Trans&Edit: BiHT
-----------------------------------
Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục cho tới khi trời sáng, Mia kìm cái ngáp của mình lại trong khi đi tới nhà ăn để ăn sáng. Cô để Bel lại phòng mình và bảo cô đợi Anne, người sẽ mang đồ ăn về cho cô sau. Sau khi tới nhà ăn, cô ngồi xuống bàn với nhóm tùy tùng như mọi khi và sau khi nốc món sữa tươi ngọt ngào mới vắt, nghĩ về câu chuyện của Bel khiến tâm trí cô nhanh chóng dạt khỏi cuộc trò chuyện của nhóm.
Nữ hoàng Giám mục Rafina....Quả là một câu chuyện lạ lùng. Đến lúc này mình vẫn cảm thấy khó mà tin được.
Thánh Công quốc Belluga là một đất nước nhỏ không có quân đội. Đúng hơn thì do là trụ sở của Nhà thờ Trung ương Chính thống với tầm ảnh hưởng trải dài khắp lục địa, sức mạnh của nơi đây được thành lập dựa trên cơ sở uy quyền tôn giáo. Belluga không có vua. Thay vào đó, nó tôn thờ vị Chúa độc nhất như chúa tể và đấng cai trị của mình, qua đó khiến Công tước của Belluga — người mang cấp bậc cao nhất trong công quốc đã được Chúa chỉ định theo lý thuyết — trở thành người đứng đầu về mặt chức năng của cả nhà thờ và chính quyền. Do đó, sự thiếu vắng lực lượng quân sự và từ chối nhận danh hiệu Vua là một sự khiêm tốn hiển nhiên để bù lại thứ quyền lực tuyệt đối được ban cho vị Công tước. Đó vốn là để kìm hãm sức mạnh của vị trí Công tước...
Ấy vậy mà Rafina vẫn tự phong mình là Nữ hoàng. Không chỉ vậy, cậu ấy còn gây dựng đội quân của bản thân.
Cuộc trò chuyện với Bel hiện lên trong tâm trí cô lần nữa.
“Nữ hoàng Giám mục Rafina kêu gọi đấu tranh chống lại tổ chức dị giáo Chaos Serpent.” Bel nói. “Cô ấy quân sự hóa Belluga bằng cách chiêu mộ tình nguyện viên từ các nước láng giềng và tổ chức họ thành Đội quân Thánh Bảo Bình.”
“Tiểu thư Rafina đã làm thế ư?”
Rõ ràng Rafina đã thể hiện quyết tâm chiến đấu với Chaos Serpent của mình. Cô ấy thậm chí còn kêu gọi sự trợ giúp từ Mia và những người khác. Nhưng việc đó với việc xây dựng một đội quân của bản thân và tiến ra chiến trường là hai chuyện khác nhau. Vế sau là thứ mà Mia không hề ngờ tới.
“Không chỉ có thế. Cô ấy cũng đổi tên Thánh Công quốc Belluga thành Đế quốc Thánh Belluga và bắt đầu yêu cầu lòng trung thành của các vương quốc lân cận.”
“C-Chẳng phải như thế chỉ kém việc công khai xâm lược có nửa bước thôi sao? Chuyện trăng gì đã ép cô ấy phải làm tới mức đó vậy?”
“Cô ấy muốn thành lập một hệ thống kiểm soát kỹ lưỡng và tuyệt đối, qua đó việc thi hành hệ thống này sẽ ngăn chặn mọi hành vi phá hoại. Sử dụng Đội quân Thánh Bảo Bình như lực lượng quân sự cá nhân, Nữ hoàng Giám mục theo đuổi sự xóa sổ hoàn toàn của bè lũ dị giáo đang ẩn nấp giữa quần chúng....đó là những gì Ngài Ludwig đã nói.”
Mia nhăn nhó trước ấn tượng lờ mờ về Ludwig của Bel. May mắn là đương sự không có ở đây để chứng kiến chuyện này.
“Sự xóa sổ hoàn toàn của bè lũ dị giáo....Quy mô của chuyện đó....và thứ bạo lực liên quan nữa. Đúng là một ý nghĩ hết sức đáng lo ngại mà. Với việc Tearmoon đang phải trải qua tình trạng hỗn độn như thế, chẳng lẽ Sion của Vương quốc Sunkland lại không làm gì sao?”
“Không may là Sunkland khi đó đang phải đối mặt với cuộc xung đột nội bộ của chính họ. Có một phe phái quý tộc muốn vương quốc hợp sức với Nữ hoàng Giám mục trong khi Vua Thiên Bình Sion và đồng minh của ngài lại phản đối phương pháp của cô.”
Ngay cả Sion, người được biết đến qua sự tận tụy không chút lay chuyển với chính quyền tốt và sự cai trị đúng đắn cũng phải đối mặt với một vương quốc rạn nứt. Lời nói của Thánh nữ có trọng lượng đến thế đấy.
“Làn sóng chia rẽ sau cùng cũng lan đến cả Tearmoon. Trong bốn Công tước thì có hai người đứng về phía Nữ hoàng Giám mục, trong khi hai người còn lại thì đồng tình với Đức vua Sion. Sau cùng, phe phái tham gia với Vua Thiên Bình thất bại. Hậu quả là đế quốc rơi vào sự kiểm soát của Đội quân Thánh Bảo Bình.”
“À này, dựa trên những gì em nói nãy giờ thì nghe như thể toàn bộ chuyện này là do lỗi của Rafina ấy. Thì tại, toàn bộ vấn đề dường như đều từ cổ mà ra cả.”
Trước đó Mia nghĩ rằng Chaos Serpent có thể là nguồn gốc của toàn bộ cuộc xung đột, nhưng có vẻ chuyện không phải vậy.
Đúng là một nghịch lý mà. Rafina thi hành một hệ thống kiểm soát cứng rắn hơn để loại bỏ Chaos Serpent nhưng cũng vì hành động này, cả thế giới lại rơi vào khủng hoảng. Qua đó biến Rafina trở thành nguồn cơn của toàn bộ sự hỗn loạn và chuyện đó thật không hợp lý chút nào.
Đến tận lúc này cô vẫn khó mà tin được Rafina lại làm được toàn bộ chuyện đó.
“Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại làm vậy?” Mia nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì....”
“Bởi vì?”
“.....Em xin lỗi. Hình như Ngài Ludwig đã nói gì đó vào lúc nào đấy nhưng em lại ngủ quên mất.”
Ái chà, cô nhóc này cũng gan lắm mới dám ngủ gục giữa tiết học của Ludwig đấy. Đảm bảo sau đó em ấy phải nghe anh ta khiển trách một trận cho coi.
Sự táo bạo của hành động này quả là đặc biệt, cô không kìm được mà cảm thấy có phần ấn tượng....cho đến khi Bel nói câu tiếp theo.
“Ehehe, Ngài Ludwig lúc nào cũng dịu dàng với em cả, thế nên em cứ ngủ gật mãi thôi....”
Mia há hốc mồm nhìn Bel.
“D-D-dịu dàng với em? Ludwig á? Dịu dàng?” cô hỏi với giọng run rẩy.
“Vâng. Ngài ấy đối xử với em tốt lắm. Ngủ gật là lỗi của em nhưng ngài ấy lúc nào cũng xin lỗi và nói có lẽ mình đã dạy một cách quá nhàm chán. Ngài ấy cũng rất hay khen em nữa. Đôi khi, ngài ấy vỗ đầu em và nói em là một cô bé tốt vì đã không ngủ gật và lắng nghe cho đến khi bài học kết thúc. Ngài ấy là người thầy em thích nhất và em rất quý ngài ấy.”
Cái— Chờ chút coi Ludwig! Cái sự khác biệt về thái độ này là sao vậy hả?! Mình không thể chấp nhận chuyện này được! Đây là một hành vi phân biệt đối xử! Mình là một nạn nhân của cái sự phân biệt đối xử tồi tệ hại này!
Dĩ nhiên, Mia vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi khi cô bị khiển trách vì ngủ gật giữa tiết học, trong khi đó thì Bel chỉ mới mười tuổi. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để thái độ đối xử hai người khác nhau, cơ mà mấy chi tiết này đã sớm bị thiêu rụi bởi ngọn lửa phẫn nộ nghi ngờ chính đáng của cô rồi.
Khi cô hoàn thành bữa sáng thì mặt trời đã lên cao.
Sau khúc đó thì mình không nhận được thông tin nào hữu ích từ em ấy cả. Nhưng sau này có thể em ấy sẽ nhớ được thứ gì đó. Cơ mà câu chuyện về Rafina đó....Mình tự hỏi....
Trùng hợp là ngay khi cô chuẩn bị rời nhà ăn, cô nhìn thấy Rafina cũng đang làm việc tương tự.
“Chào buổi sáng, Tiểu thư Rafina.”
“Ôi, Mia. Chào buổi sáng. Có chuyện gì vậy? Cậu trông có hơi mệt mỏi đấy.”
Thấy Rafina nở một nụ cười dịu dàng, Mia cũng định mỉm cười đáp lại nhưng không thành công lắm do phải kìm cái ngáp của mình.
“Hôm nay....mình có hơi thiếu ngủ. Quan trọng hơn là có vài chuyện mình muốn thảo luận với cậu. Bữa trưa này cậu có chút thời gian không?”
“Chà, thật hiếm khi được nghe cậu mời như thế đấy. Tình cờ là mình cũng có vài chuyện muốn thảo luận với cậu. Mình sẽ gặp cậu vào giờ ăn trưa nhé.”
Vẻ mặt của Rafina sáng bừng lên trong khi của Mia thì lại biến thành một cái nhăn mày bối rối.