Thoát kiếp lang thang (8)
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái.
“Mình… đã ngủ qua đêm trong nhà mình, tỉnh dậy trong nhà mình…”
Sự thỏa mãn tuyệt đối, sự đủ đầy tột bậc, sự mãn nguyện cuối cùng.
Không có hạnh phúc nào tuyệt vời hơn thế này. Tôi cảm nhận niềm vui đến thắt tim bằng toàn bộ cơ thể. Sự ấm áp và sức sống mà ánh nắng tràn ngập khung cửa sổ mang lại, chiếu rọi khiến làn da tôi trong suốt và sáng bừng, như thể là một hình ảnh thu nhỏ của sự an lành trên thế gian.
Chíp chíp, ríu rít. Tiếng chim không rõ tên tựa như tiếng chim én càng làm tăng thêm sự êm ái cho buổi sáng này. Có một sức mạnh kỳ diệu khiến tôi chỉ muốn mãi mãi ngẩn ngơ ở đây.
Hạnh phúc quá. Giờ phút này, tôi vô cùng hạnh phúc.
Cảm giác cứ như nhân vật chính sau cuộc phiêu lưu dài cuối cùng đã đánh bại Ma Vương, nhưng lại rơi vào trạng thái bất tỉnh, rồi hôm nay cuối cùng đã tỉnh lại trên giường bệnh. Câu chuyện đã gần đến hồi kết, tiếp theo sẽ là một cái kết êm đềm.
"Tôi là Dũng giả..."
Dũng giả có nhà.
Hôm nay cứ từ từ tận hưởng cảm giác có một mái nhà thôi.
Aaa, ngôi nhà này thật tuyệt. Ngôi nhà thân yêu của tôi.
Tôi lười biếng nằm trên giường, mặc thời gian trôi đi.
Chắc đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Mấy con sâu trong bụng tôi phát ra tiếng càu nhàu khó chịu.
"...Ăn trưa thôi."
Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc là khoảng thời gian đó không sai đâu.
*