Tanaka the Wizard

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 179

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 160

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2940

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 33

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

293 6852

Tập 01 - Chương 02: Hội Mạo hiểm giả (21)

Hội Mạo hiểm giả (21)

Bữa trưa.

Bị xe ngựa lắc lư lâu như vậy, bụng không cảm thấy đói lắm, huống hồ bữa sáng tôi lại ăn no nê ở nhà hàng quán trọ rồi. Thế nên bữa trưa tôi định dùng thịt khô mua ở tiệm tạp hóa hôm qua để ăn qua loa.

Tuy nhiên, nhóm White Rain lại có ý tưởng khác.

"Chúng ta hãy chuẩn bị bữa trưa thôi."

Anh chàng đẹp trai nói với vẻ phấn khởi.

Bây giờ, chúng tôi đang ở bên vệ đường dài miên man dẫn đến thành phố ban đầu.

Để không cản trở người khác đi lại, xe ngựa đậu rất xa. Những sinh vật giống ngựa được buộc vào cây, đang gặm cỏ dưới chân ngon lành.

Hai bên đường đều là rừng rậm, dường như là do trực tiếp khai phá một góc rừng mà thành. Chẳng trách cảnh vật đã không thay đổi trong một khoảng thời gian dài.

Ngôi làng chúng tôi phải đến nằm ở phía bên kia con đường này, cách điểm xuất phát nửa ngày đường. Hầu hết là cụm quán trọ được xây dựng cho lữ khách thì phải.

"À, để tôi đi nhặt ít củi khô về."

"Không cần phiền phức đâu, cô ấy sẽ lo việc nhóm lửa."

"Hả?"

Anh chàng đẹp trai cắt ngang hành động của tôi. Ánh mắt của anh ta hướng về Sophie-chan. Tôi hiểu rồi, dùng ma pháp phải không.

"Ưm, vậy tôi nên..."

"Cùng tôi giúp làm đồ ăn là đủ rồi."

"À được, tôi biết rồi."

Được thăng chức thành đầu bếp rồi. Có vẻ họ đã có kế hoạch làm bữa ăn tử tế từ trước.

Tôi cũng không thể ngay lập tức hành động một mình được, liền thành thật gật đầu quyết định giúp đỡ. Cái bàn chế biến đơn giản và các dụng cụ nấu nướng khác cùng thức ăn mua hôm qua đã nhanh chóng phát huy tác dụng, đúng là mua đúng lúc.

Ba lô của tôi không phải là loại đẹp đẽ gì, đồ đạc nhiều đến mức nếu đi bộ trên đường phố Tokyo sẽ bị người ta nhầm là kẻ lang thang. May mà chúng tôi đi xe ngựa, nếu không vừa xuất phát được một lát là đã phải kêu cứu rồi.

Lần sau trước khi xuất phát có lẽ nên suy nghĩ kỹ hơn về việc phân bổ hành lý thì tốt hơn.

"Xin hỏi, nước thì sao ạ?"

"Nước cũng do Sophie lo liệu."

"À ra vậy, nước cũng nhờ ma pháp."

Ma pháp tiện lợi thật. Nếu có thể tạo ra nước uống được, ngày nào đó tôi cũng phải học mới được.

"Xin lỗi, tôi cần một ít nước."

Sophie đứng cách đó một chút.

Tôi đến trước mặt cô ấy, nhờ cô ấy tạo nước.

Cô bé lolita tóc vàng đứng bên cạnh dùng ánh mắt hung dữ nói:

"Biến xa ra."

Yên tâm yên tâm, tôi tìm cô gái bên cạnh cô mà, sẽ không nói chuyện với cô đâu. Hơn nữa cô ấy chỉ khoanh tay đứng đó, có vẻ là một người có địa vị khá cao.

"Dùng cái nồi này đựng à?"

"À, phải. Chính là cái này."

Tôi thuận theo câu hỏi của cô gái áo choàng trùm đầu mà đưa cái nồi. Cái nồi do White Rain cung cấp ban đầu đã được đặt trên xe ngựa. Trông như mới mua không lâu, không có vết cháy xém nào.

Sophie nhận lấy cái nồi từ tay tôi, hai tay ôm trước ngực, nhìn chằm chằm vào đáy nồi mà lẩm bẩm. Nếu người không biết chuyện nhìn thấy, sẽ nghĩ cô ấy là một cô gái đáng thương bị hỏng đầu óc mất.

"Xin hãy ban cho vật chứa này ân huệ của nước..."

Sau một lúc nhìn chăm chú, nước bắt đầu trào ra từ trong nồi. Thật lợi hại. Giống như một đài phun nước nhỏ.

"Ồ ồ, tiện thật đó."

"...Xong rồi, cầm lấy."

Cô ấy trả lại cái nồi cho tôi.

Ào ào, nước trong nồi đã đầy tám phần. Hai tay nhận lấy cái nồi có cảm giác nặng trịch, đúng là nước thật. Không có mùi lạ, cũng không đục. Nếu tin lời anh chàng đẹp trai thì đúng là nước uống được.

"À, cảm ơn. Ngại quá."

Sau khi lại cúi chào một lần nữa, tôi mang cái nồi đến bàn chế biến. Dùng nước Sophie cho tôi để rửa rau, gọt vỏ.

"Ôi, ma pháp thật sự tiện lợi quá đi."

"Đúng vậy. Ma pháp của cô ấy luôn giúp chúng tôi rất nhiều."

"Đội của các bạn tốt ghê."

Cứ thế, dù thỉnh thoảng có xen kẽ vài câu chuyện phiếm, việc chuẩn bị bữa trưa vẫn diễn ra suôn sẻ. Sophie sau đó cũng theo nhu cầu mà lúc tạo nước lúc nhóm lửa, hỗ trợ cung cấp những thứ cần thiết cơ bản cho bếp.

Nhờ có cô ấy, toàn bộ quá trình nấu nướng không hề bị chậm trễ dù ở ngoài trời.

Cộp cộp cộp. Tôi dùng con dao mới mua cắt khối loại rau củ không rõ tên, ném hết vào cái nồi đang sôi sùng sục bên cạnh. Phần nước dùng thì được nấu từ thịt khô mua ở tiệm tạp hóa hôm qua.

"Nè, Tanaka-san, kỹ năng dùng dao của anh khá tốt đấy chứ..."

Anh chàng đẹp trai nói với vẻ rất ngạc nhiên sau khi nhìn một loạt động tác của tôi.

"Nói ra thì ngại, điều này là do tôi sống một mình lâu ngày thôi."

"Thế... thế à."

Anh ấy nói có bánh mì, thế nên tôi quyết định làm món hầm. Mặc dù tôi không biết loại rau củ nào, nhưng đến đâu thì tính đến đó vậy.

Trước mặt tôi là cái bàn chế biến đơn giản đặt thớt, còn cái bếp bên cạnh thì vốn đã ở đó rồi. Nghe nói là vì nó đã tồn tại từ khi con đường này được khai phá, đến nay đã mấy trăm năm.

Nói cách khác, đây là một khu cắm trại tự nhiên dành cho lữ khách. Ở ngoại ô thành phố lớn có nơi như thế này cũng là chuyện bình thường thôi.

"Tanaka-san, còn gì tôi có thể giúp được không?"

"À, nếu tiện thì phiền anh giúp tôi chuẩn bị bát đĩa."

"Rõ."

Anh chàng đẹp trai biết chủ động giúp đỡ quả là một người tốt.

Ngược lại, cô bé lolita tóc vàng chỉ biết ngồi một bên xem kịch, khiến người ta không khỏi thở dài. Hỏi ra mới biết, tài nấu nướng của cô ấy tệ hại đến mức mang tính hủy diệt.

Sophie cũng vụng về tương tự, nên trước đây đều là anh chàng đẹp trai chịu trách nhiệm nấu cơm.

"Ôi, có Tanaka-san giúp tôi nấu ăn thật là tốt quá."

"Rất vui được giúp ích một chút."

Anh chàng đẹp trai cười tủm tỉm dọn bàn.

Trong lúc xử lý món hầm, tôi cũng đáp lại qua loa. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả mọi người cầm lấy dụng cụ ăn uống, đó đã là hơn mười phút sau rồi.

Chúng tôi đều ăn trên thùng hàng xe ngựa.

Không chỉ ba thành viên của White Rain và tôi, người đánh xe cũng cùng quây quần bên bàn.

"...Cũng khá ngon đó chứ."

Cô bé lolita tóc vàng nói với vẻ mặt không cam lòng.

"Thật vậy sao? Có thể hợp khẩu vị của cô thật là tốt quá."

"Hừ..."

Tôi cố gắng cười theo, nhưng cô ấy vẫn lạnh lùng quay mặt sang một bên.

Xem ra muốn nói với cô ấy vài câu chuyện thường ngày cũng rất khó.

Cô gái áo choàng trùm đầu cũng gần như vậy, chỉ im lặng ăn.

Tôi cũng im lặng nhai phần của mình.

Nhai nhai nhai, nhai nhai nhai, nhai nhai.

"Tanaka-san, có một chuyện tôi muốn hỏi một chút."

"À, được. Chuyện gì vậy?"

Anh chàng đẹp trai nhìn tôi hỏi.

Tôi cũng ngẩng đầu lên, chuyển sự chú ý từ đĩa ăn sang anh ta.

"Nếu có mạo phạm, xin anh tha lỗi. Anh có thể dùng ma pháp trị liệu, vậy có phải là xuất thân từ Giáo hội không? Hay từng dạy ở trường nào đó..."

"Ưm, không, không phải như vậy."

Hình như cũng có người từng hỏi tôi như vậy rồi.

Đã có một lần kinh nghiệm, giúp tôi nhanh chóng bịa ra một thiết lập phù hợp.

"Cứ cho là tôi khởi đầu muộn đi. Vì đã xảy ra nhiều chuyện, đến tuổi này rồi vẫn mặt dày chạy đến Hiệp hội Thám hiểm giả đăng ký. Vốn dĩ chỉ là một người bình thường làm việc trong thành, không có bất kỳ kinh nghiệm hay thành tích đáng kể nào. Chỉ có thế thôi."

Phần trọng tâm đều được lờ đi một cách mơ hồ.

"Vậy à..."

"Vì vậy, e rằng tôi rất dễ gây phiền phức cho mọi người..."

"À, đâu có. Xin đừng bận tâm, chúng tôi cũng đều là tân thủ mà."

"Anh nói như vậy, tôi thật sự cảm thấy rất an ủi, cảm ơn anh."

Sau khi cúi đầu xin lỗi vài câu, anh chàng đẹp trai không hỏi tiếp nữa.

*

Xuất thân cơ hàn, nay mai có lẽ làm nên nghiệp lớn?