Tanaka the Wizard

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 179

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 160

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2940

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 33

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

293 6852

Tập 01 - Chương 02: Hội Mạo hiểm giả (24)

Hội Mạo hiểm giả (24)

Sau khi chữa trị xong, tôi được mời đến nhà trưởng làng.

Trong phòng tiếp khách rộng khoảng 16m², bày vài bộ bàn ghế tinh xảo. Trên bàn có vài tách đồ uống giống trà đang bốc hơi nghi ngút. Thơm quá.

Nhóm White Rain cũng ngồi cùng. Allen ngồi cạnh tôi, tiếp đến là tiểu loli tóc vàng và Sophie. Bốn người ngồi dọc theo ghế sofa. Còn trưởng làng ngồi đối diện.

Ông ta khoảng 45 tuổi, tóc nâu ngắn điểm vài sợi bạc, dáng người tầm trung. Gương mặt có vẻ cương quyết giờ đã dịu lại, nụ cười không ngớt trên môi. Thái độ với chúng tôi khiêm tốn đến mức thấp kém.

"Thật sự cảm ơn các vị rất nhiều."

Câu đầu tiên là cúi đầu cảm tạ. Cúi gập người gần chạm mặt bàn.

"Đâu có, đừng khách sáo như vậy."

"Nhờ có các vị mà thiệt hại được giảm thiểu."

"Vậy thì tốt quá."

"Các vị đúng là ân nhân của chúng tôi, xin nhận thêm lần cảm tạ nữa."

Trưởng làng ngẩng đầu lên lại cúi chào lần nữa. Vô cùng cung kính.

"Không cần đâu, chúng tôi chỉ làm theo hợp đồng thôi, đừng quá khúm núm."

"Nhưng chúng tôi thật sự không ngờ lại có Orc cấp cao..."

"Việc ngoài dự liệu nào cũng có thể xảy ra, ngài đừng bận tâm. Hơn nữa hôm nay thiệt hại không hề ít, thật sự xin lỗi."

"Không không, không nghiêm trọng thế đâu. Tuy có tổn thất, nhưng các vị đã tiêu diệt hết lũ orc."

"Được ngài đánh giá cao như vậy, thật ngại quá."

Tôi cũng cúi đầu xin lỗi. Đối phương đã cúi chào, mình cũng phải đáp lễ mới phải phép.

"Tanaka-san đừng như thế, người cần xin lỗi là chúng tôi."

"Dù sao cũng đã chết mười ba người, phần lớn là nam giới 20-40 tuổi đang độ sung sức. Với ngôi làng chỉ vài trăm dân, đây là tổn thất lớn."

Làm sao bù đắp được đây? Giờ mới nghĩ, tôi hoàn toàn không biết Allen và công hội đã ký hợp đồng thế nào, lát nữa phải hỏi anh ta mới được. Nếu phải bồi thường thì toi.

Gặp mặt thì cảm tạ rối rít, nhưng sau này trơ trẽn đòi bồi thường cũng nhiều. Đối phó loại này, chủ động tấn công trước là hơn cả.

"Hôm nay các vị hẳn đã mệt lắm rồi, xin cứ nghỉ ngơi thoải mái tại nhà tôi."

"À, cảm ơn. Nhưng chúng tôi đã thuê nhà trọ rồi..."

"Đồ đạc chuyển qua đây được mà. Phòng ở đây ít nhất cũng rộng hơn nhà trọ."

Quả là chu đáo. Nhưng việc này không phải tôi quyết định.

"À, Allen-san, anh nghĩ sao?"

Tôi hỏi cậu thiếu niên ngồi bên. Từ khi đến nhà trưởng làng, cậu ta hầu như không nói gì, không sao chứ?

"Ể? À, được. Chúng ta nhận lời tốt của trưởng làng vậy."

"Vậy thì làm phiền ngài, tối nay xin nhờ cậy."

"Các vị đồng ý ở lại ư! Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đãi các vị, chỉ cần chút thời gian chuẩn bị, các vị đợi chút được không?"

"Thật ư? Vậy thì tốt quá."

Bữa tối cũng được nâng cấp ngoài dự kiến. Vui quá. Làm việc tốt được báo đáp.

Sau đó, dân làng tập trung tại nhà trưởng làng cũng lần lượt đến cảm ơn. 'Cảm ơn anh'. 'Thật biết ơn'. 'Đa tạ ân nhân'. Lớn lên chưa từng có ngày nào được nhiều người cảm ơn như thế.

Sau bữa tối là giờ nghỉ ngơi. 

Trưởng làng thấy chúng tôi cần nghỉ ngơi nên không làm phiền nữa. Nhưng phân phòng vẫn giữ nguyên, tôi và Allen một phòng, loli tóc vàng và Sophie một phòng. Hình như nhà trưởng làng cũng không đủ rộng để mỗi người một phòng.

Như vậy thì ở một mình trong nhà trọ còn sướng hơn. Nhưng nghĩ vậy chứ không thể nói ra, đành nhận lòng tốt của họ.

Nói mới nhớ, tôi đã hơn mười năm chưa từng ngủ chung phòng với ai. Lần cuối có lẽ là thời đại học ngủ nhờ nhà bạn. Gợi bao kỷ niệm.

Đêm xuống, trong phòng nam giới.

Ngoài tôi ra, ba thành viên White Rain cũng ở đây.

"Tanaka-san, thật sự xin lỗi."

"Không, đừng bận tâm, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi mà."

"Nhưng chúng tôi..."

"Thôi đi."

Tôi chợt nghĩ, nếu đủ can đảm nói "muốn xin lỗi thì cho tôi mượn Ester và Sophie một đêm", có lẽ cuộc đời tôi sẽ vui hơn nhiều.

Nhận được thù lao nhiệm vụ lần này, nhất định tôi phải đi mua dâm. Thế giới khác chắc không có luật phòng chống ấu dâm đâu, tôi sẽ tìm một bé non tơ rồi mần cho đã đời!

Tôi muốn tình yêu của một cô bé.

Thực ra tôi không cần gái bán hoa, mà là cô gái dễ thương sẵn lòng trao tình yêu vô điều kiện.

"Thù lao nhiệm vụ lần này, tôi sẽ nhường toàn bộ cho anh."

"Không cần làm vậy đâu, với lại các cậu cũng tốn nhiều chi phí chứ?"

"Anh đừng lo, tiền của chúng tôi còn dư dả lắm."

"...Thật là không sao chứ?"

"Thật."

"Vậy thì xin cảm ơn. Thú thật hiện tại tôi đang túng thiếu, đây thật sự là cứu tinh."

"Vậy thì tốt quá."

Chàng trai đẹp không hề tỏ vẻ ngại ngần.

Nhân tiện chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trên hai chiếc giường xếp song song, tôi ngồi giường A còn loli tóc vàng, Allen và Sophie ngồi giường B.

Lẽ ra nên có cách ngồi cân đối hơn chứ.

"Ma pháp của anh rốt cuộc là gì vậy?"

Cô bé tóc vàng ngồi bên trái Allen lên tiếng.

Cô ta trợn mắt giận dữ.

"...Không giống Hỏa Cầu Thuật sao?"

"Không... không phải vấn đề đó!"

Tôi nói ra thắc mắc trong lòng, lập tức bị mắng.

Tiếng to quá.

"Xin lỗi."

"Phép Trị Thương cũng vậy, cấp E gì mà xàm xí!"

"Ừa, xin lỗi."

Bị mắng dữ quá.

Trước tiên cứ xin lỗi đã.

"Là lỗi của tôi, thật sự rất xin lỗi..."

"Anh là cái gì thế, lừa chúng tôi hả?"

"Ester, anh ấy cũng có khó khăn riêng, đừng tùy tiện đào bới chuyện riêng. Em cũng có vài điều không muốn bị hỏi mà?"

"Nhưng... nhưng mà..."

"Tanaka-san, xin lỗi. Cô gái này tuy hơi cứng đầu nhưng vốn là ngoan, xin đừng trách."

"Sao dám, cách nói của tôi như lừa dối mọi người, người xin lỗi phải là tôi."

Cô bé tóc vàng trông như muốn xông tới cắn tôi. Tính khí vẫn nóng nảy như cũ, chỉ vì nụ cười gượng của chàng trai mà giữ được lý trí.

Trông thì cứng đầu thật, nhưng có tốt hay không thì khó nói. Ít nhất với tôi thì như chôn dưới đất, hoàn toàn không thấy được.

"Allen!"

"Đủ rồi. Ester, em bình tĩnh đi. Lần này nhờ có Tanaka-san chúng ta mới thoát nạn. Em cũng hiểu chứ?"

"Nhưng anh ta lừa chúng ta mà!"

"Anh ấy cũng là mạo hiểm giả như chúng ta, và chúng ta mới quen hôm qua. Cùng là đồng đội, em không thấy việc này vô lý sao?"

"Chuyện này... đúng là vậy nhưng mà..."

Cô bé tóc vàng bắt đầu cãi cùn.

Bên cạnh, Sophie hiếm hoi lên tiếng:

"Tôi có câu hỏi. Anh học ma pháp ở đâu vậy?"

"À, này thì, phải nói sao nhỉ..."

Tôi cũng không biết nơi đó là đâu.

Nhân tiện Sophie dễ thương thế kia mà cũng là đứa giỏi chuyện đêm muộn à. Xem phản ứng của chàng trai khi đối mặt orc, dù nghĩ cách nào cô ta cũng xếp thứ hai, vậy mà vẫn chịu ôm ấp, quan niệm trinh tiết lỏng lẻo thật.

Tôi khá thích những cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng chứng kiến người khác ‘mây mưa’ trước mặt mình thì vẫn thấy nản.

Nói sao nhỉ? Vì cô ấy là người của người khác, nên sự hứng thú của tôi với cô ấy cũng gần giống như sự hứng thú của người cùng giới.

Nói đại cho xong vậy.

"Tôi cầu nguyện thần linh rồi tự nhiên biết dùng ma pháp."

Nhưng tôi vẫn nói thật, đúng là đàn ông chính trực.

"...Cầu nguyện thần linh? Nếu được, xin cho biết vị thần nào."

"Tên... tên ấy à. À..."

Vị thần lông bông đó có nói tên mình không nhỉ?

Không nhớ rồi.

"À, tôi không hỏi kỹ lắm..."

"Anh cầu nguyện một vị thần vô danh?"

"Ừ, giữa chừng xảy ra nhiều chuyện."

"...Ra vậy."

Nhân tiện, tôi khá ghét những cô gái thêm "desu" vào cuối câu, cảm giác cố tạo phong cách quá mức. Dù sao nghe cũng thấy bực. Vì là trai tơ nên mới kén cá chọn canh, tức là trái tim thuỷ tinh sao?

A~ muốn cùng họ âu yếm 3P không bao quá.

"Xin lỗi vì làm mất lòng tin, thật sự rất xin lỗi."

"Đừng bận tâm, chúng tôi mới là người nên xin lỗi khi đứng nhìn."

Cảm giác chàng trai là người trung hậu nhất trong nhóm.

Gì chứ, rõ là thằng đực rựa mà.

Vì có gái theo nên mới rộng lượng thế sao?

Đúng là đáng ngưỡng mộ.

Tôi cũng muốn có khí phách như vậy. Thực sự muốn lắm.

"Hôm nay đã khuya rồi, mọi người về phòng nghỉ đi."

"Phải đấy."

Sau khi có được sự đồng ý của Allen, hôm nay đến đây là kết thúc.

*