Trans&Edit: BiHT
-----------------------------------
Suốt tám ngày trời, Mia đã chiến đấu ác liệt chống lại định mệnh, làm mọi thứ có thể để phản kháng.
Buổi sáng tiếp theo sau khi nghe câu chuyện của Bel, cô báo với trường rằng mình cảm thấy không khỏe và xin nghỉ tất cả các tiết học. Tiếp đó cô dành cả ngày trên giường vùi mình trong những giọt nước mắt của sự khốn khổ và tuyệt vọng. Thế là hết ngày một.
Ngày hôm sau, Able và Sion, cùng với vài người bạn học khác của cô đến thăm và bày tỏ sự lo lắng của họ với sức khỏe của cô. Cảm thấy bản thân được đặc biệt yêu quý, cái tôi của cô sướng rơn, qua đó tâm trạng cũng được cải thiện phần nào. Thế là hết ngày hai.
“Vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc! Mình cần phải bình tĩnh và thận trọng phân tích lời của Ludwig!”
Ý nghĩ đó khôi phục quyết tâm của cô, thế là cô bắt đầu tìm tòi một lối thoát khác cho cái hoàn cảnh oái ăm của mình. Thế là hết ngày ba.
Ngày tiếp theo, cô nổi cơn thèm đồ ngọt, vậy nên cô ghé qua nhà ăn, sẵn tiện đi học lại để ngụy trang. Bộ não của cô giờ đã không còn nhạy bén như trước do kì nghỉ dài khiến việc học khá là khó nhằn, sau đó cô rút về giường sớm với cái đầu xì khói vì cố gắng quá mức. Thế là hết ngày bốn.
Và đó một nửa trong cuộc chiến kéo-dài-tám-ngày của cô.
Chiều hôm tiếp theo, sau gần năm ngày chẳng được chút tích sự gì, các tế bào não của Mia đã thức tỉnh một cách thần kì khỏi giấc ngủ đông dài cả đời người của chúng và đưa ra được một giả thuyết hợp lý. Mở to mắt mà nhìn đi, kế hoạch xuất sắc của Mia!
Nếu mình đánh bại Rafina trong cuộc bầu cử hội học sinh thì lịch sử sẽ thay đổi. Điều kiện ở đây là: Mình phải đánh bại cổ. Vậy thì rõ ràng phần mấu chốt ở đây chính là Rafina không trở thành hội trưởng hội học sinh! Nói cách khác, việc mình tham gia tranh cử cũng đâu thật sự cần thiết đâu. Miễn là mình tìm được ai đó có thể đánh bại cậu ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Sau khi đi đến kết luận đó, dường như có một luồng gió của sự khai sáng thổi bay lớp sương mù vây quanh cô và mở ra một con đường để tiến về phía trước. Cô hào hứng đặt chân lên con đường đó.
Ngày thứ sáu, cô nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Đã là chuyện để bảo vệ mạng mình thì cô sẽ không để phí một phút giây nào. Ứng cử viên cô nghĩ tới là Hoàng tử Sion. Xét mức độ yêu mến và kính trọng cậu ta nhận được thì cô tin chắc cậu có thể thách thức Rafina. Quả là một ý tưởng hợp lý đến ngạc nhiên, dù đến từ Mia. Sau khi tiết học cuối trong ngày kết thúc, cô ngay lập tức tới phòng học của Sion, vừa đi vừa vui vẻ ngâm nga.
Hừm hừm, mình sẽ không chỉ tránh được ánh nhìn chết chóc của Rafina mà còn đẩy thêm một núi việc lên vai Sion nữa. Quả là một ý tưởng thiên tài! Ôi mặt trăng ngọt ngào ơi, mình giỏi vụ này quá đi mất!
Mỗi khối ở Saint-Noel được chia làm hai lớp. Tiona và Chloe ở cùng lớp với Mia, nhưng Sion và Abel thì ở một lớp khác.
Sẵn nói về các lớp học thì giá mà họ cho mình ở cùng lớp với Abel. Sion nữa— không phải mình quan tâm đến cảm xúc của cậu ta hay gì đâu! Chỉ là, nếu cậu ta thật sự muốn ở cùng lớp với mình thì mình cùng không bận tâm việc tất cả ở cùng nhau đâu.... Dù gì thì ngay cả cậu ta chắc cũng sẽ cảm thấy cô đơn nếu bị bỏ lại trong một lớp riêng.
Cứ lâu lâu một lần, bản tính tsundere bên trong Mia sẽ lại trồi lên trong đầu cô.
“Cho mình xin phép,” cô nói với nhóm con gái gần lối vào lớp học.
“Vâng? Cái— A! Công chúa Mia!”
Các cô gái nhảy cẩng lên một chút trước sự xuất hiện đột ngột của một người nổi tiếng trong trường. Mia mỉm cười lịch sự với họ.
“Chào buổi chiều. Mọi người có ai biết Sion đang ở đâu không?”
“Hả? À, ừm, vâng. Hoàng tử Sion, ờ, đã đi luyện kiếm rồi ạ.”
“Ái chà, thật siêng năng làm sao. Vậy chắc mình sẽ đi tìm cậu ấy ở sân tập nhỉ?”
“Chắc vậy? Mình không rõ nữa— À, nhưng mình có thấy Hoàng tử Abel đi cùng với ngài ấy.” Một cô gái khác nói, người vội thì thầm bổ sung phần thông tin về Abel.
Mia nhướn mày nhìn cô.
“Thật vậy ư? Cậu nói Abel đi cùng cậu ấy à.... Vậy thì có lẽ họ đang ở nơi khác....” cô trầm tư lầm bầm. Khi cô ngước lên, các cô gái đều đang mở to mắt nhìn cô vì sốc. “Hửm? Có chuyện gì à?”
“A, không, không có gì ạ.”
“....Thật không? Chà, được rồi. Cảm ơn sự trợ giúp của các cậu nhé.”
Cô nâng váy một cách lịch sự chào họ rồi bước đi.
Sau khi Mia rời đi, các cô gái trộm mắt nhìn nhau.
“Nè, cậu có nghe cô ấy vừa nói gì không?”
“Đương nhiên rồi! Cô ấy gọi ngài ấy là ‘Sion’ đó! Không có ‘Hoàng tử’! Chỉ ‘Sion’ thôi!”
“Cậu có nghĩ là họ đang, kiểu đó đó.....với nhau không?”
“Nhưng chẳng phải cô ấy đã cổ vũ cho Hoàng tử Abel trong giải đấu kiếm thuật sao? Cô ấy cũng gọi cậu ấy là ‘Abel’ nữa.”
“Hai hoàng tử luôn! Cô ấy định nhắm vào ai vậy ta?”
Một tràng hò hét bùng nổ từ nhóm con gái, buổi tán dóc sau đó của họ sẽ đưa Mia lên vị trí trung tâm của mấy câu chuyện tầm phào trong trường.
Hoàn toàn vô tri với những tin đồn đang quay cuồng quanh cô, Mia rảo bước tới sân tập và nhìn quanh. Đúng như dự đoán, họ không có ở đây. Cô sau đó lên đường tới chỗ chuồng ngựa, nghĩ rằng có thể họ đang luyện kiếm trên lưng ngựa.
“Hừm, vẫn không thấy đâu cả.”
Chợt, cô nghe thấy một giọng nói sau lưng mình.
“Chào, chẳng phải Tiểu thư Tearmoon bé nhỏ đây sao.”
Cô quay lại và thấy một bóng người to lớn đứng trước mặt cô với tay cầm bàn chải ngựa. Anh cười toe toét với cô.
“Chà, Malong. Lâu rồi không gặp. Anh dạo này thế nào?”
“Khỏe lắm. Trong kì nghỉ em có tập cưỡi ngựa chút nào không?” trưởng câu lạc bộ cưỡi ngựa, Lin Malong, hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Nói thật thì nhiều đến nỗi chắc giờ đây em đã cưỡi ngựa giỏi hơn anh rồi.” Cô làm bộ nghiêm túc đáp.
Nghe thế khiến anh vui vẻ bật cười.
“Gahaha. Tự tin quá ha? Vậy lát nữa muốn đua với anh không?”
“Nếu anh muốn thì được thôi. Cơ mà em sẽ không thua đâu.” Cô nói, bắt chước nụ cười của anh ta, sau đó đặt một ngón tay lên cằm và thắc mắc nghiêng đầu. “Nhân tiên này, anh có thấy Sion và Abel quanh đây không?”
“Không hề. Anh đã ở đây chăm sóc cho bầy ngựa kể từ lúc tiết học kết thúc nên...”
“Vậy thì chỉ còn một nơi thôi.” Cô gật đầu với chính mình. “Cảm ơn anh nhiều nhé, Malong. Hẹn gặp anh sau.”
“Được thôi. À, đi nhớ coi chừng nhé tiểu thư, bởi đó là chỗ—“
Bẹp.
Thứ âm thanh khó chịu vang lên, kèm theo đó là cái cảm giác ghê tởm theo bản năng của một thứ ẩm ướt mềm mềm dưới chân cô.
Cái gì— Thôi xong....
Cô thật sự không muốn nhìn xuống, nhưng cô phải làm vậy, và khi cô làm thế thì....
“Aaa....Aaaaaaa....”
Cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Giày.....Giày của mình.....Ư....
Mia không phải thứ con gái đoan trang kiêu kỳ chẳng biết gì ngoài căn phòng cung điện đóng kín. Sau khi dành vài năm trời của kiếp trước trong hầm ngục, cô không lạ gì mấy thứ bẩn thiểu cả. Những trải nghiệm đó chính là lý do cô có thể bước qua khu ổ chuột không chút nao núng. Do đó, cô không định làm quá lên chỉ vì đặt chân lên.....thứ đó. Cũng không phải cô khiến bản thân bị thương hay gì, và đôi giày của cô cũng không phải chịu thiệt hại vĩnh viễn nào cả. Nhìn chung thì đây không phải chuyện gì lớn. Dù vậy, nhận ra chuyện vừa xảy đến đem lại một cơn sốc khó chịu khiến tâm trạng của cô trở nên tệ đi. Với đầu cúi gằm xuống, cô ũ rũ rời chuồng ngựa và lê bước qua một lối nhỏ phía sau trường. Con đường uốn lượn về phía trước như thể do vết chân của động vật tạo nên. Cô cứ bước đi trên đó vì biết rằng nó dẫn tới bãi cát cô từng thấy Abel tập vung kiếm. Không lâu sau, tầm nhìn của cô rộng mở thành một không gian lớn đầy mê hoặc của biển xanh và cát trắng.
“Aaa.....Nơi này lúc nào cũng thật đẹp làm sao.”
Âm thanh sóng vỗ dịu dàng truyền đến tai cô, từng đợt sóng lăn tăn phía trước đập vào bờ rồi rút đi để lộ lớp cát ướt lấp lánh dưới ánh nắng xuân mềm mại. Trước bức tranh thanh bình này là hai vị hoàng tử với kiếm trong tay, ánh mắt dán chặt vào nhau.
“Đúng như mình nghĩ, họ đây rồi...” cô lầm bầm, hai má phồng lên vì bực bội.
Thiệt đó, đôi khi Abel cũng ngốc quá đi. Cậu ấy thật sự chẳng hiểu suy nghĩ của con gái gì cả. Mình đã muốn biến nơi đây thành địa điểm bí mật của bọn mình mà. Chỉ dành cho hai ta thôi.
Cô bước chân về phía trước nhưng dừng lại giữa chừng. Với chân đang giơ lên cao, cô nhìn giày mình rồi nhìn bờ biển rồi nhăn mày, tưởng tượng cảnh bước chân màu nâu của cô in dấu trên bờ cát trắng tinh khôi này.
“Đó....sẽ là một khung cảnh khá khó coi đây.” Cô càu nhàu. Sau một thoáng cân nhắc, cô ngượng ngùng cởi giày ra. “Chuyện này có gì lạ đâu nhỉ? Dù sao thì đây cũng là một bãi biển mà.”
Thế rồi cô chạy về phía hai vị hoàng tử với đôi chân trần.
“A. Công chúa Mia.”
Người đầu tiên để ý tới cô lại là Keithwood, anh đứng tựa lưng vào một tảng đá khổng lồ gần bãi cát trong khi trông chừng hai vị hoàng tử. Sau khi thấy Mia, anh nhướn mày và bước ra khỏi cái bóng của tảng đá.
“Chà, Keithwood. Chúc anh một ngày tốt lành.”
Cô lịch sự nâng váy chào anh.