Hội Mạo hiểm giả (8)
Tôi ở trọ một đêm.
Sáng hôm sau giải quyết bữa sáng ở một nhà hàng gần đó, tôi đến hội mạo hiểm giả từ sớm, hy vọng giờ này những kẻ hung thần ác sát sẽ ít hơn.
Tuy nhiên đáng tiếc, dù mặt mày bặm trợn, tính cách của họ lại khá chăm chỉ, trong hội quán vẫn có một đống gã cơ bắp y như hôm qua. Có lẽ buổi sáng và buổi tối đúng là giờ cao điểm.
"Xin lỗi."
"Ồ, là anh à."
Tôi nói chuyện với nhân viên cơ bắp ở quầy.
Đối phương đã nhớ mặt tôi. Một người Mông Cổ trong nhóm người da trắng, đương nhiên là rất nổi bật. Xung quanh hầu như toàn khuôn mặt phương Tây, cả elf và thú nhân về cơ bản cũng có ngoại hình kiểu Âu Mỹ, ngoài tôi ra không có lấy một khuôn mặt phẳng nào.
Ngoại lệ chỉ có những kẻ có ngoại hình không giống người thôi.
"Chào anh, tôi muốn nhận nhiệm vụ dược thảo giống hôm qua."
"Ồ, để tôi ghi phiếu cho anh, anh cứ đi đi."
"Xin lỗi, có thể cho tôi xem dược thảo trông như thế nào trước được không ạ?"
"Hả? Anh không biết sao?"
"Không phải vậy ạ, chỉ là muốn xác nhận lại thôi, xin lỗi."
"Thiệt tình, phiền phức ghê."
Gã cơ bắp lẩm bẩm vừa nói vừa lấy một tập tài liệu bằng da trên kệ phía sau quầy, rút ra mấy tờ giấy.
"Những thứ này đều có thể hái, chúng tôi sẽ thu mua."
"Vâng."
Những tờ giấy được trải ra trên quầy.
Mỗi tờ đều có hình vẽ hoa cỏ rất tinh xảo.
Không biết ai vẽ, thật đáng nể.
Tôi nhanh chóng lướt qua, ghi nhớ nội dung.
"Cảm ơn đã giúp đỡ."
"Tôi cất đi nhé."
"Xin lỗi đã làm phiền anh lâu đến vậy."
Cuộc đối thoại của chúng tôi rất đơn giản.
Sau hai ba câu chào hỏi nữa, tôi vội vã rời khỏi hội quán và đi về phía rừng.
Lần này tôi đi dọc theo con sông đã phát hiện hôm qua, để tránh bị lạc lần nữa.
*