Hội Mạo hiểm giả (1)
Dọc đại lộ, tôi chặn hỏi hơn chục người, cuối cùng mới có người chịu chỉ đường cho tôi biết địa điểm của Hội Mạo Hiểm Giả. Đi theo chỉ dẫn nửa khắc đồng hồ, tôi đã bình an đến đích.
Người cuối cùng chỉ đường cho tôi là một bé gái lạ mặt. Thật vô cùng biết ơn. Lần sau gặp lại, nhất định phải chân thành cảm ơn.
"Ở đây lớn hơn tôi tưởng nhiều..."
Hội Mạo Hiểm Giả là một kiến trúc đá trông rất kiên cố, có ba tầng, chiếm diện tích khoảng trăm tsubo, lớn hơn vài phần so với một nhà hàng lớn thông thường. Qua ô cửa sổ, tôi có thể thấy rất nhiều người đang di chuyển bên trong.
"Chắc chắn là để nhận nhiệm vụ rồi. Nhận nhiệm vụ."
Tôi đẩy cánh cửa đôi hé mở kiểu quán bar miền Tây, bước vào hội quán.
Quả nhiên, bên trong, ai nấy đều trông tinh anh, đúng là những mạo hiểm giả thực thụ. Hầu hết mọi người đều đeo kiếm hoặc dao găm ở thắt lưng, số người mặc áo giáp khá nhiều, và không ít pháp sư mặc áo choàng. Không khí thật sự quá đỗi kỳ ảo.
Đang tùy ý nhìn ngó trong hội quán, tôi chợt thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
"...!"
Thật đáng sợ. Tại sao lại bị người lạ gây sự như vậy chứ, nếu đánh nhau thì sao, hay đánh nhau cũng là một phần của cuộc sống hàng ngày ở đây? Vậy thì lời nói và hành động phải cẩn thận hơn một chút.
Tôi run rẩy đi tới quầy.
"Xin lỗi, tôi muốn đăng ký làm mạo hiểm giả để kiếm ít tiền."
Người trực quầy là một ông chú trạc tuổi tôi. Tôi thành thật bày tỏ ý định của mình với gã cơ bắp đầu trọc này.
"Hả? Anh thật sự muốn làm mạo hiểm giả à? Cũng lớn tuổi rồi còn gì?"
"Ài, xin lỗi, đúng là không còn trẻ nữa."
"............"
Gã cơ bắp đầu trọc đột nhiên lộ vẻ mặt khó xử, như thể tuyển nhân viên hai mươi tuổi mà người ứng tuyển lại là một người bốn mươi tuổi vậy. Muốn từ chối cũng hơi áy náy.
"Thôi được, anh cứ viết tên và mấy thông tin khác lên tờ giấy này đi."
"Vâng."
Chết tiệt.
Gật đầu xong tôi mới nhận ra vấn đề. Làm sao đây, tôi không biết chữ viết của đất nước này, không viết được cũng không đọc được. Thật sự một chữ cũng không, chắc là bí ẩn như lần đầu thấy chữ Ả Rập vậy.
Sau một lúc khổ sở, tôi quyết định thành thật nói ra.
"Xin lỗi, tôi không biết chữ."
"Gì cơ? Vậy anh cứ nói, tôi viết giúp cho."
"À, cảm ơn."
Nguy hiểm bất ngờ được giải quyết một cách dễ dàng.
Có lẽ tỷ lệ biết chữ ở đây vốn dĩ không cao.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đọc thông tin cá nhân.
"Tên?"
"Tanaka Yoshio."
"Căn cứ?"
"Ở đây."
"Tuổi?"
"Ba mươi sáu."
"Class?"
"Class? Class, ừm... Lớp A năm ba?
"...Gì cơ? Chưa từng nghe loại Class này."
"Vậy à..."
Class rốt cuộc là cái quái gì chứ.
"Thôi được rồi. Tiếp theo, anh có chuyên môn gì không?"
Mỗi câu hỏi của anh ta như chém tôi một nhát dao vậy.
Đối tượng là một người mang gương mặt đậm chất Nhật Bản ở độ tuổi ba mươi mấy như tôi, điều này cũng là đương nhiên thôi. Nếu đổi vị trí, tôi gặp phải tình huống này cũng sẽ qua loa hơn. Kết thúc sớm thì tốt cho cả hai.
"Ừm, chắc là chỉ có máy tính thôi."
"Máy tính?"
"Đúng vậy."
"...Thôi được rồi, cứ là máy tính đi. Máy tính."
Sau vài lần hỏi đáp, cuối cùng cũng điền xong các ô trống trên phiếu thông tin ở quầy.
Có vẻ như thủ tục đã kết thúc tại đây.
"Được, đây là thẻ Hội viên của anh."
"Cảm ơn."
Cuối cùng anh ta còn đưa cho tôi một thứ nữa.
Đó là một tấm thẻ kim loại, kích thước chừng bằng một lá bài giao đấu. Trên thẻ khắc vài chữ, tôi không biết chữ nên hoàn toàn không hiểu. Liệu có nên học lại từ đầu mới chắc ăn không nhỉ?
Học một ngôn ngữ mới từ số không, đối với người ngoài ba mươi thật sự không dễ dàng.
"Đừng để mất đấy."
"Vâng."
"Tiếp theo thì cứ ra rừng săn đại vài con Goblin đi, nếu đánh không lại thì đi hái dược thảo, Hội sẽ thu mua mọi thứ với giá hợp lý. Đó là những gì anh có thể làm với tư cách là F-Rank hiện tại."
"Tôi biết rồi."
"Vậy thì đi đi."
Gã cơ bắp nói xong thì nhìn sang chỗ khác, có vẻ như thủ tục đã thực sự kết thúc. Vậy thì ở lại cũng vô ích, đi tìm mấy con Goblin và dược thảo thôi.
*
100 tsubo vào khoảng 330 mét vuông Class là 'lớp học', cũng là 'chức nghiệp, nghề nghiệp...' theo bối cảnh Fantasy.