Giả kim thuật sư năm nhất (4)
Lời thì thầm tiếp tục cho đến khi giáo viên tiết học tiếp theo bước vào mới dừng. Nói cách khác chính là giáo viên vừa bước vào cửa, tiếng thì thầm liền dừng lại. Cuối cùng trái tim tôi cũng miễn cưỡng vượt qua được cơn khủng hoảng này.
Ánh mắt nghi ngờ của đám nam thanh nữ tú thật sự khó chịu vô cùng, áp lực lớn đến mức rất muốn về nhà mình, trùm kín người bằng chăn ở trên giường nhà mình, ngủ một giấc mấy năm liền. Thanh niên bây giờ đúng là...
Sau khi vượt qua thử thách đầu tiên, tiết học đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu.
"Bây giờ bắt đầu vào học."
Không ngừng cảm thấy có ánh mắt quét qua tôi. Ảo giác thôi mà. Không, khó nói lắm, nhưng cứ coi như đó là ảo giác đi.
"Tôi là Lydia Nannuzzi, giáo viên giả kim thuật năm hai của các em sắp tới, rất mong được chỉ giáo. Tôi sẽ dựa trên nền tảng giả kim thuật mà các em đã học vào năm ngoái, để hướng dẫn các phương pháp ứng dụng khác nhau."
Cô giáo tự giới thiệu tuần tự.
Tôi cũng xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Tôi dùng cuốn sổ mà cô gái ở quầy lễ tân đưa trước đó để ghi lại tên cô ấy.
Mà nói đến ứng dụng thì là ứng dụng kiểu gì? Tôi còn chưa học cả cơ bản nữa là. Từ hai chữ 'năm ngoái' mà nói, tiết học này là dành cho năm hai. Tôi kiểm tra lại sách giới thiệu một lần nữa, phát hiện ra lỗi của mình.
Tám phần là đi nhầm phòng rồi.
Tuy nhiên tôi cũng ngại không tiện rời đi giữa chừng, đành phải ngồi đến cuối.
"Bây giờ chúng ta bắt đầu bài học..."
Lydia đương nhiên sẽ không biết tôi đã phạm lỗi, liền thao thao bất tuyệt bắt đầu giảng bài.
"Tíu tít tíu tít tíu tít tíu tít."
"Blah blah blah blah."
"Líu lo líu lo líu lo líu lo."
Người này nói nhanh quá. Nhanh cực kỳ.
Người mới bắt đầu như tôi căn bản không thể theo kịp. Hiểu biết của tôi về giả kim thuật nhiều nhất cũng chỉ từ mấy quyển sách ở nhà, nếu không củng cố thì sẽ bị đội sổ vạn năm mất. Đã nhận tiền của người khác mà đi học, đây là điều nên tránh.
Hơn nữa cái tên quý tộc ma thuật kia khi nổi giận hình như rất đáng sợ.
"Điểm quan trọng đầu tiên trong ứng dụng thực tế của giả kim thuật..."
Cô giáo giảng bài không ngừng nghỉ.
Tôi cố gắng hết sức mở to mắt, cắn chặt răng, với tư thế nghe giảng kiểu gì cũng phải nuốt trọn mọi lời cô ấy nói. Tâm trạng như sắp đến kỳ thi lớn, phải chép lại tất cả những gì cô ấy nói không sót một chữ nào vào sổ ghi chép.
Bởi vì tôi nghĩ rằng tất cả những kiến thức được truyền thụ ở đây chắc chắn đều là kiến thức mới tinh xảo. Tuy nhiên khóa học mới trôi qua vài phút, tôi đã giật mình nhận ra kiến thức mà cô Lydia dạy, thực ra chỉ tương đương với tóm tắt tôi đã đọc ở nhà, tức là chỉ một phần nhỏ.
Tôi thấy đây là trường học có học phí năm chục triệu mỗi năm nên mới nghiêm túc như vậy, kết quả tình hình có chút không đúng. Nói sao nhỉ, những thứ cô giáo giảng tôi đều đã xem qua trong sách rồi. Này này này, bây giờ là sao đây?
"Vì thế, những thứ cần thiết để luyện chế dược phẩm từ cấp trung trở lên là..."
Cô giáo cứ nói mãi, nói đi nói lại.
Nếu đây là một bài kiểm tra, tôi còn có thể chúc mừng bản thân đã đoán trúng phóc đề.
"Những nguyên liệu này chủ yếu phân bố ở phía nam vùng đầm lầy Shigley, tuy nhiên đó là nơi sinh sống tập trung của người thằn lằn và các quái vật mạnh mẽ khác, giả kim thuật sư muốn tự mình thu thập cơ bản là điều không thể, vì vậy sẽ theo đơn vị đội nhóm..."
À phải rồi, vừa nãy có người nói tôi giống người thằn lằn đúng không? Trực tiếp đá tôi ra khỏi chủng tộc người thì cũng quá đáng lắm rồi.
"Vì thế, để nâng cao chất lượng dược phẩm từ cấp trung trở lên thì phải..."
Tôi tự nhận thái độ rất nghiêm túc, nhưng càng nghe càng muốn ngủ. Mấy năm nay kể từ khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn khát khao, khát khao và lại khát khao có một ngày được quay lại cuộc sống học sinh đã qua đi, kết quả sau khi nó thành hiện thực, tôi vẫn muốn ngủ.
Buồn ngủ quá.
Tôi chợt nhớ ra rằng mình là loại người tàng hình ở đại học, chỉ lo học cho đủ tín chỉ, gần như chỉ xuất hiện khi thi cử.
Khi lên lớp, giáo viên thường gọi học sinh trả lời câu hỏi. Nhưng có lẽ vì tôi trông khác biệt rõ rệt, nên họ cố tình bỏ qua hoặc không muốn dính líu đến tôi… Đúng vậy, chắc chắn là như thế, khốn nạn. Tóm lại là tôi chưa từng phát biểu, lần nào cũng bình an vô sự.
Sau khoảng một giờ theo cảm nhận, ngược lại với dự kiến ban đầu, tiết học này kết thúc mà không có bất kỳ rắc rối nào khi chuông vang lên.
*