Giả kim thuật sư năm nhất (23)
Sau khi tiếp cận mỹ nhân, cô ấy dẫn tôi đến quán bar chật hẹp bừa bộn.
Chẳng khác gì tòa nhà đa thuê ở Kabukicho. Tầng rộng khoảng ba mươi mét vuông này cũng chẳng trang trí gì, đơn giản là thuê căn hộ có sẵn nội thất rồi mở quán - phiên bản fantasy.
Giữa sàn đá, vài dãy sofa da và bàn gỗ bày la liệt.
Người đẹp tôi chặn đường đã biến mất, thay vào đó là phụ nữ xấu xí rót rượu. Tôi uống hết ly này đến ly khác. Rượu cũng dở tệ, hàng rẻ tiền.
Xin hãy để tôi lên giường với người đẹp mà tôi chặn đường. Tôi không đủ can đảm để thốt lên lời đó.
Nhưng sao lại thành ra nông nỗi này?
Không phải không có nghi ngờ.
Uống chừng một tiếng, gã đàn ông mặt bặm trợn đến đòi thanh toán. Khoảnh khắc này biến nghi ngờ mơ hồ thành sự thực hiển nhiên. Trước đó tôi còn cố trấn an bản thân đừng nghĩ xấu, nhưng chính hắn đã lộ rõ.
"Tổng cộng ba đồng vàng."
"...Đùa à?"
Quán bar lừa đảo. Ngay từ đầu đã nghi vậy, nhưng vẫn nuốt trôi.
Gái tiếp rượu xấu thế, tôi vẫn nuốt.
Nuốt xong lại thấy hơi dễ thương, còn xoa đầu cô ta. Đúng là thân phận trai tơ, dù đối phương xấu xí dị dạng thế nào, chỉ cần trò chuyện một tiếng là nảy sinh tình cảm.
Nếu sống chung ba ngày, tôi tự tin sẽ yêu cô ấy mất. Đúng vậy, lũ khốn hiểu thật. Tất cả đều biết cách chọn khách. Đương nhiên rồi.
Nhưng khoảnh khắc xấu xí mà đẹp đẽ ấy cũng đã kết thúc. Vĩnh biệt đêm nay.
"Ơ này..."
Ai lại mang theo ba đồng vàng ra phố chứ?
Một đồng trị giá triệu rưỡi yên. Đúng là phóng đại quá mức. Quy mô bẫy tình ở thế giới này khác hẳn. Hoành tráng thật.
"Chẳng lẽ cậu không trả nổi?"
"Ơ, cái này, tôi..."
Lấy đâu ra, chết tiệt. Làm sao bây giờ? A~ phát điên lên được.
Trong lòng hỗn loạn. Làm thế nào? Tôi bối rối vô cùng.
Đúng lúc ấy, giọng quát tháo vang lên.
"Ê? Ba vàng sao? Đùa à!"
Hóa ra còn có kẻ ngốc khác trong quán.
Sự chú ý đổ dồn về phía đó.
"A..."
Kết quả là gặp người quen. Sao lại là Mercedes chứ, lại còn say khướt nữa.
Ánh đèn quán quá tối, giờ mới nhận ra có người khác.
"Mấy...mấy người làm ơn tử tế đi!"
"Đừng nói thế, giá cả công bằng mà."
Sao đàn bà lại tới quán kiểu này, lại còn uống một mình, không nghi ngờ mới lạ. Nhưng thực tế cô ấy đang ngồi đó, nghi ngờ cũng vô ích. Tôi vẫn còn khả năng nhìn nhận sự thật mà.
Tôi chưa say, chưa đâu.
"Cô...cô kia, không phải là..."
Nhưng tôi vẫn buột miệng gọi.
Thấy cô ấy ở đây đương nhiên phải ngạc nhiên.
"!"
Đối phương quay đầu lại. Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã cau mày sâu hơn.
"Anh...anh làm gì ở đây!"
"Tôi mới muốn hỏi cô, đàn bà con gái sao lại..."
"!......Bởi vì..."
Mercedes đột nhiên ấp úng.
Kẻ tiếp lời là gã đàn ông lực lưỡng đứng cạnh. Chắc cùng phe với kẻ đưa hóa đơn cho tôi, thuộc dạng đàn ông đe dọa của quán. Ánh mắt sắc lẹm đầy chế nhạo:
"Cô này là lesbian đấy. Có gái tiếp là uống tới bến luôn."
"Thật á!"
Nữ hiệp sĩ thảm hại. Phải đi tìm gái trong quán, đúng là thảm.
"Im... im đi! Đàn bà yêu đàn bà có sao đâu!"
Phủ nhận đôi lời cũng được vậy, nhưng cô ta lập tức công khai xu hướng. Cô gái ngồi cạnh mặt cắt không còn hột máu, chắc bị sờ soạng khắp người rồi. Trời, đúng là kích thích.
Cảm giác như vừa chứng kiến thứ đáng giá ba đồng vàng.
"Này hiệp sĩ, đừng có mơ trốn nợ. Không thì tôi báo hết cho hội hiệp sĩ. Sư đoàn ba phải không? Tôi thích mấy cô hay xả ngôn đấy."
"Sao...sao anh biết!"
"Cô không biết mình khoe khoang ầm ĩ với tiếp viên sao, Mercedes-san?"
"Cả tên cũng lộ rồi!"
Cô Mercedes này lỏng mồm thật. Phát ngôn hết thông tin cá nhân.
"Nhưng...ba đồng vàng thì hơi quá..."
"Hả? Vậy đành chịu thôi. Không đủ tiền thì tự kiếm đi. Nếu không trả hết nợ rượu, tôi giao cô cho hội hiệp sĩ xử lý."
Khục khục. Gã đàn ông cười đểu.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười theo. Chẳng biết từ lúc nào, quán đã xuất hiện thêm mấy nhân viên nam vây quanh. Khoảng bảy tám tên, mặt mày hung dữ.
Họ chắc chắn không để chúng tôi ra về dễ dàng, mỗi kẻ đều tỏa khí thế vắt kiệt đối phương. Đặc biệt Mercedes nóng bỏng nên có giá trị lợi dụng. Vẻ mặt say khướt đỏ ửng càng khiến người ta phát thèm.
Nếu được cô gái kiểu này tỏ tình, tôi nguyện làm ATM cả đời.
"Ừm, dùng điểm yếu đe dọa, đúng là hèn hạ..."
Uống đến nỗi lè nhè, cô cũng tệ lắm đấy.
"Ồ? Muốn rút kiếm? Bọn này cũng không đứng nhìn đâu."
"...!"
Tay Mercedes với lấy chuôi kiếm. Đám đàn ông xung quanh cũng chuẩn bị vũ khí. Sao đột nhiên đánh nhau thế.
Cô gái ngồi cạnh tôi cũng lẻn ra phía sau quán, như thể chuẩn bị giao chiến thật.
Cả hai đều không có tiền dàn xếp, để đón bình minh an lành, chỉ còn cách dùng vũ lực mở đường máu.
Điểm cần lưu ý: Trạng thái bất thường của Mercedes - say bí tỉ. Lúc thường đáng tin cậy bao nhiêu, giờ thành gánh nặng bấy nhiêu.
Giải quyết tình huống này phó mặc cho tôi, hơi máu lửa nhỉ.
Trước tiên phải xem năng lực địch. Lâu rồi không gọi thứ này.
Tôi tùy ý chọn vài tên gọi ra cửa sổ thuộc tính. Come on!
===
Tên: Johnny
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Loài người
Cấp độ: 19
Nghề nghiệp: Nhà hàng
HP: 292/309
MP: 0/0
STR: 70
VIT: 120
DEX: 161
AGI: 57
INT: 40
LUC: 48
===
Tên: Bob
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Loài người
Cấp độ: 21
Nghề nghiệp: Nhân viên nhà hàng
HP: 102/229
MP: 0/0
STR: 100
VIT: 110
DEX: 131
AGI: 97
INT: 10
LUC: 78
===
Tên: Michelangelo
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Loài người
Cấp độ: 22
Nghề nghiệp: Nhân viên nhà hàng
HP: 10/269
MP: 0/0
STR: 100
VIT: 90
DEX: 131
AGI: 77
INT: 20
LUC: 18
===
Lẫn cả đứa sắp chết. Ổn không, Michelangelo? Nhìn kỹ thì mặt mày xanh xao nhưng không thương tích, ốm đau chăng?
Kệ đi, biết được lực lượng địch rồi, yếu hơn lão mạo hiểm giả khi trước chút ít.
Nhân tiện so sánh bản thân với chúng thế nào.
===
Tên: Tanaka
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Loài người
Cấp độ: 35
Nghề nghiệp: Giả kim thuật sư
HP: 3909/4609
MP: 99500000/99500000
STR: 375
VIT: 560
DEX: 852
AGI: 442
INT: 7922000
LUC: 29
===
Sao cấp độ tăng nhiều thế.
Từ năm lên ba mươi lăm, tận ba mươi cấp.
Vì sao?
À, do hạ orc cao cấp.
Chỉ số LUC thấp thế này, có cách nào xử lý không? Vả lại, LUC trong thế giới này thực sự ảnh hưởng thế nào? Nếu nói hoàn cảnh hiện tại đều do nó, nghe cũng có lý.
Dù sao, thoát khỏi đây dễ như trở bàn tay.
Đúng là huyền thoại ta đây mạnh nhất.
"Xin lỗi, tôi không thể giao cô ấy cho các người."
Có cửa sổ thuộc tính hậu thuẫn, thái độ tôi bỗng cứng rắn. Rời ghế sofa, điệu nghệ bước tới chỗ Mercedes. Dù lũ tiểu nhân đã bày thế đón đánh, tôi vẫn bước đi vững vàng, đường hoàng.
Mercedes nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng tay vẫn không buông cô gái, chứng tỏ lesbian chính hiệu. Tay kia còn mân mê bộ ngực không ngượng tay.
Cô gái mặt mày chán ghét, ánh mắt như Sophia nhìn tôi vậy.
"Anh...anh xông vào làm gì!"
"Cô im lặng chút đi."
Đứng cạnh Mercedes, tôi quay sang lũ tiểu nhân đang giương mắt. Hai chân dang rộng bằng vai, tay phải giơ thẳng về phía chúng.
"Các người thích Hoả cầu không?"
"...Hả?"
Tay phải duỗi thẳng như mời chào khẽ búng ngón tay.
"Pách!" Một tiếng khô giòn.
Cùng lúc, vô số Hoả cầu hiện ra trong không gian. Nhớ lại lần nướng chín lưng Ma đạo quý tộc, lần này tôi điều chỉnh uy lực thành lửa nhỏ để tránh lặp lại sai lầm, mong mọi người hài lòng.
Mỗi quả cỡ trái bóng chuyền, tổng cộng hơn chục trái.
"Cái gì!... Anh... anh là pháp sư?"
Gã đàn ông đờ đẫn.
"Muốn chết thì xông lên, xếp hàng từng đứa."
Nghe vậy, lũ tiểu nhân nổi giận.
"Sợ... sợ Hoả cầu thì đừng ra giang hồ!" "Chỉ một pháp sư, không gian chật hẹp có gì đáng sợ!" "Đúng, đông người thế này, giết ngươi trong nháy mắt!" "Bắt ngươi hết nói khoác!"
Lũ tiểu nhân gào thét xông tới.
Dũng cảm, thật dũng cảm.
Nhưng chỉ dũng cảm không thắng nổi Hoả cầu của tôi.
"Gyaaaa!" "Uwooo!" "Ohyeeee!" "Gyaaa!" "A a, a a!"
Liên tiếp tiếng thét.
Mỗi đứa một quả, Hoả cầu chính xác đập vào kẻ tấn công. Đương nhiên rồi, Hoả cầu bay theo ý muốn, không đứa nào né được. Hoả cầu tên lửa của ta mạnh áp đảo.
Hoả cầu chạm mục tiêu lập tức nổ tung, lửa bắn tứ phía. Vì nghiêm túc thì có thể giết chết cả orc, tôi chỉ định dọa cho chúng chạy. Nhưng ngọn lửa vẫn mạnh, thiêu chúng rú thảm.
Lửa cũng bay về phía tôi. Không gian chật hẹp thế này thì đương nhiên.
Định làm màu trước mặt Mercedes, hóa ra hơi quá tay.
"Nóng quá! Nóng quá!"
Đúng là tự làm khổ mình.
"Này, đồ khốn! Trong không gian chật thế này mà phóng Hoả cầu, đầu óc có vấn đề à... A! A... Này, cháy rồi! Tó... tóc tôi!"
"Uwoooo! Áo...áo dính lửa rồi! Chết chắc!"
Hai người cuống cuồng chạy về phía cửa. Nhảy qua đám tiểu nhân bị bỏng nặng, biến mất tăm.
*
Minh họa này đúng đáng tiền. ATM ở đây đại ý là kiểu đàn ông chỉ để lợi dụng, người phụ nữ muốn rút bao nhiêu tiền cũng có. Vậy là ông chú đi đến phố đèn đỏ nhưng lại gặp scammer, hết chỗ nói.