Trans&Edit: BiHT
-------------------------------------
Abel bước về phía trước và đạp mạnh chân xuống làm văng lên một vòng cát.
“Haa!”
Lưỡi kiếm của cậu chém qua không khí tạo nên âm thanh vù xé gió và đập vào lưỡi kiếm Sion giơ lên đỡ tạo thành một tiếng keng chói tai. Keithwood thở dài khi đứng quan sát từ một bên.
Hoàng tử Abel đang ngày càng trở nên giỏi hơn.....
Trong lần giao kiếm trước, sự vượt trội của Sion đã thể hiện rất rõ và áp đảo Abel. Nhưng giờ thì sự chênh lệch về kĩ năng của họ đã trở nên nhỏ hơn nhiều; Abel đang thu hẹp khoảng cách với Sion. Việc làm chủ đòn chém từ trên xuống trứ danh của cậu dường như đã cải thiện kĩ năng của Abel ở cả những khía cạnh khác, giúp cậu trở thành một kiếm sĩ mạnh hơn hẳn. Dù vậy....
“Mình không nghĩ có ai trong hai người họ sẽ chấp nhận việc ‘đủ giỏi’ đâu. Sau vụ ở Remno thì không.”
Trong vụ việc ở Remno, tất cả họ đều đã được tận mắt chứng kiến chiến binh mạnh nhất đế quốc, Dion Alaia, và cả màn phô diễn kiếm thuật có một không hai đó. Tất cả bọn họ đều nhớ trận chiến với Mũi thương Adamantine mà anh ta đã chém qua một cây thép dày trong khi mỉm cười. Kể từ lúc đó, Sion đã nỗ lực gấp đôi để cải thiện kiếm thuật của mình. Abel rõ ràng cũng đang làm điều tương tự, và gần đây họ đã trở thành bạn tập của nhau, hai bên đều cố vượt qua đối phương và bản thân.
“Họ có động lực như thế thì tốt thật, nhưng coi nào. Có thời gian và địa điểm dành riêng cho mấy chuyện này mà, ít nhất thì chắc chắn không phải trên một bãi biển nóng oi ả dưới ánh nắng chói chang đâu....Hử?”
Một bóng hình ở phía xa rơi vào tầm mắt. Anh nheo mắt nhìn. Một cô gái đang chạy về phía họ, đôi chân trần của cô để lại những dấu chân nhỏ dễ thương trên bãi cát trắng tinh khôi.
Chà chà chà, cuối cùng cũng có một khung cảnh dễ nhìn.
Anh sững sờ nhìn vài giây rồi lấy lại ý thức bằng cách lắc mạnh đầu.
“A. Công chúa Mia.”
“Chà, Keithwood. Chúc anh một ngày tốt lành.”
Cô nhún vai chào anh. Khi ngước mặt lên, cô mang một nụ cười rạng rỡ sánh ngang với cả mặt nước lấp lánh và bờ biển lung linh. Suýt bị hớp hồn bởi nụ cười đó, anh rơi vào trầm tư.
Công chúa Mia.....Có phải ngài ấy đang cố tình làm chuyện này không?
Vào khoảnh khắc đó, cô trông thật sự vô cùng cuốn hút. Một phần công lao thuộc về khung cảnh sau lưng cô; vẻ ngoài của cô đơn giản là khớp một cách hoàn hảo với cảnh vật bên bờ hồ. Đôi chân trần nhỏ nhắn của cô hòa hợp một cách hoàn mỹ với bãi cát trắng. Cô toát lên sự ngây thơ — như một thiếu nữ vô tư đang tản bộ quanh bãi cát hay nô đùa với những cơn sóng dịu dàng — thứ kích thích bản năng người cha của anh, qua đó càng làm nổi bật nét quyến rũ của cô.
Theo luật thì các công chúa phải tránh việc để lộ da thịt. Đúng là hành động thu hút sự chú ý của cô ở buổi khiêu vũ rất hiệu quả, nhưng việc cởi giày và bước đi bên ngoài với đôi chân trần như thế này lại nằm ở một đẳng cấp khác hoàn toàn. Việc này có thể dễ dàng bị xem như một hành vi không đúng đắn.
Tuy nhiên, những quan niệm chung về sự đúng đắn cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng cô ấy và bãi biển kết hợp với nhau đã tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
Cô ngước nhìn anh với đôi mắt to đầy thắc mắc.
Ôi thái dương ơi, cũng may là mình không hứng thú với mấy cô gái trẻ hơn. Chứ đây mà là Sion thì, phù....Dù ngài ấy có nhạy bén đến mức nào thì cũng sẽ choáng váng khi chịu một đòn như này thôi, anh cau mày nghĩ rồi đáp.
“Không. Tôi chỉ đang tự hỏi ngài đang làm gì ở đây thôi ạ.”
“À, ta có vài chuyện muốn nói với Sion.”
“Với Hoàng tử Điện hạ ạ?”
“Phải. Cơ mà, hừm, chuyện này có hơi khó chịu đây. Ta đã đi tới tận đây mà cậu ta vẫn không hề nhận ra sự hiện diện của ta,” cô cau có nói trước cặp đôi hoàng tử vẫn đang chiến đấu. “A, ta biết mình phải làm gì rồi.” Vẻ mặt cau có của cô biến thành một nụ cười tinh nghịch. “Ta sẽ lén lút qua đó và hù họ.”
Keithwood cắn môi.
Ôi thái dương linh thiêng trên cao ơi.....Nếu ngài ấy cố tình làm chuyện này, thì ngài ấy nhất định là một con quỷ nhỏ ranh ma. Nếu không thì.....Ừ thì, ngài ấy vẫn là một con quỷ nhỏ, và còn là kiểu có tài bẩm sinh nữa. Vài năm nữa thôi là ngài ấy sẽ trở thành một thế lực không thể nào xem thường mất.
Anh cập nhật hồ sơ về Mia trong đầu mình, nâng cấp cô từ “nữ quỷ” lên “nữ quỷ bẩm sinh”. Nhưng anh nào biết, lựa chọn đi chân trần của cô không phải vì khung cảnh và cũng chẳng vì bản năng, mà là bởi một thứ khác khó chịu hơn nhiều...
Mia lén lút bước qua bãi cát. Cả hai vị hoàng tử đều tập trung vào cuộc đấu tập và không hề nhận thấy cô đang tiếp cận. Sau khi tới đủ gần, cô nâng giọng nói, “Hai cậu đúng là thích dùng kiếm đập nhau quá nhỉ?”
“Cái— Hả? Mia? Từ khi nào mà cậu....”
Abel phản ứng đầu tiên và quay về phía cô. Chỉ trong vài giây, khuôn mặt của cậu sáng bừng lên với một nụ cười nhưng rồi nhanh chóng tắt đèn thành nhăn nhó đỏ mặt và cậu vội vàng quay đi để giấu mặt mình.
Ôi, có chuyện gì với cậu ấy vậy? Mia thắc mắc trong khi đưa cậu một cái khăn đúng theo những gì Anne đã dạy.
“Sau khi ngài ấy tập luyện xong, phải luôn đưa ngài ấy một cái khăn có mùi dễ chịu để lau mồ hôi.”
Khi dính tới những vấn đề thực sự quan trọng thì Mia là một học sinh rất giỏi.
“A, ừm, xin lỗi— Ý mình là cảm ơn.”
Abel nhận cái khăn một cách nhu mì đến hài hước và ngại ngùng lau mặt mình. Trong khi đó thì Sion liếc nhìn họ từ một bên rồi quay đi về phía Keithwood. Bước chân chậm chạp của cậu ánh lên chút cô đơn.
“Sion.”
Cậu quay lại thì thấy Mia sau lưng mình, mỉm cười đưa cậu một cái khăn.
“Cậu cũng nên lau khô người đi. Cậu đâu muốn bị cảm đâu đúng không nào?”
Mặc dù hành động này có vẻ chu đáo đến lạ — bởi khi đối phó với Sion thì sự ân cần chẳng mấy khi nằm trong sổ tay chiến lược của cô — sự thay đổi thái độ đột ngột này là có lý do cả. Thì mọi người thấy đấy, Mia đang ở đây để nhờ vả cậu ta, và cô thì lại không phải kiểu người ngại phải nịnh nọt bợ đỡ người khác để đạt được mục tiêu. Theo cách nghĩ của cô thì ăn mày có thể đòi xôi gấc, miễn là họ xin đúng cách.
“À. Dĩ nhiên rồi. Cảm ơn cậu.” Cậu nói, có hơi ngạc nhiên, rồi lấy lại bình tĩnh và nhận cái khăn. “Cơ mà mình khá bất ngờ khi thấy cậu ở đây đấy. Mình không biết ý tưởng về một buổi chiều thú vị của cậu lại là nhìn hai chàng trai người đầy mồ hôi vung kiếm vào nhau suốt vài tiếng đâu.”
“Ahaha, mình không ngại nhìn hai người thêm chút nữa đâu, chỉ là đó không phải mục đích chính của mình khi đến đây.”
“Ồ? Vậy mục đích của cậu là gì?”
“Mình đến để nhờ cậu một việc.”
“Nhờ vả? Mình ư?”
“Đúng vậy.” Cô dán chặt mắt vào cậu. “Sion, cậu có định tham gia vào cuộc tranh cử hội học sinh không?”
“Mình có— Cái gì cơ?!” cậu kêu lên, thật sự ngạc nhiên đến độ kêu lên the thé một cách chói tai, hiếm lắm mới thấy cậu ta như thế này.