Mình nên làm gì đây?
Đó là điều đầu tiên mà tôi đang nghĩ đến lúc này.
Thật lòng mà nói, tôi đã chuẩn bị gì đâu. Thế nên, tôi nào có thể tưởng tượng được rằng mình sẽ ngồi nói chuyện thế này chứ, câu chào hỏi còn chưa nghĩ đến cơ mà.
“……”
Vẻ mặt của Enami-san không hề biểu lộ bất kỳ một cảm xúc tiêu cực nào cả, ví dụ như một người bình thường sẽ phải lo lắng hoặc bồn chồn gì đó. Nhưng Enami-san thì không, bạn sẽ chẳng thể biết được cô ấy có thể làm chuyện gì.
Mọi thành viên trong lớp đều nhìn về phía chúng tôi. Việc Enami-san đang nói chuyện với một người không phải là Nishikawa đã thu hút họ. Bởi vì đó là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
“Uh, uh, hả?”
Bình tĩnh là cách mà tôi đã chọn để giải quyết tình huống này. Nhưng dù gì thì nó cũng là một tình huống bất thường, cho nên tôi sẽ cố gắng chọn ra câu trả lời an toàn để kết thúc nó.
“Cái phản ứng đó khó chịu lắm đấy. Tôi đây chỉ đơn giản là muốn nói chuyện với cậu thôi.”
“À phải, tớ nghĩ vậy.”
Thế sao cậu không nhìn lại mình trong quá khứ đi? Chẳng phải chính cậu cũng đã rất khó chịu khi nói chuyện với ai đó sao?
“Đó là hộp bento cho bữa trưa à?”
Dù cậu có nhìn nó theo phương diện nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một hộp cơm trưa mà thôi. Cơ mà tôi sợ mình sẽ bị tiêu diệt nếu nói thế nên đành gật đầu.
“Hmm, cậu làm nó à?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Huh.”
Đó thật sự là một màn tra tấn tinh thần. Tại sao tôi lại phải tham gia một cuộc trò chuyện không có mục đích như thế này dưới bao cặp mắt săm soi của mọi thành viên trong lớp cơ chứ? Cũng vì lý do đó mà tôi có thể cảm nhận thấy lưng mình đang chảy mồ hôi nhễ nhại.
“Tại sao nãy giờ cậu cứ thậm thụt nhìn lén sau lưng tôi vậy?”
“…… Cậu không hiểu tình huống này sẽ gây ra điều gì ở nơi công cộng sao?”
Và cuối cùng Enami-san cũng quay đầu lại.
Mọi người vội vã tránh mặt, nhưng đã quá muộn. Trong không gian yên tĩnh thế này, chúng tôi là nhũng người duy nhất nổi bật. Tôi cá chắc cô ấy cũng nhận ra được điều đó.
Nhưng dù thế, nó chẳng tác động được gì tới Enami-san, vì cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi.
“Cậu có hay nấu ăn ở nhà không?”
Ai đó cứu tôi với. Tôi quay sang nhìn thằng Saito và Shindo với ánh mắt cầu cứu, nhưng bọn nó lại quay mặt đi. Hai đứa nó nhỏ giọng trò chuyện với nhau như thể không quen biết. Bọn nó đã hoàn toàn bỏ mặc tôi rồi.
Tôi nỗ lực tìm kiếm sự giúp đỡ từ Nishikawa và Fujisaki, nhưng mà họ đã bị Enami-san che khuất.
“Này, cậu có nghe thấy tôi nói gì không đấy?”
Tôi liền gật đầu.
“Có, tớ có. Tớ vẫn thường dùng đồ ăn thừa từ bữa trước cho bữa ăn trưa.”
“Cậu thì sao, Enami-san? Ở nhà cậu có nấu ăn không?”
Giờ thì, tôi sẽ là người hỏi. Vì tôi nghĩ Enami-san thích nấu ăn nên cô ấy mới chọn chủ đề này.
Nhưng Enami-san đã hỏi vặn lại.
“Cậu nghĩ bên nào thì tốt hơn ….?”
“Huh?”
Tôi tự hỏi không biết cô ấy đang nói về vấn đề gì.
“Cậu nghĩ bên nào thì tốt hơn, một bên có thể nấu ăn và một bên thì không?”
Vì thấy được gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Enami-san nên tôi biết cô ấy không hề nói đùa.
“Tớ nghĩ biết nấu ăn sẽ tốt hơn ….”
“Hmmm.”
Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của cô ấy. Vì thế, trước hết, tôi nghĩ mình nên cẩn thận để không nói ra bất cứ điều gì có thể xúc phạm tới cổ.
“Mà, chuyện tuần trước, cho tớ xin lỗi. Tớ biết mình đã nói ra điều gì đó kỳ lạ…”
Tôi đã chọn cách xin lỗi để dập tắt đi sự lo lắng của mình từ trong trứng nước.
“Không sao đâu vì tôi cũng đâu có quan tâm gì đến chuyện đó …..”
Này, nếu cậu không có quan tâm đến nó thì sao giờ lại học hành nghiêm chỉnh thế? Và chẳng phải rất lạ khi cậu đang nói chuyện với tôi sao? Dù vậy, lẽ dĩ nhiên, tôi nào dám nói ra những câu như thế chứ.
“Vậy sao, tớ rất vui khi nghe được điều đó. Nhưng quả thật tớ vẫn nên xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc học của cậu.”
“….. cậu học giỏi, phải không?”
“Ừ. Đại loại thế.”
“Hmm.”
Suốt nãy giờ, coi bộ cô ấy chỉ toàn cố tìm hiểu mấy cái thông tin lặt vặt. Tôi không biết liệu chỗ đó có đủ cho cô ấy thủ tiêu tôi không.
“Thế cậu có tham gia câu lạc bộ nào không ….?”
“À, thì. Tớ đang là thành viên của câu lạc bộ Khoa học.”
Tôi nỗ lực che giấu thông tin nhiều nhất có thể, nhưng cứ hễ nhìn vào mắt của Enami-san, thì cái nỗ lực đó lại tan biến hết. Đó thực sự là một áp lực dữ dội.
“Vậy hôm nay cậu có đến đó không?”
“À, thì. Hôm nay tớ sẽ về nhà sớm để chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới.”
“Vậy sao…”
Mặc dù đâu đó trong tôi cho rằng mình không có nghĩa vụ phải thành khẩn như vậy, nhưng tôi không chắc mình có thể nói dối được chuyện đó.
Có thể nói tôi đã hoàn toàn từ bỏ ý định nhìn thấu mục đích của Enami-san từ lâu rồi. Với tôi bây giờ việc có thể làm duy nhất là chờ đợi cơn bão tố này qua đi.
“…… Gặp lại sau.”
Nói xong, Enami-san bỏ đi. Khi nhìn thấy cô ấy bước ra khỏi lớp, tôi mới dám thả lỏng cơ thể.
Không khí trong lớp bớt dần căng thẳng và mọi người thì cũng từ từ trò chuyện trở lại. Còn Nisikawa và Fujisaki thì đang nghểnh cổ nhìn tôi.
“Này, mày đã gây ra lỗi lầm gì à?”
Thằng Saito đã hỏi tôi như vậy. Với một tâm thế lo lắng cho tôi, ít nhất là vậy.
“…..Tao không biết nữa.”
“Tao còn sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ấy vậy mà mày lại có thể nói chuyện bình thường được với cổ.”
“…… À thì bằng một cách nào đó.”
Tình trạng bây giờ là một minh chứng, tôi đã có thể vượt qua nó. Tôi tin chắc rằng mình đã không mắc phải một sai lầm to lớn nào ở cuộc trò chuyện đó.
Dù vậy tôi nghĩ mình nên dừng lại ở đây thôi. Nếu còn nghĩ về nó nhiều quá nữa, tôi sẽ phát điên lên mất. Chuyện còn lại cứ để cho Nishikawa, và tôi sẽ vượt qua được cơn bão tố đó.
Thế nhưng, câu trả lời sắp tới đã cho tôi thấy mình ngây thơ đến nhường nào khi nghĩ như vậy.
Sau khi kết thúc giờ hoạt động câu lạc bộ, tôi, Saito và Shindo cùng nhau đi bộ về phía cổng trường.
Vì hôm nay chúng tôi kết thúc sớm nên bây giờ mới chỉ là 5 giờ chiều. Do đó bầu trời xung quanh vẫn sáng hơn thường ngày, mặt khác, đứng ở nơi đây có thể nghe thấy tiếng hò hét của các câu lạc bộ thể thao từ đằng xa vọng đến.
“Sau cùng thì, cô nàng bất cần đời đó lại học hành nghiêm chỉnh trong lớp cả ngày hôm nay.”
Thằng Saito nói như thể vừa sực nhớ ra. Mà thật vậy, cô ấy đã giữ yên lặng cả buổi sáng cũng như buổi chiều.
“…… Nếu ngày mai chuyện này vẫn còn tiếp diễn, thì hẳn sẽ kỳ cục lắm.”
Khi bước tới gần cổng trường, tôi tự hỏi liệu có phải là do mình đang nói về chuyện đó hay không. Nó như kiểu “vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện“vậy. Bởi vì, tôi vừa mới trông thấy bóng dáng một người đáng lẽ ra mình không nên nhìn thấy.
Tất cả chúng tôi đều dừng lại và đứng chôn chân.
Một làn gió nhẹ liền thổi qua. Vì tiết trời đã sang thu nên nó mang tới một cảm giác khá mát mẻ và khô ráo.
Giữa hai cột trụ được làm bằng gạch nâu đỏ là một cánh cổng bằng sắt màu đen. Cánh cổng ấy hiện giờ vẫn đang mở, và ở nơi đó đang có hình bóng của một nữ sinh.
Mái tóc màu nâu của cô gái ấy đung đưa theo làn gió. Nhìn cảnh tượng đó từ phía xa quả thật rất đẹp dù cho người thiếu nữ ấy chỉ đứng ở đó và nghịch chiếc điện thoại trên tay.
Phải, người đó không ai khác chính là Enami-san.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi nuốt một ngụm nước bọt. Và rồi, một suy nghĩ viển vông liền xuất hiện thoáng qua trong tâm trí tôi: “Không lẽ cô ấy đang đợi mình sao?”.
(……Gặp lại sau.)
Từng câu từ ấy lại vang lên trong đầu tôi một lần nữa.
Không phải đâu.
Tôi cố gắng không nghĩ về điều đó, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn cứ kích thích trí não tôi.
Tôi không hiểu.
Thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là bỏ chạy, trốn tránh, cùng những suy nghĩ bất lực khác.
Chuyện gì đang xảy ra với Enami-san, tôi nào có biết.
Đến tôi còn chẳng thể biết mình muốn làm gì nữa là.
Nên vì thế cũng không hề hay biết mình phải làm gì nữa.
“……”
Mãi một lúc sau Enami-san mới nhận ra sự có mặt của chúng tôi.
Cô ấy nhìn lên với đôi mắt nở to.
Và nói:
“Cậu đây rồi.”
Cuộc phục kích này dường như đã làm cho Enami-san mỉm cười một chút.