Thoát kiếp lang thang (12)
Chúng tôi đến quán rượu nơi Sophia làm việc. Gần một giờ nữa là đến trưa rồi, vậy mà trong quán không thấy một vị khách nào, thậm chí cả nhân viên cũng không. Chỉ thấy lác đác vài người, một người đàn ông có vẻ là chủ quán, Sophia, và –
"Anh không phải là..."
"Ồ? Anh thật sự đến rồi à."
Vị quý tộc ma pháp bị tôi "sấy" cho tơi tả hôm kia.
Vậy thì mọi chuyện đơn giản rồi, xem ra là Sophia đã bán đứng tôi. Bán cho ai ư, đương nhiên là vị quý tộc đại nhân này rồi. Tôi nhìn về phía cô ấy, mắt vừa chạm nhau một chút, cô ấy liền vội quay đi.
Dựa vào tình hình mà phán đoán, người đàn ông trung niên bên cạnh Sophia chắc chắn là chủ quán ở đây. Ông ta cũng vậy, mắt vừa chạm phải tôi liền lập tức cố gắng giả vờ không quen biết, toàn thân toát ra thái độ ‘làm ơn đừng liên lụy chúng tôi’.
"Có việc gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút thôi."
"...Nói chuyện hả."
"Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, lên xe đi."
Giọng điệu không cho phép từ chối. Nếu từ chối thì sẽ thế nào đây. Tôi liếc nhìn Sophia, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ấy cứ thúc giục tôi lên xe.
Quý tộc trong chốn thị thành chắc cũng như bọn xã hội đen hô mưa gọi gió ở Kabukicho thôi nhỉ, như vậy là có thể hiểu tại sao cô ấy lại khẩn thiết đến thế rồi.
"Vậy thì được thôi."
"Đi."
Chỉ vài lời đã bị bắt cóc rồi.
Trên đường đi, chúng tôi không nói một lời nào.
*
Xã hội đen ở Kabukicho ám chỉ sự hiện diện và hoạt động của các tổ chức tội phạm có tổ chức, đặc biệt là Yakuza, tại khu phố đèn đỏ Kabukicho của Tokyo. Các băng nhóm này thường kiểm soát hoặc liên quan đến nhiều hoạt động kinh doanh hợp pháp lẫn bất hợp pháp trong khu vực giải trí về đêm này.