Thoát kiếp lang thang (2)
Được rồi, bây giờ nên làm gì đây?
Cầm một đống tiền lớn, tôi trăn trở một lúc, cuối cùng tôi đi đến tiệm bất động sản. Tại sao lại làm vậy ư, vì tôi muốn có một chỗ ở cố định trong thành phố này. Với tư cách là một người Nhật điển hình, hễ có nhiều tiền là muốn mua nhà, mua tổ ấm của riêng mình, nhà riêng có sân vườn!
Một số tiền lớn như vậy, không biết sau này khi nào mới kiếm được nữa, hơn nữa ở thế giới này tôi không có người thân quen. Vì vậy, điều cấp thiết nhất lúc này là thoát khỏi thân phận lang thang hiện tại.
Muốn đi tắm bồn bong bóng, đợi mua nhà xong rồi đi cũng không muộn. (X) (Tắm bong bóng là cách nói lái cho việc đi phố ‘đèn đỏ’)
Tôi là một người thực tế.
Cuộc đời gần bốn mươi năm đâu phải sống uổng phí.
Đây là cái tuổi mà vài năm nữa thôi, ngay cả vay tiền cũng sẽ bị làm khó dễ đấy.
Truyền thuyết nhà có đất là mạnh nhất.
Thế là, tôi lại thưởng vài đồng cho mấy bé gái đáng yêu trên phố, hỏi ra vị trí tiệm bất động sản.
“Xin lỗi, con có thể nói cho chú biết ở đâu có bán nhà không? Được không~? Làm ơn đi mà~”
Ban đầu tôi nghĩ lần này sẽ khó khăn hơn, nhưng kết quả vẫn đáng kinh ngạc.
“Đầu tiên đi lối kia~ rồi đi lối kia~ đi thêm chút nữa là tới rồi.”
Theo lệ thì vẫn là những chỉ dẫn mơ hồ đến mức không thể nào tả xiết, nhưng cứ ngoan ngoãn đi theo thì quả thật không sai. Đi vài phút, tôi đã tìm thấy nơi trông giống tiệm bất động sản.
Mấy bé gái trong thành phố này thật tiện lợi, lại còn rất dễ thương, tuyệt vời quá.
Không nói nhiều lời, leng keng leng keng, tôi bước vào cửa cùng tiếng chuông nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, tôi muốn mua nhà..."
"Vâng vâng, mời anh ngồi bên này."
Nhân viên cửa hàng là con người.
Cũng là người da trắng, trạc tuổi tôi, là một người đàn ông trung niên đẹp trai với mái tóc nâu cắt ngắn, cao khoảng một mét chín thì phải. Cao quá, thật muốn trở thành một người đàn ông trung niên như vậy. Anh ta chính là kiểu người mà vừa gặp đã khiến tôi không kìm được mà nguyền rủa ngoại hình của mình.
"Làm phiền rồi, tôi muốn tìm một căn nhà độc lập, ngân sách khoảng mười lăm đồng vàng. Có không?"
"Mười lăm đồng vàng à, thật ra thì hơi khó..."
"Thì ra là vậy..."
Thành phố được bao quanh bởi những bức tường thành cao lớn, số lượng nhà ở có hạn, nên tôi sớm đã dự đoán giá nhà chắc chắn không rẻ. Cái lãng mạn của đàn ông là sở hữu một căn nhà riêng và nuôi một con chó lớn, e rằng chỉ có thể bàn sau.
"Ồ không, đợi một chút. Có, chỉ có một căn."
"Thật sao?"
"Căn đó có bày trí hơi lạ, anh muốn đi xem không?"
"Được, làm ơn dẫn đường!"
Thật là may mắn quá.
Không nói nhiều lời, thẳng tiến tới đó.
*