳng thể dùng để đánh giá thực lực đối phương. Vậy nên, điều khiến Mia chăm chú nhìn không phải vì sức mạnh của ông ta.
“Chiếc mũ của ngài thật tuyệt vời, thưa ngài Grammateus. Ngài có thể đội thử nó được không? Ta rất muốn xem trông nó như thế nào.” Thấy ông đang cầm chiếc mũ ở bên sườn, Mia quyết định nhờ vả một chút.
“Thần vô cùng vinh hạnh khi bộ chiến bào của mình được Điện Hạ khen ngợi. Nếu đó là ý muốn của người...”
Và khi nhìn thấy Grammateus khoác lên mình trọn bộ giáp, Mia từ “dự đoán” chuyển hẳn sang “xác nhận”.
Ô hô hô! Trông ông ấy giống cây nấm quá đi thôi!
Đó chính là suy nghĩ đang chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí của Mia. Chỉ một cái liếc mắt vào phần mũ tròn lùm lùm cùng những đường cong mềm mại của bộ giáp là đủ cho đôi mắt soi nấm cực kỳ tinh vi của cô nàng. Mia có thể phát hiện ra nấm ẩn mình trong bất cứ thứ gì!
Ừm-hừm! Chỉ có người với đẳng cấp như mình mới có thể nhận ra được điều này! Mia hơi... tự hào quá mức về bản thân. Nhưng mình đã từng nghe qua rồi! Binh sĩ thường ăn mặc như những sinh vật huyền thoại để hù dọa kẻ thù hoặc mượn sức mạnh siêu nhiên! Mia liếc nhìn một lần nữa vào người đàn ông trước mặt—và bộ giáp kim loại hình nấm ấy. Ngài Grammateus diện trang phục hình nấm—nghĩa là ông ấy đang triệu hồi sức mạnh của loài nấm! Ông ấy chính là Hiệp sĩ Nấm! Mình chắc chắn có thể tin tưởng vào ông ấy!
Nấm, đôi khi, dùng độc tố khủng khiếp để hạ kẻ thù, và đôi khi, lại uyển chuyển né tránh đòn đánh bằng sự mềm mại uyển chuyển của mình. Đối với Mia, nấm là biểu tượng của sức mạnh!
Mia gật đầu. “Ta hiểu rồi. Bộ giáp của ngài thật sự rất ấn tượng. Chúng ta nhất định có thể trông cậy vào ngài.”
Lời lẩm bẩm của cô nàng khiến đôi mắt của Grammateus mở to đầy vẻ kinh ngạc.
Abel cũng chẳng khác mấy, chỉ có điều là đi kèm một nụ cười bất lực. “Quả nhiên là cậu biết hết mọi thứ đấy, Mia. Ngài Grammateus đã huấn luyện kiếm thuật cho hoàng tộc bọn mình nhiều năm rồi. Ông ấy bắt cả mình lẫn anh trai phải rèn luyện đến mức mòn cả gân cốt.”
“Ra vậy.”
Ô hô hô, nếu ông ấy dạy kiếm thuật thì chắc chắn phải rất mạnh! Đúng là một Hiệp Sĩ Nấm đích thực—chỉ nhìn bộ giáp thôi đã toát lên khí chất uy phong rồi!
Trong lúc Mia còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì vị Hiệp Sĩ Nấm (tức ngài Grammateus) lại vui mừng reo lên khi trông thấy Dion Alaia. “Ôi trời ơi, không phải ngài là Dion Alaia đó sao? Ta nghe nói ngài còn đánh bại cả Ngọn Thương Adamantine nữa!” Nói rồi, ông dậm chân tiến về phía Dion, dừng lại cách anh chỉ vài bước. “Ha! Thì ra tin đồn là thật rồi! Ngài quả là một người xuất chúng.”
Tay xoa xoa cằm, Grammateus đưa mắt quan sát Dion từ đầu đến chân.
“Không có gì đâu,” Dion đáp. “Chẳng phải ngài là Ngài Grammateus của Remno, Kiếm Thánh đó sao? Ta khá bất ngờ khi thấy ngài vẫn còn sung sức đấy.” Nụ cười trên môi Dion thì ấm áp, nhưng ánh mắt lại lạnh và sắc như đang âm thầm đánh giá đối thủ. “Vậy thì? Ngài có đề xuất gì về việc sắp xếp đội hình phòng thủ không, thưa ngài Grammateus?”
“Ô hô! Cần phải hỏi ta sao? Một người dũng cảm vô song như ngài đây chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Ta nói thật đấy—người đã từng đánh bại cả Ngọn Thương Adamantine thì chuyện này giao cho ngài là hợp lý nhất.”
Sau khi vẫy vẫy tay chào tạm biệt lão hiệp sĩ, Mia quay sang Dion.
“Hai người quen nhau à?”
“Không hẳn, nhưng đã từng nghe nói về ông ấy. Ông ấy là người đặt nền móng cho kiếm thuật Remno. Có người gọi là 'Sư phụ', người khác thì gọi là 'Kiếm Thánh'—toàn những biệt danh oai phong.” Dion nhún vai, hơi nhăn mặt. “Xem ra ngay cả ngài cũng nhận ra ông ta mạnh đến mức nào. Và quả thật ông ấy không làm thần thất vọng. Thật tiếc là thần không được gặp ông ấy vào thời kỳ đỉnh cao... Dù sao thì, có lẽ chúng ta không cần quá lo lắng. Thần còn định nhờ ông ấy huấn luyện thêm cho Đội Cận Vệ Công chúa nữa cơ.”
“Ồ, ông ấy đúng là mạnh thật đấy!”
Nhìn theo bóng lưng xa dần của vị Hiệp Sĩ Nấm, Mia thầm tự hào xác nhận trực giác của mình hoàn toàn chính xác: Nấm. Là. Sức mạnh! ??