Hội Mạo hiểm giả (22)
Đồ đạc dọn dẹp sạch sẽ, chúng tôi lại lên xe ngựa.
Lắc lư mấy khắc, cuối cùng cũng đến được ngôi làng đích. Nghe anh chàng đẹp trai nói, ngôi làng này đã có lịch sử mấy trăm thế hệ, là một khu dân cư có quy mô lớn hơn làng bình thường một chút, nhưng so với thị trấn thì lại hơi nhỏ.
Thời gian từ khi vào làng đến tối, đều là tự do hoạt động.
Đây là vì lũ Orc mà chúng tôi cần xua đuổi chỉ xuất hiện vào đêm khuya để phá hoại ruộng đồng hoặc hại người, chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày. Thói quen này rất giống với các loài phá hoại như hươu nai hay gấu vậy.
Sau khi ổn định chỗ ở, chúng tôi bắt đầu sắp xếp hành lý.
Phòng thì một phòng nam, một phòng nữ. Cá nhân tôi thì mong muốn cả bốn người ở chung một phòng, nhưng hy vọng nhỏ nhoi này nhanh chóng bị dập tắt. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, tránh được thảm kịch tôi phải ngủ một mình một phòng thì cũng tốt rồi nhỉ.
"Sau khi hoạt động tự do kết thúc, xin hãy tập trung tại quán trọ này."
"À, được ạ. Tôi biết rồi."
Chúng tôi rời phòng, hội ngộ với hai cô gái.
Sau khi trao đổi thông tin ở hành lang thì tạm thời giải tán.
Ba người họ sẽ làm gì nhỉ?
Mặc dù không có đầu mối, nhưng tôi, người biết điều, liền phong độ rời đi.
Bóng đèn thì cứ đi chỗ nào mát mẻ mà ở.
"Vậy tôi xin phép cáo lui trước."
Tôi cúi chào một cái, rời khỏi ba người họ.
Rời khỏi quán trọ ra ngoài trời.
So với thị trấn trước đó, nơi đây vô cùng yên tĩnh. Số người đi lại giảm đi mấy bậc, mang cảm giác thôn quê. Vả lại, đàn ông ban ngày phần lớn ra ngoài làm việc, mật độ dân số trong làng chắc hẳn còn ít hơn nữa.
Tôi lang thang vô định trên con đường đất trần.
Nghĩ lại thì, sau khi rời khỏi quán trọ tôi cũng chẳng có việc gì làm ở đây.
Thật là thất bại.
Thế nên tôi nhanh chóng quyết định quay trở lại quán trọ.
Nếu họ vẫn còn trong phòng có thể sẽ hơi ngượng ngùng, nhưng chắc họ sẽ không ru rú ở đó đến tối đâu nhỉ. Với đám người thích hưởng thụ cuộc sống như vậy, đi chơi vui vẻ là ý nghĩa của cuộc sống rồi, giờ này chắc đang ăn uống vui vẻ lắm.
Cảm giác bữa trưa còn chưa tiêu hóa xong, bữa tối có thể miễn.
Cứ ăn đại chút thịt khô là được.
Hôm nay dậy khá sớm, cứ ngủ bù một giấc để chuẩn bị cho hoạt động ban đêm đã. Chỉ bị xe ngựa lắc lư qua lại mà hình như đã tiêu hao không ít thể lực, cảm giác muốn ngủ vùi trên chiếc giường êm ái bắt đầu trỗi dậy.
"Được, đi ngủ thôi."
Tôi phóng tầm mắt nhìn những cửa hàng như tiệm đạo cụ, quán rượu, rồi đi vòng quanh cả làng một vòng.
Đến khi chân bắt đầu mỏi thì tôi quay về quán trọ, trước khi vào cửa thì chào hỏi bà chủ quán đang đứng ở đó. Tầng một là nhà hàng, bên tường có một đoạn cầu thang, lên tầng hai là các phòng khách.
Tôi đi một đoạn ngắn trên hành lang kêu cọt kẹt.
"A~ buồn ngủ quá~"
Khi đến trước cửa phòng, bỗng nhiên tôi nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Tôi dừng tay đang chuẩn bị mở cửa phòng nam lại.
Âm thanh đó truyền đến từ phòng nữ bên cạnh.
Tóm tắt phân cảnh tiếp theo: Tiếng ba người ‘mây mưa’ truyền đến từ sau cánh cửa, trong đó một người được ‘cưng chiều’ nhiều hơn người còn lại. Trái tim ông chú vỡ tan thành trăm mảnh.
Trong phòng rõ ràng truyền ra tiếng của hai nữ một nam, và tất cả đều quen thuộc. Hai người nữ đều đang rên rỉ, khiến tôi nhất thời có chút nghi ngờ, nhưng người nam đã nói chuyện không ít với tôi trong vài giờ qua, không thể nhầm lẫn được.
"…Không thể nào."
Diễn ra nồng nhiệt như thế này.
Tôi lẩm bẩm tự nói rồi âm thầm quay người.
Thật ra tôi đã sớm nghĩ đến việc họ có thể có mối quan hệ như vậy, nhưng việc này xảy ra ngay trước mặt, đối với một thằng trai tân chết tiệt như tôi thì kích thích vẫn quá lớn. Cú sốc vượt quá sức tưởng tượng, khiến chân tôi tự động bước đến quán rượu trong làng.
Có mấy quán rượu, tôi chọn quán đông người nhất rồi bước vào. Ngồi xuống quầy bar, tôi gọi rượu ngay không một lời thừa thãi. Từng ngụm rượu đổ vào bụng, khi định thần lại thì tôi đã uống cạn ly thứ ba.
Cồn là huyền thoại tuyệt nhất.
"A~ Rượu đúng là quá tuyệt vời~"
Dù vài giờ sau phải làm việc, tôi vẫn uống như thường.
Khi mặt trời bắt đầu ngả về tây, quán rượu cũng ngày càng náo nhiệt. Những người đàn ông kết thúc một ngày làm việc vất vả lũ lượt kéo vào, hô to cạn ly rồi uống rượu ừng ực. Quán không gian không lớn, gần một giờ sau đã chật kín khách.
Nữ phục vụ cũng bận rộn đón khách.
"Yuna, thêm một ly nữa!"
"Có ngay ạ~"
"Bên này cũng vậy!"
"Được được được~! Đợi một chút nha~!"
Nữ phục vụ của quán này tuy không xinh đẹp bằng cô nàng mỹ nữ gợi cảm Sophia ở quán bar trong thành, nhưng cũng đủ xinh rồi. Khoảng mười lăm tuổi, nói cô bé đẹp thì không bằng nói cô bé đáng yêu, mái tóc nâu cắt kiểu tóc bob ngang vai.
Dáng vẻ lớn tiếng đáp lời khách gọi khiến tôi thấy rất sảng khoái. Thân hình nhỏ nhắn loanh quanh khắp nơi, dường như thể hiện trọn vẹn cá tính hoạt bát của cô bé. Phản ứng của khách cũng rất tốt, không có việc gì là có người trêu chọc cô bé, muốn kéo cô bé ngồi xuống uống vài ly.
Có cảm giác như một cô thần tượng nhỏ của mấy chú mấy bác trong làng vậy.
"…Cứ nghĩ đến việc buổi tối cô bé cũng sẽ lên giường với bạn trai, tự nhiên thấy xót xa quá đi."
Những ảo tưởng hạ lưu, chính là mồi nhậu của tôi.
Loại rượu này nồng độ không cao, sẽ sủi bọt như bia.
Rượu chưng cất dường như không phổ biến lắm ở thế giới này. Xét thấy rượu chưng cất ở thế giới trước khi chuyển sinh của tôi mãi đến thế kỷ thứ mười mới ra đời, có lẽ có thể suy ra đôi chút về mức độ phát triển văn hóa văn minh của thế giới này.
Mà tôi lười suy luận.
Trong lúc tôi mượn rượu để làm tan chảy những suy nghĩ của mình.
Một tiếng gào thét xông vào.
Cửa quán "Rầm!" một tiếng bật mở mạnh.
Đồng thời—
"Đến… đến rồi! Orc đến rồi! Một đám Orc rất lớn kéo đến hại người!"
Một người đàn ông không biết từ đâu đến, dùng hết sức bình sinh ra sức gào thét.
Trong phút chốc, cả quán xôn xao.
"Cậu nói thật không đó!" "Sao lại đến sớm vậy!" "Một đám lớn như thế rốt cuộc là bao nhiêu chứ!" "Này này này, không phải đã mời người đến giết rồi sao! Trưởng lão đã mời rồi mà, đúng không!" "Mau đưa vợ con về nhà đi!" "Đàn ông mau vớ lấy vũ khí ra phía đông làng!"
Xem ra giờ làm việc đã sớm hơn kha khá.
Địa điểm là phía đông làng nhỉ.
Hết cách rồi, phải hành động thôi.
"Yuna, Yuna."
Tôi gọi nữ phục vụ.
"Hả? Khách… khách quý vẫn chưa đi sao? Orc—"
"Tiền của cô đây."
"A, cảm ơn."
"Không cần thối lại đâu, cô cứ giữ lấy đi."
"Vâng… vâng ạ…"
Tôi dựa vào can đảm có được từ rượu mà nói ra câu nói ít nhất một lần muốn thốt lên trước khi chết, rồi để lại một đồng bạc trên quầy bar làm tiền rượu.
Lịch thiệp không tả nổi.
Chắc hẳn Yuna đang tròn mắt nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi không chần chừ nữa, đứng dậy rời khỏi quán.
Tin tức đã lan truyền, dân làng chạy tán loạn, hỗn loạn thành một đoàn. Ồn ào thế này thì tôi không cần đến quán trọ để làm gián đoạn cái bữa tiệc thác loạn đó nữa.
"Lên sàn thôi…"
Tôi quyết định đi thẳng đến hiện trường sự việc—phía đông làng.
*
Vốn dĩ ở đây là một tấm minh hoạ màu và một tấm minh hoạ đen trắng