Tanaka the Wizard

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 179

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 160

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2939

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 33

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

293 6852

Tập 01 - Chương 02: Hội Mạo hiểm giả (7)

Hội Mạo hiểm giả (7)

Thấy mặt trời sắp lặn, tôi đi trên phố tìm một quán rượu kiêm nhà hàng để vào.

Từ cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Trong quán khá náo nhiệt, kín chỗ đến chín phần.

Việc an toàn ngồi vào chỗ trống duy nhất trên quầy bar đã là chuyện của một lúc trước rồi. Giờ tôi vừa nhai thứ thịt không biết là của sinh vật nào, vừa lần đầu nếm thử rượu của dị giới.

Cũng khá ngon đấy chứ. Tốt tốt.

Món ăn giống bít tết. Rượu gần giống bia Đức. Cả hai tôi đều thích.

"Ngon ngon."

Đĩa thức ăn lập tức bị tôi vét sạch.

Hôm nay đi nhiều, dạ dày khỏe re. Ăn xong thì uống rượu. Rượu này thơm thật. Có rượu thật tốt.

May mắn thay thế giới này cũng có rượu. Một bệnh nhân nghiện rượu không có hy vọng cai nghiện như tôi, nếu chuyển sinh đến một thế giới không có rượu chắc chắn sẽ phát điên. Thật là tốt quá, được cứu rồi.

Uống cạn ly thứ hai, tôi phì hà một tiếng, thở ra một luồng hơi rượu nồng nặc.

"À~ có rượu thật tốt."

Chỉ tiếc là tôi không có thể chất ngàn ly không đổ, nếu không tiết chế một chút sẽ có chuyện.

Dù sao thì an ninh ở đây kém hơn Nhật Bản nhiều.

"Nhưng uống thêm một ly nữa chắc cũng không sao nhỉ."

Cứ gọi thêm một ly đi.

"Xin lỗi..."

Đúng lúc tôi giơ tay gọi nhân viên.

Bất ngờ một vật cứng đập mạnh vào sau gáy tôi.

Cộp! một tiếng, đập rất mạnh.

"Đau quá..."

Sau đó 'choang' một tiếng, là âm thanh vật cứng vỡ tan ở phía sau.

Bị đĩa chén đập trúng sao?

Cái quán này bị làm sao vậy?

"Trị liệu, trị... trị liệu..."

Tôi cố gắng xoa sau gáy, thi triển ma pháp trị liệu.

Cơn đau lập tức biến mất.

Lạy hồn, cái quán này rốt cuộc là sao vậy?

Tôi mang theo chút bất mãn quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy là một cảnh tượng căng thẳng. Có hai gã cơ bắp trông hung dữ y hệt những người ở hội mạo hiểm giả, đang đối mặt nhau không ngừng gầm gừ thách thức. Cảnh tượng này thật man rợ và thú tính, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.

Sợ đến phát khiếp.

"............"

Thế là tôi ngoan ngoãn quay đầu lại, dời ánh mắt đi.

Bị chúng nó bám riết thì thảm.

"X... xin lỗi, tôi thêm một ly nữa..."

Lần này tôi gọi nhân viên một cách kín đáo hơn.

"...Ấy, anh có sao không? Vừa rồi ồn ào quá."

Một cô nhân viên phục vụ đi tới hỏi han về vết thương của tôi.

Thật là một người tốt.

Cô ấy là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, tóc nâu cắt ngang vai, đôi mắt nâu đỏ long lanh rất đáng yêu, hoàn toàn là một mỹ thiếu nữ (Bishoujo). Dáng vẻ cô ấy chăm chỉ chạy quanh quán tạo ấn tượng năng động, là người rất hợp mặc tạp dề. "Không sao, tôi ổn. À, cho tôi thêm một ly như cũ."

"Anh... anh bình tĩnh thật đấy..."

"Đâu có đâu..."

Có rượu là được rồi.

Đằng sau có người đánh nhau thì liên quan gì đến tôi.

Không quan tâm. Cô nhân viên gật đầu nhận lời rồi đi rót rượu cho tôi.

Sau một lúc chờ đợi.

Cứ tưởng cô ấy sắp quay lại thì sau gáy tôi lại bị đập trúng.

"Đau quá..."

Lần này có cảm giác 'keng' một cái.

Mạnh hơn lần trước nhiều.

Tôi còn không kịp kêu đã nằm úp xuống quầy bar.

Sau đó, sàn nhà phát ra tiếng 'cộp' trầm đục.

Chắc là bị cốc gỗ đập trúng rồi.

"Trị... trị liệu, mau trị liệu..."

Tôi vội vàng trị liệu.

Trong chớp mắt, cơn đau sau gáy đã biến mất.

"...Hết chịu nổi, chỗ quái quỷ gì đây chứ."

Tôi liếc ra sau.

Hai gã cơ bắp đó vẫn còn đang lườm nhau.

"À, anh... anh không sao chứ?"

Cô nhân viên bưng rượu quay lại.

Cũng như lúc trước, ánh mắt cô ấy nhìn vào sau gáy tôi.

Tôi rất mừng vì cô ấy quan tâm tôi đến vậy.

"Không sao, tôi vẫn ổn."

"Thật sự rất lớn tiếng đấy..."

"Không sao đâu. À, có thể đưa tôi được chưa?"

"À, vâng, mời anh."

Làm thêm ly nữa đi.

Không phải đập tôi, mà là rượu.

"À~ uống rượu sướng thật..."

"...Anh... đầu anh cứng thật đấy."

"Thật ra cũng không cứng đặc biệt đâu."

Ma pháp trị liệu vạn tuế.

Nếu không có nó, có lẽ tôi đã phải nức nở mấy phút rồi.

"Á..."

"Hả?"

Cô nhân viên kinh ngạc kêu lên.

Đồng thời, tôi bị một cú va chạm 'rầm' một tiếng.

Cả người bị hất văng khỏi ghế, ngã xuống đất.

Bị hất bay hoàn toàn.

Đó là một thứ rất nặng.

"Oái oái oái!"

Tôi không nhịn được mà gào lên.

Rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy.

Trong lúc gào thét, tôi tự thi triển ma pháp trị liệu lần thứ ba lên bản thân.

Chỉ khi chắc chắn không đau nữa mới đứng dậy.

Lúc này, tôi phát hiện một trong hai gã cơ bắp nằm lăn bên cạnh, chắc vừa rồi chính là hắn ta va vào mình. Gã cơ bắp nằm dưới đất dường như đã đập đầu, bất tỉnh nhân sự rồi. Gã cơ bắp còn lại thì đắc ý nhìn hắn.

"À, vị khách này..."

Cô nhân viên xinh đẹp lo lắng hỏi.

"Anh... anh không sao chứ?"

"...Nói không sao thì là không sao..."

Thế mà lại có người quan tâm một người như tôi.

Thật là cảm kích vô cùng.

Chỉ cần ánh mắt của cô ấy thôi cũng đủ chữa lành trái tim tôi.

"...Sao, ngươi cũng muốn thử sao? Hả hả?"

Gã cơ bắp đang đứng lườm tôi, bẻ khớp ngón tay đe dọa. Mặt hắn đỏ bừng như vậy, xem ra hắn đã say mèm rồi. Chắc chắn là loại sáng hôm sau tỉnh dậy không nhớ mình đã làm gì.

Tóm lại cứ xem thuộc tính đã.

===

Tên: Otto Mcfare

Giới tính: Nam

Chủng tộc: Con người

Cấp độ: 23

Nghề nghiệp: Kiếm sĩ

HP: 420/709

MP: 0/0

STR: 170

VIT: 220

DEX: 121

AGI: 87

INT: 20

LUC: 28

===

Tôi không đánh lại hắn ta được.

Một kẻ chuyên INT như tôi, giáp mỏng như giấy, bị hắn đánh phủ đầu là chết chắc.

Không kịp dùng ma pháp trị liệu là toi.

"Không có..."

Tôi ngoan ngoãn kéo ghế ngồi lại chỗ cũ.

"Hừ! Sợ rồi chứ gì, cái thằng trinh nam chết tiệt này."

Xin lỗi tôi là trinh nam.

Xin lỗi tôi không có kinh nghiệm.

Mà nói đi nói lại, gây sự với tôi làm gì chứ.

"...Tôi xin lỗi."

Tóm lại cứ xin lỗi trước đã.

"Ha! Đồ que tăm nhà ngươi vô vị thật!"

Đối phương dường như đã xả hết giận, chuyển mục tiêu sang chỗ khác.

Xem ra là được cứu rồi. Tôi cũng rời mắt khỏi gã cơ bắp để tránh bị liên lụy nữa. Tự nhiên liếc nhìn quầy bar, phát hiện ly rượu kỳ diệu vẫn còn nguyên chỗ cũ, không đổ một giọt nào.

Tôi cầm ly rượu lên, ực ực uống cạn.

À~ uống rượu sướng thật.

Ngon quá.

Mà nói sao nhỉ, hơi lạ lạ.

Dưới chân có một gã cơ bắp nằm.

Gã cơ bắp đằng sau lại đi gây sự với người khác.

Không khí trong quán rất căng thẳng.

Có cảm giác men say chợt tỉnh hẳn.

Thôi, hôm nay uống đến đây thôi.

"Xin lỗi, cho tôi thanh toán."

"À, vâng..."

Sau khi trả hơn chục xu đồng, tôi rời khỏi quán rượu.

*