Tanaka the Wizard

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 179

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 160

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2940

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 33

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

293 6852

Tập 01 - Chương 02: Hội Mạo hiểm giả (2)

Hội Mạo hiểm giả (2)

Tôi rời thị trấn theo chỉ dẫn của gã cơ bắp đầu trọc.

Lúc ra khỏi thành, chỉ cần một bước là ra ngoài.

Khi vào thành chỉ cần xuất trình giấy tờ do Hội cấp là được. Có vẻ như chỉ cần vào thành một lần, thân phận sẽ được bảo đảm. Điều này cũng quá lỏng lẻo rồi. Có lẽ vì tòa thành này quá lớn, nên chỉ có thể quản lý như vậy.

Ra khỏi thành, tôi không ngừng đi về phía khu rừng. May mắn là khu rừng sớm xuất hiện trong tầm mắt, trên đường không gặp vấn đề lạc đường, cứ thế lặng lẽ đi nửa khắc đồng hồ thì đã đến nơi một cách thuận lợi.

"...Đúng là rừng thật."

Tôi đứng ở ranh giới giữa rừng và thảo nguyên lẩm bẩm.

"Đi tìm dược thảo này thôi..."

Khoan đã, trước đó tôi muốn uống nước.

Mấy tiếng đồng hồ nay tôi chưa uống một giọt nước nào, cổ họng khô khốc.

"Hy vọng gần đây có con sông nào đó."

Tiện thể còn phải giặt quần áo nữa.

Trúng tên khiến quần áo tôi dính đầy máu. Bây giờ nhìn lại vẻ ngoài của mình một cách khách quan, thật sự đáng xấu hổ hơn cả tưởng tượng. Kẻ lang thang thời nay có lẽ còn ăn mặc bảnh bao hơn tôi.

"............"

Lo lắng về điều này cũng vô ích.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào đôi chân này thôi. Sau khi xác định mục tiêu hiện tại, tôi bước vào rừng, sột soạt bước trên lớp đất mùn. Trên con đường không lối mòn ngập mùi đất, tôi hành quân trong bầu không khí hơi nóng lên khiến trán đổ mồ hôi không ngừng.

Tuy nhiên, không may là dù đi thế nào cũng không tìm thấy con sông nào.

Nhưng ở đây có nhiều cây cối như vậy, nên tôi tin rằng sớm muộn gì cũng tìm thấy, cứ thế lặng lẽ đi, tự nhủ rằng không thể nào không tìm thấy mà thúc giục đôi chân. Gạt những bụi cây um tùm sang một bên, tôi tiến về phía dòng suối trong vắt không thể nhìn thấy.

Xét theo quy mô thị trấn, nhất định phải có sông suối hay nguồn nước nào đó gần đây.

Cứ thế tôi đi gần một tiếng đồng hồ, và đã thành công tự làm mình lạc đường.

"...Lẽ ra phải đi thật cẩn thận mới phải chứ."

Việc tìm kiếm đồ vật ngoài trời vẫn quá khó đối với một người chỉ ngồi bàn giấy. Nghĩ kỹ lại, đã mấy năm rồi tôi chưa từng đi ở nơi không có đường nhựa, nói chi đến những ngọn núi không có lối đi như thế này. Có vẻ tôi đã quá coi thường khu rừng rồi.

"Có phải tôi đáng đời không..."

Làm sao đây?

Thị trấn không biết ở hướng nào.

Phép thuật trị liệu có thể loại bỏ sự mệt mỏi của đôi chân, nhưng không thể giải khát, vậy thì e rằng cũng không thể trị được cơn đói. Nghe nói không có cái chết nào đau khổ hơn chết đói. Cứ thế này thì nguy hiểm lắm, sự tuyệt vọng cứ quanh quẩn bên tôi.

So với Goblin và dược thảo, nước uống và thức ăn quan trọng hơn.

Thứ tôi cần nhất là một cái la bàn giúp tôi tìm thấy thị trấn.

"Oaàaàa!"

Sợ hãi, tôi gào lên rồi tiến về phía trước.

Lúc này, tôi phát hiện phía trước có một sinh vật trông giống Goblin.

"Xuất hiện rồi!"

"...Người... người..."

Đối phương cũng đã nhận ra tôi.

Tuy nhiên, hắn không trực tiếp vớ vũ khí tấn công tôi.

Có lẽ là vì vết thương của hắn.

Con Goblin này bị thương ở chân. Đùi nó có một vết rách lớn.

"Ô hô, vết thương này trông đau thật."

"Ưm... Xong đời rồi sao..."

Goblin giơ kiếm trên tay lên, nhưng đôi chân nó run rẩy dữ dội. Máu chảy nhiều tạo thành một vũng máu dưới chân nó, nếu bỏ mặc, chỉ vài phút nữa là nó sẽ chết. Ngay cả một kẻ cặn bã yếu ớt chỉ biết ngồi bàn giấy như tôi, dùng cành cây trên đất đâm mạnh một cái cũng có thể hạ gục được nó.

Nhưng, làm sao tôi có thể ra tay được chứ.

"Này Goblin, chúng ta giao dịch một chút đi."

"...Giao dịch?"

"Tôi giúp anh chữa trị vết thương, anh dẫn tôi đến bờ sông."

"Cái... gì..."

"Không được sao?"

"............"

Con Goblin bị thương hơi do dự.

Có vẻ như thị lực của nó bắt đầu mờ đi, mắt chớp liên tục, cho thấy nó thực sự không còn xa cái chết nữa. Một khi mất ý thức thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Tình cảnh này cũng trở thành yếu tố thúc đẩy.

"Vậy được rồi..."

Đối phương nhanh chóng gật đầu. Chọn đúng rồi đấy, Goblin.

"Được, lát nữa đừng có lấy oán trả ơn đấy nhé."

Thôi kệ, lo cái này cũng vô ích. Đã đến lúc chết thì phải chết thôi. Cuối cùng cũng là phơi xác hoang dã, chẳng khác gì chết đói chết khát.

"Bắt đầu đây."

Vết thương hãy lành lại.

Tôi thầm nghĩ trong lòng. Vết rách theo đó phát ra ánh sáng mờ, dần dần lành lại.

Tôi không biết pháp thuật này cụ thể tên là gì, nhưng thật sự rất lợi hại. Dù đã dùng không ít lần, đến bây giờ vẫn chưa quen. Dùng pháp thuật như thế này để trị thương có quá gian lận không nhỉ?

"...Vết thương... lành rồi sao?"

"Thôi được rồi, chắc vậy là xong rồi..."

Đợi vết thương hoàn toàn phục hồi, tôi liền ngừng niệm chú.

"Đây là... pháp thuật trị liệu... sao?"

"Vậy tiếp theo, xin anh hãy dẫn tôi đến bờ sông nhé. Làm ơn."

"...Được thôi."

Người ta nói ở nhà cậy cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè.

Cứ thế tôi đi theo sự dẫn dắt của Goblin, một mạch đến bờ sông.

*