Nhà giả kim Edita (1)
Sau khi giải quyết xong mọi rắc rối, ngày hôm sau.
"Có nhà riêng thật tuyệt vời làm sao..."
Gã độc thân trung niên vừa hoàn thành đại sự mua nhà đón bình minh tươi mới trên chiếc giường của chính mình.
Sự mãn nguyện tuyệt đối, niềm hạnh phúc vô biên, cảm giác thỏa mãn tột cùng.
Không có hạnh phúc nào tuyệt vời hơn thế. Tôi dùng toàn thân cảm nhận niềm vui sướng đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi. Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ mang theo hơi ấm và sinh khí, khiến làn da tôi lấp lánh như hiện thân của sự bình yên nhân thế.
Líu lo líu lo. Tiếng chim không rõ loài tựa sẻ đồng càng tô điểm thêm vẻ dịu dàng cho buổi sớm. Một sức mạnh kỳ diệu khiến tôi muốn mãi ngồi đây thả hồn mơ màng.
Hạnh phúc quá. Khoảnh khắc này, tôi vô cùng hạnh phúc.
Cảm giác như nhân vật chính sau chuyến phiêu lưu dài đánh bại ma vương rồi bất tỉnh, giờ đây cuối cùng cũng tỉnh dậy trên giường bệnh. Câu chuyện sắp đến hồi kết, chỉ còn lại đoạn kết nhẹ nhàng.
"Mình là một người hùng….”
Tôi là một người hùng có nhà. Và thực sự đã đánh bại rồng lớn. Hôm nay hãy từ từ tận hưởng cảm giác có tổ ấm. A, có nhà thật tuyệt, khoảnh khắc tôi hằng mong đợi, tòa nhà mặt đất. Tôi lười biếng nằm dài trên giường, để mặc thời gian trôi.
“…..Mình nên ăn trưa thôi nhỉ?”
Tôi không chắc mấy giờ rồi, nhưng có lẽ sắp đến giờ ăn trưa.
Tôi ra khỏi giường và vệ sinh cá nhân.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trước. Tôi không nhớ là có hẹn với ai hôm nay. Không biết là ai nhỉ.
Có lẽ gã hiến binh đó thực sự đã dẫn cả sếp đến hoặc có lẽ route Sophia sắp bắt đầu phần hai — Một câu chuyện mới sẽ bắt đầu.
Dù thế nào đi nữa, tôi cần phải ra mở cửa để biết được.
“Vâng, tôi ra ngay.”
Tôi đi xuống cầu thang đến cửa ra vào.
Tôi lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Và có một cặp đôi bất ngờ đang đứng đó.
“….Hả?”
Đó là cô bé lolita tóc vàng và chàng ikemen.
Không thấy bóng dáng của Sophie đâu cả.
“C-Có chuyện gì sao?”
Đột nhiên, tôi nghĩ có lẽ họ muốn số tiền mà họ đã từ chối ngày hôm qua. Nếu đúng là như vậy, thì tôi không có. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi phải trả lại, việc có thể vay số tiền đó thực sự đã giúp tôi giải tỏa căng thẳng về khoản nợ ngôi nhà của mình.
Tuy nhiên, bầu không khí xung quanh họ có vẻ rất lạ. Cô bé lolita tóc vàng có vẻ rất bồn chồn, còn chàng ikemen có vẻ bực bội. Cả hai đứng cạnh nhau trước cửa nhà tôi.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh….”
Cô bé lolita tóc vàng nói.
So với cách cư xử thông thường của cô, thật lạ khi thấy cô ấy hành động ngoan ngoãn như vậy. À, cô ấy cư xử như thế này cũng không tệ.
“….À, ừ, hai người cứ lên lầu đi.”
Vị khách đầu tiên đến xưởng vẽ của tôi lại là một thành viên của Đoàn Loạn giao. Tôi cảm thấy như thánh địa của mình giờ đã bị vấy bẩn bởi các thể loại nước dịch màu trắng. Nghĩ mà đau lòng.
Chắc là nói quá thôi. Nhưng, thật khó để một tên còn zin vượt qua được điều gì đó như thế. Xin hãy hiểu cho.
“Tôi sẽ pha trà. Xin hãy đợi một lát.”
Tôi dẫn họ đến phòng khách ở tầng hai và mời họ ngồi xuống ghế sofa. Sau đó, tôi rời đi để chuẩn bị trà cho mọi người.
Chỉ trong vài phút, tôi đã có ba tách trà nóng hổi xếp thành hàng trên một cái khay. Tôi bưng nó đến phòng khách và đặt xuống bàn.
Nhân tiện, phòng khách có ba chiếc ghế sofa đặt đối diện nhau. Hiện tại, chàng ikemen và cô bé lolita đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện tôi.
'Thưa cha, xin hãy gả con gái của ngài cho con!' Hay gì đó tương tự.
“Vậy, hai người muốn nói chuyện gì?”
Tôi hỏi câu hỏi này khi đưa trà cho họ.
Trà thực sự rất ngon.
Sau đó, cô bé lolita tóc vàng bắt đầu nói,
“Chúng-Chúng tôi…..”
Bình thường cô ấy sẽ ngồi ngả đầu ra sau và bắt chéo chân, nhưng giờ cô ấy lại ngồi như một quý cô thực thụ với hai tay đặt lên đầu gối. Cô ấy thậm chí còn không ứng xử như cùng một người. Chắc hẳn đây là một vấn đề nghiêm trọng.
“Có chuyện gì khó nói sao? Nếu là về phần thưởng thì nếu hai người cho tôi thêm vài ngày tôi có thể trả —”
Khi tôi đang cố gắng nói, cô ấy đã cắt ngang lời tôi.
“A-A-A-Anh sẽ cưới em chứ!?”
“Hả?”
Cái gì?
“……Dựa vào biểu cảm của cô và Allen, hai người đang cố gắng dùng tôi làm người mai mối sao?”
“K-Không phải! Anh và em, chúng ta nên k-kết hôn.”
Vừa nãy, khuôn mặt của cô bé Lolita tóc vàng đó hoàn toàn đỏ bừng. Khuôn mặt cô ấy đỏ như gấc cả mang tai.
Nói xong, cô bé chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, thỉnh thoảng lại ngước nhìn tôi.
Cô gái đáng yêu này là ai vậy?
“Tôi không chắc mình hiểu chuyện gì đang xảy ra. Allen cậu có biết không?”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói chuyện với chàng ikemen.
Ngay từ đầu, tại sao cậu ta lại ở cùng với cô ấy?
Tôi không hiểu.
“Ester……Umm…..Cô ấy đã yêu anh…”
Có vẻ như cậu ta nặn mãi mới nói ra được những lời này.
Đây là lần đầu tiên cậu ta không giữ được vẻ ngoài của một ikemen hoàn hảo.
“Tôi cứ tưởng cô ấy là vợ sắp cưới của cậu chứ….”
“…Đêm qua cô ấy đã từ chối tôi rồi.”
Ôi
Chuyện gì với cái diễn biến đột ngột này vậy?
Nếu điều này đau đớn đến vậy đối với cậu ta, tại sao cậu ta lại cảm thấy cần phải đến đây? Thật lòng mà nói, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu ta.
“Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“E-e-em đã nói rồi mà! Chúng ta lấy nhau đi!”
Cô bé lolita tóc vàng nói và khuôn mặt cô ấy bằng cách nào đó lại đỏ hơn nữa.
Sự phấn khích và căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm.
"Em muốn kết hôn! E-e-e-e-em muốn cưới anh!"
Cô bé lolita tóc vàng muốn cưới tôi.
Dù rằng cô ấy đáng lẽ phải kết hôn với người khác.
Tại sao tôi lại có cảm giác đây là một cái bẫy nhỉ? Có lẽ họ đang cố tìm một cách hợp pháp để giết tôi chăng? Kiểu như một kẻ ngoại quốc dám động tay vào con gái nhà quý tộc. A, càng nghĩ tôi càng thấy mình nên từ chối là hợp lý.
Dù vậy, mình nên làm gì đây?
Tôi đã thay đổi trong vài tuần qua. Tôi đã trở nên đồng cảm hơn sau thời gian ở đây.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận lời cầu hôn của cô."
"E-Em cũng đã nghĩ vậy. Vậy thì, có phải em không đủ tốt không!? Em sẽ làm bất cứ điều gì! N-Nếu có bất cứ điều gì anh muốn em làm, em sẽ làm! Nếu kết hôn là không được, vậy em có thể làm người tình hoặc bồi nhí của anh cũng được. Nếu vẫn không được, em thậm chí sẽ làm n-n-n-nô lệ của anh!"
Giờ thì tôi càng nghi ngờ cô ta hơn.
Tại sao cô ta lại tuyệt vọng đến thế?
"Trước hết, địa vị xã hội của chúng ta ở hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, và tôi nghĩ cô nên trân trọng bản thân mình hơn một chút. Cô vẫn còn trẻ, không có lý do gì phải hy sinh thân thể mình chỉ vì cô nghĩ rằng mình đang có cảm giác như vậy ngay lúc này. Trên hết, Allen cũng là một người rất đáng kính mà cô đã có kế hoạch ở bên."
Cả trong giới soái ca, đẹp trai đến như cậu ta cũng thuộc hàng hiếm. Nếu là phụ nữ thì tôi cũng sẽ phải lòng cậu ta rồi. Lúc đó tôi sẽ trở thành người tình số ba mới của cậu ta.
"Em không quan tâm đến Allen! Em thích a-a-anh hơn! Em muốn được hòa làm một với anh! Em muốn chúng ta kết hôn! Thần cũng xin lỗi vì cách đã đối xử với anh và em đang n-nghiêm túc kiểm điểm. Em sẵn sàng xin lỗi anh một cách đàng hoàng!"
Cô bé có vẻ khiêm tốn hơn hẳn bình thường.
"......"
Tôi có thể thấy Allen đang cố kìm nén cảm xúc của mình trong khi nước mắt lưng tròng.
"Vì vậy, ừm, kết hôn, chúng ta nên kết hôn..."
Ngừng lặp đi lặp lại mấy cái từ kết hôn, kết hôn, kết hôn đi.
Tôi chẳng đời nào tin cô ta.
Đến mức này thì tôi cảm thấy cô ta chỉ đang cố khiến tôi sinh nghi mà thôi.
"Tôi không chắc cô đang định làm gì, nhưng tôi biết một cô gái xinh đẹp như cô sẽ không bao giờ phải lòng một gã như tôi. Như cô thấy đấy, ngoại hình của tôi chẳng có gì để nói và chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta cũng lớn."
"Q-Quan trọng là con người bên trong không phải sao!?"
"Bên trong của tôi còn xấu hơn."
L**! S**! H**p L*li!
Còn kinh khủng hơn cả ngoại hình của tôi nữa.
"Dù điều đó là thật đi nữa, miễn là em được ở bên anh thì không sao cả!"
"......."
Nếu bên ngoài đã tệ, bên trong còn tệ hơn, thì còn lại cái gì?
Hoàn toàn vô lý.
"Dù sao đi nữa, tôi không thể đưa ra một quyết định quan trọng như vậy một cách dễ dàng. Vậy thì, xin thất lễ, Allen, Ester. Buổi chiều tôi có việc, không thể lãng phí thêm thời gian ở nhà."
Tôi đói rồi.
Tôi muốn vừa ăn bữa trưa bình thường của mình, vừa ngắm ngực, mông và đùi của Sophia-chan.
Tôi không có thời gian để lãng phí cho giấc mộng hão huyền của một con nhỏ mất màng.
Khi nào vá lại màng xong thì hẵng nói chuyện với tôi nhé.
"X-Xin lỗi anh....."
Chàng soái ca đáp lại một cách tử tế. Cậu ta dường như đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Tôi cảm thấy mình mới là người nên xin lỗi cậu ta.
"Tôi hy vọng hai người có thể nhanh chóng làm hòa. Xin hãy cố gắng hết sức."
".....Không sao, nhưng mà....."
Tôi thực sự không muốn nói về chuyện tình cảm của họ. Trên phi thuyền cũng có một tình huống tương tự rồi.
Khi tôi nhìn Ester, cô ta dường như đang trở nên cáu kỉnh. Cô ta định lôi tôi vào sâu hơn nữa à?
"Chúng em sẽ không bao giờ làm hòa! Vì vậy–! K-Kết hôn với em đi! Làm ơn, hãy kết hôn với em!"
"Tôi xin lỗi."
Cô bé lolita tóc vàng nhìn tôi với ánh mắt van nài, trông như sắp khóc. Cũng giống như trước đó, cô ta cúi gằm mặt xuống đất và ngước lên nhìn tôi, mắt lim dim, mặt đỏ bừng.
Tôi kết thúc cuộc trò chuyện ở đó và yêu cầu họ rời đi.
Tại sao cô ta lại ám ảnh chuyện kết hôn đến thế? Cô ta chỉ có thể nói về điều đó thôi sao! Lải nhải ‘cưới, cưới’ mãi không thôi được hả?
*
Hả? Hả? Hả???