Trans&Edit: BiHT
----------------------------------
Mia quyết định để Bel ở cùng với mình và Anne trong phòng vì tương lai cô có thể tiên đoán. Cái giường mới khiến căn phòng có hơi chật chội nhưng do đã hỏi xin đặc quyền cho Bel nhập học, cô không dám xin thêm cả một căn phòng nữa. Sắp xếp thế này cũng giúp dễ nói chuyện với Bel hơn, thế nên cô coi đây là một sự thỏa hiệp khá ổn.
“Nào? Em nói đi. Có chuyện gì vậy?” cô ngồi xuống cạnh Bel trên giường em ấy và hỏi.
Cô bé đã cư xử rất lạ kể từ khi nói chuyện với Rafina. Ngay cả lúc này, em ấy vẫn cúi gằm mặt xuống với da dẻ tái nhợt không đổi. Thấy cô bé không trả lời, Mia không ép cô. Thay vào đó, cô kiên nhẫn chờ đợi để cô lấy lại bình tĩnh với thái độ dịu dàng của một bà lão trông chừng đứa cháu gái của mình. Có thể coi đây khoảnh khắc đã đánh thức bản năng người bà của cô. Cuối cùng, sau khi do dự liếc nhìn Mia vài lần, Bel bắt đầu lắp bắp nói.
“Em.....vừa nhớ ra vài thứ.”
“Đó là gì vậy?”
“Vài điều mà Ngài Ludwig đã nói với em. Ngài ấy nói bước ngoặc khiến thế giới rơi vào hỗn loạn chính là cuộc bầu chọn hội học sinh này. Ngài ấy thật sự rất buồn khi nói về nó và cứ nói những câu như “Giá mà khi đó Công chúa Điện hạ tham gia tranh cử....’”
Mia lắng nghe cho tới khi Bel nói xong, sau đó cô cam chịu thở dài một hơi.
Mình không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có vẻ mình không được chọn lối thoát dễ đi rồi. Ui, cuộc đời mình thật cực nhọc quá đi....
Cô nào biết rằng sự cam chịu mà cô cảm thấy thực ra lại là chút vết tích cuối cùng của sự ngu si hưởng thái bình của bản thân....bởi cô đã hoàn toàn hiểu sai điều Bel vừa nói. Sớm thôi, sự thật về tình trạng hiện tại sẽ giáng toàn bộ nỗi kinh hoàng của nó lên cô, chỉ là lúc này, cô vẫn có thể trao Bel một cái gật đầu điềm tĩnh.
“Hiểu rồi. Nói thật thì ta muốn từ chối đề nghị gia nhập hội học sinh đó, nhưng nếu Ludwig đã nói thế thì ta đoán mình không còn lựa chọn nào khác. Ta sẽ tới chỗ Tiểu thư Rafina và bảo cô ấy mình chính thức chấp nhận đề nghị— Hửm? Có chuyện gì vậy?”
Cô nheo mày khi thấy Bel lắc đầu.
“Ý em không phải thế.”
“Vậy thì ý em là gì?”
“Ngài Ludwig nói rằng nếu chị tham gia tranh cử với Nữ hoàng Giám mục Rafina và đánh bại cô ấy thì nhất định dòng chảy lịch sử đã thay đổi rồi.”
“.....Ủa?” Mia nhíu mày mạnh tới nỗi nghiêng cả đầu. “C-Chờ chút....Ý-Ý của em là sao? Nhưng.....Em vừa mới nói.....Hả?”
Cảm thấy sự hoảng loạn đang tăng cao, cô ép bản thân bình tĩnh lại và ợ những lời Bel vừa nói trước đó ra nhai lại, về mặt tâm lý thôi. Từng chữ một, cô phân tích chúng....
P-Phải rồi! Đúng là em ấy nói mình phải tham gia tranh cử! N-Nhưng mà....như thế nghĩa là—
....để rồi vẫn rơi vào hoảng loạn khi nhận ra ý nghĩa của câu nói. Tham gia tranh cử có thể coi là một lời thách thức trắng trợn. Một tuyên bố chiến tranh. Chống lại ai chứ? Thì ứng viên cho vị trí hội trưởng còn lại chứ gì nữa — người đã hằn sâu nỗi sợ vào trái tim Mia ở cả hai dòng thời gian, Thánh nữ, Rafina Orca Belluga! Những kí ức đầy ám ảnh khi bị thẳng thừng làm ngơ trong dòng thời gian trước tái hiện một cách dữ dội và cô siết chặt ngực mình vì cái bụng đang dâng trào một cuộc biểu tình chống lại phần còn lại của cơ thể. Lòng đầy lo lắng, cô nhìn Bel, hai má giật giật vì gượng cười.
“O-Ohoho, em đang nói cái trăng gì vậy, cô nhóc khờ khạo này? Em có hiểu việc đó có nghĩa là gì không?”
Câu trả lời của Bel rất ngắn gọn và tàn nhẫn. Cô gãi đầu rồi nói, “Không hẳn. Ngài Ludwig nói gì thì em biết vậy thôi à.”
Thà đó là lời của Bel còn đỡ, cô vẫn còn cơ hội để cân nhắc, nhưng nếu đó là lời chui ra từ miệng Ludwig thì cô đành phải nghiêm túc suy nghĩ thôi.
“N-Nhưng mà....em có nói là đôi khi mình ngủ gật mà nhỉ? Vậy thì có khi nào em nghe nhầm không?”
“Là vậy ư?”
“Là vậy đó!”
“Mà, em không có gì ngoài lòng kính trọng dành cho chị nên nếu chị đã nói vậy thì chắc là vậy rồi. Em hẳn đã nghe nhầm rồi.”
“Nhất định là vậy rồi. Ôi Bel cô bé ngốc nghếch này, cứ ngủ gật mãi thôi. Ohohoho.”
Hai người nhìn nhau rồi cười. Tiếng cười của Bel là thật. Còn của cô thì...
Aaaa! Mình đang làm cái gì vậy? Thuyết phục em ấy thì cũng có thay đổi được gì đâu chứ!
...chỉ là một nỗ lực để đánh lạc hướng bản thân khỏi tiếng thét đang chực chờ thoát ra khỏi họng. Dù cô có nghi ngờ tính chính xác của những gì Bel kể lại, dù cô thật sự nghĩ vậy, thì cô biết chuyện đó cũng chỉ là vô ích; đôi mắt ngây thơ của Bel chứng tỏ những lời cô nói là thật. Nói cách khác, Ludwig thật sự tin rằng mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt nếu cô tranh giành chức hội trưởng với Rafina trong cuộc bầu cử và đánh bại cô ấy.
N-Nhưng mà, đâu phải tên ngốc bốn mắt đó lúc nào cũng đúng đâu. Có thể anh ta dự đoán sai mà. Đúng rồi, nhất định là vậy rồi. Ludwig già chắc hẳn đã lão suy và bắt đầu nói nhảm thôi.
Cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, thở ra lại, và sau khi tâm trí cô đã được làm sạch, một giọt lệ chảy xuống má cô, để lại một vệt sáng long lanh.
.....A, mình hiểu rồi. Đây chính là nó nhỉ? Kết thúc rồi. Mình không còn lựa chọn nào ngoài đưa ra quyết định.
Cô biết ở cấp độ bản năng rằng Ludwig không bao giờ sai. Nếu anh ta đã nói thế thì chắc chắn là vậy; trừ khi cô thách thức Rafina trong cuộc bầu cử và chiến thắng, những chuyện tồi tệ sẽ xảy đến với mọi người. Bị kẹp giữa ác quỷ và đại dương sâu thẳm, cô chẳng còn lựa chọn nào ngoài chảy một giọt lệ can đảm vì khả năng tự quyết định trong cuộc đời cô quá sức phù phiếm. Thế rồi cô chảy thêm vài giọt nữa cho chắc, mặc dù mấy giọt này thì can đảm ít đi vài phần, tự thương hại cuộc đời đó có thể sẽ ngắn ngủi biết bao lại nhiều thêm vài phần. Mũi tên to lớn chỉ đường cho cô đang chỉ thẳng về phía vách đá, còn cô thì sắp sửa nhảy thẳng xuống đó.
Chẳng còn lối thoát nào cả. Mình toi rồi. Mình xong thật rồi. Ôiiiii, mặt trăng đau buồn ơi.....
Cô kéo lê người về giường của mình, vùi khuôn mặt đẫm lệ vào gối... và rơi vào giấc ngủ như thế luôn.
Phải nói thêm là Bel cực kì lo lắng khi thấy Mia khóc nhưng rồi nhanh chóng chấp nhận cảnh tượng đó.
Tại sao chị ấy lại— A, khi nghe mình kể chuyện Ngài Ludwig đã chăm sóc mình tốt thế nào, chị ấy hẳn đã rất cảm động bởi sự trung thành của ngài ấy. Sau đó, có lẽ chị ấy đã nghĩ về khoảnh khắc cuối cùng của ngài và.... cô nghĩ trong khi sắp xếp chúng sao cho hợp logic. Bà là một con người nhạy cảm với trái tim dịu dàng hiểu thấu cảm xúc các thuộc hạ của mình và bị những cảm xúc đó làm cảm động!
Kết quả là sự kính trọng của cô dành cho Mia lại càng lớn thêm.
Và thế là cô gái vì sao dẫn lối tỏa sáng, chỉ Mia về phía con đường tiến lên phía trước. Tuy nhiên, phải thêm tám ngày nữa Mia mới làm rõ ý định tham gia tranh cử của mình. Nói cách khác, suốt tám ngày, cô đối mặt với sự trì hoãn mãnh liệt, hết lần này đến lần khác cầu mong một giải pháp mới sẽ từ trên trời rơi xuống. Chỉ sau khi cái nỗ lực đó không đem lại chút kết quả nào thì cô mới miễn cưỡng viết tờ đơn ứng cử rồi gửi đi.
Ngày tên cô xuất hiện trên danh sách ứng viên, Học viện Saint-Noel đã rung chuyển đến tận gốc rễ.
thử đọc câu này theo cách giới thiệu đấu sĩ đấm bốc ấy