Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 20

Tôi có một dự cảm chẳng lành.

Ngay khi trông thấy tôi, Enami-san liền cất điện thoại vào trong túi và chậm rãi tiến tới. Nhưng dù vậy tôi lại không thể di chuyển được, bởi hai chân đã đông cứng như thể bị khóa chặt với nhau. Tất cả những gì tôi có thể làm được vào lúc này là suy nghĩ xem mình nên làm gì và nhìn Enami-san từng bước tiến lại gần.

Sau đó, cô ấy dừng lại khi khoảng cách hai bên đã vừa đủ.

Nơi đây bỗng yên ắng. Bởi những tiếng huyên náo tôi nghe được từ các câu lạc bộ thể thao trước đó đã không còn.

“Cậu đến muộn hơn tôi nghĩ.”

Chúng nhắm thẳng vào tôi. Và không chỉ thế, ánh mắt của cô ấy cũng đang xoáy sâu vào tôi chứ không phải là thằng Saito hay Shindo.

“…… Enami-san. ……?”

“….. Có vẻ cậu đang rất bối rối thì phải?”

Tôi có thể cảm nhận được cái cà vạt ở cổ mình đang siết chặt hơn thường ngày.

Trái lại, thằng Saito và Shindo thì chẳng hề che giấu việc bản thân đang thở phào nhẹ nhõm do không phải là người bị nhắm đến.

Cuối cùng, tôi cố gắng hết sức để bật ra được giọng nói của mình.

“Cậu muốn gì?”

“Tôi muốn gì sao? Đơn giản là chỉ muốn về nhà cùng với cậu thôi.”

“Tại sao lại thế ….?”

"Bởi vì nó có vẻ thú vị."

Hóa ra, đây là lý do tại sao mà lúc đó cô ấy lại nói “Gặp lại sau”.

Tôi không biết cái “tôi” kia đã tác động đến Enami-san như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng nó chính là lý do tại sao cô ấy lại tò mò về tôi.

“Vậy thì, bọn tớ giao nó lại cho cậu nhé …. “

Nói xong, Saito và Shindo liền bỏ chạy.

Ê!

Thế nhưng, bọn nó không hề chú ý tới ánh mắt trách móc của tôi và dần khuất dạng phía sau cổng trường. Enami-san cũng chẳng thèm để tâm đến họ, cô ấy chỉ liếc mắt để xác nhận rằng họ đã rời đi.

Tôi cũng muốn được như thế, cơ mà ….

“Có vẻ thú vị nhỉ?”

Tôi không thể cứ thế chạy đi và phớt lờ người đang đứng trước mặt mình được.

“Tôi đã nói rồi mà.”

“…… Cậu đã đợi tớ bao lâu rồi?”

Theo như tôi nhớ, Enami-san không hề tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào cả. Vì thế, thật lạ khi cô ấy lại không rời khỏi lớp sau khi buổi học kết thúc vào khoảng 3 giờ chiều.

"-Khoảng một giờ."

Tôi đã nói cho Enami-san biết mình có sinh hoạt câu lạc bộ, nên cô ấy có thể đã nghĩ tôi sẽ không về luôn. Tuy nhiên, thật đáng sợ khi nghĩ đến việc cổ đã “cắm trại” luôn ở cổng trường trong suốt khoảng thời gian đó.

“Hả? Một giờ á? Tại sao ……?”

“Như đã nói trước đó. Bởi vì chuyện này trông khá thú vị.”

Nếu vậy, tôi nghĩ mình không thể để nó tiếp tục thế này được. Dường như Enami-san đang thực sự quan tâm đến tôi rồi. Có thể nói: Lời chào hỏi ban sáng, ánh mắt nhìn nghiêng vào tiết toán và cuộc trò chuyện giờ nghỉ trưa, tất cả đều bắt nguồn từ điều đó.

Tôi liền thở dài.

“….. Cậu làm ơn có thể quên hết những gì tớ đã nói vào tuần trước được không? Không hiểu sao, tớ lại nghĩ đó chính là lý do tại sao gây ra cơ sự này, tớ thực sự xin lỗi về những gì mình đã nói lúc đó….”

“Giờ ăn trưa tôi đã nói là không có để tâm đến chuyện đó rồi mà?”

“Thì có, nhưng mà….”

Làm gì có chuyện như cậu nói chứ? Mà tôi cũng chẳng tìm ra được lý do nào khác để khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ về mình cả.

Tôi tự hỏi không biết mình nên làm gì đây. Thực sự, tôi muốn Enami-san rời đi càng sớm càng tốt. Nhưng sau cùng thì cô ấy đã mất công đợi tôi cả tiếng đồng hồ rồi, nên sẽ thật tệ nếu để cuộc trò chuyện này sớm kết thúc.

Cũng may là ở cổng trường vào thời điểm này khá vắng vẻ vì những học sinh không tham gia câu lạc bộ đã về hết và cũng chưa đến giờ về của các câu lạc bộ.

“Cậu về đường nào vậy?”

Tôi đã hỏi cô ấy với mong ước bí mật hai đứa sẽ về khác đường, song câu trả lời nhận được từ cô ấy đã khiến nó tan thành mây khói.

“Đường này.”

Cô ấy chỉ tay về phía con đường chạy xuống dưới đồi mà tôi vẫn thường hay đi.

Gương mặt của Enami-san lúc này không có vẻ gì là kênh kiệu cả. Bởi cô ấy đang thản nhiên nói chuyện như thể mình vừa mới gặp lại một người bạn cũ.

Và tôi đoán cũng đã tới lúc mình phải buông xuôi thôi. Bởi không may thay tôi chẳng có đủ dũng khí để bỏ mặc Enami-san ở lại rồi đi về nhà một mình. Thế nên tôi quyết định sẽ nghe theo mong muốn của cô ấy mà không cần biết mục đích là gì.

Hai chúng tôi bước qua cổng trường và cùng nhau đi bộ xuống dốc.

Có một sự thật là, tôi không biết mình phải nói gì với cô ấy. Vì trong quá khứ tôi chưa từng tiếp xúc với Enami-san nên tôi chẳng thể biết được cô ấy thích cái gì hay nghĩ gì về của cuộc sống của mình cả. Việc đột nhiên ở riêng với cô ấy thế này rồi còn trò chuyện nữa quả là điều không tưởng.

Còn về phía Enami-san, dù cho cô ấy chính là người đã yêu cầu tôi đi về cùng, nhưng vì có chút miễn cưỡng. Nên bầu không khí có phần khó xử.

Khi hai đứa gần đi đến cuối con dốc, thì rốt cuộc Enami-san cũng mở lời.

“Theo cậu trường học có vui không?”

Tôi không hiểu mục đích của Enami-san khi hỏi câu này cho lắm nhưng nhờ có nó mà sự im lặng đã bị phá vỡ nên tôi vừa bớt được chút căng thẳng.

“Nếu phải chọn giữa vui và không vui, tớ sẽ chọn vui. Vì tớ thích không khí ở lớp học.”

“Phải rồi nhỉ”

Bầu không khí lại trầm lặng. Mặc cho tôi cố gắng trả lời câu hỏi được đặt ra, thì trái lại, câu phản hồi từ Enami-san khá tẻ nhạt.

“Cậu không vui sao, Enami-san?”

Tôi đoán Enami-san không hề nghĩ nó vui, bởi cô ấy thường xuyên đi học muộn. Nhưng câu trả lời tôi nhận được lại là:

“….. Chẳng có gì đặc biệt.”

Không biết cái cụm từ “Chẳng có gì đặc biệt” kia nên hiểu theo nghĩa tích cực hay tiêu cực nữa.

Tiếp đó, Enami-san liền hỏi tôi.

“Cậu có thích học không?”

“Chẳng có gì đặc biệt ….”

Không hiểu sao, tôi cũng trả lời y hệt cô ấy. Thật lòng mà nói, tôi không thích học lắm, chẳng qua nó là việc dễ làm nhất mà thôi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ mình không đủ tự tin để truyền tải một hàm ý như thế. Nên tôi mới nói: “Chẳng có gì đặc biệt.”

“Hmmm…”

Và câu trả lời từ Enami-san vẫn mơ hồ như những câu trước.