Tanaka the Wizard

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

Tập 02 - Chương 01: Nhà giả kim Edita (5)

Nhà giả kim Edita (5)

Sau khi truyền thuốc xong, sensei hôn mê khoảng một giờ.

Tôi lấy danh nghĩa thăm bệnh, đứng bên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô ấy. Khi cô ấy mạnh mẽ mở đôi mắt đáng yêu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự may mắn. Nếu cô ấy tỉnh dậy muộn thêm vài phút nữa, tôi đã lôi thằng nhỏ ra khỏi quần, lấy khuôn mặt ngủ của cô ấy làm món ăn kèm mà làm quả lọ rồi.

Còn phải nghĩ xem cuối cùng sẽ kết thúc bằng miệng trên hay miệng dưới nữa chứ. Lọ Thánh Chí Tôn gọi tên ông chú Yoshio Tanaka

"...Đây, là phòng của tôi sao?"

Cô ấy vừa xoa ngực vừa cựa quậy dưới lớp chăn.

"À, sensei tỉnh rồi ạ?"

Tôi thở phào một hơi, tay vuốt ngực xuống dưới trả lời.

"Bệnh có đỡ hơn không ạ? Cơ thể cử động được không?"

"Hả? Tôi, tôi thử xem..."

Sau câu hỏi của tôi, các ngón tay và khớp háng của Edita-sensei bắt đầu cử động dưới lớp chăn. Từ bên cạnh nhìn vào, một loạt hành động này không hề có chút đáng ngờ nào, tất cả đều là phản ứng rất khỏe mạnh.

"...Cử, cử động được rồi. Đây thật sự... là cơ thể của tôi sao?"

Edita-sensei vô cùng cảm động, hỏi tôi một câu hỏi kỳ lạ.

"Cô hỏi tôi, tôi cũng không biết trả lời thế nào..."

"Tuyệt vời quá! Thật sự cử động được, cử động được rồi! Tôi chạm được vào đồ vật rồi!"

Phản ứng giống hệt công chúa ở lâu đài mấy hôm trước.

"Cơ thể có thể cử động theo ý muốn, thật sự quá tuyệt vời. Những điều hiển nhiên trở nên không còn hiển nhiên nữa, thật sự quá… hức hức hức..."

Edita-sensei sụt sịt khóc, dùng ngón trỏ lau nước mắt.

Khuôn mặt đẫm lệ ấy đáng yêu đến mức khiến người ta cứng đờ cả trên lẫn dưới.

Nói sao đây, cả người cô ấy từ trên xuống dưới đều là món ăn kèm cả.

Đáng yêu đến mức tôi chỉ muốn nhét thứ trong quần vào miệng thôi.

"Cô ổn chứ?"

"Đừng, đừng nhìn tôi! Đừng, đừng nhìn tôi mà!"

"À, được ạ."

Tôi lặng lẽ chờ sensei đang không ngừng sụt sịt khóc lóc bình tĩnh lại.

Xem ra đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Điều này cũng dễ hiểu thôi.

Nếu là Allen đẹp trai thì hẳn đã để sensei ở một mình trước khi cô ấy kịp đuổi đi rồi. Nhưng tôi, cái thằng trinh nam chết tiệt chỉ quan tâm đến món ăn kèm hàng ngày, lại quan sát cô ấy hệt như mấy bà thím ở siêu thị chờ đồ ăn chín dán nhãn giảm giá vậy.

Tôi quan sát cô gái, quan sát kỹ lưỡng từng cử chỉ của cô ấy.

Một lát sau, nước mắt và nước mũi của cô ấy cuối cùng cũng ngừng lại, và cô gái đã mặc lại quần áo. Tôi thản nhiên nói:

"Dù sao thì, cô không sao là tốt rồi."

Sau khi khóc, Sensei dường như đã bình tĩnh lại. Mắt và mũi cô ấy vẫn còn hơi đỏ, và tay áo thì hơi sẫm màu vì cô ấy đã dùng nó để lau nước mắt..

"...Tôi cũng nên cảm ơn anh thật lòng mới phải."

Cô gái thì thầm nói, đoạn ngồi khoanh chân trên tấm ga trải giường đã nhăn nhúm, nhìn chằm chằm vào tôi.

Một vẻ mặt như không biết phải đối diện với tôi thế nào.

Lần đầu gặp mặt đã không nói không rằng dùng ma pháp sát thương tấn công tôi, điều này cũng là đương nhiên thôi. Mà tôi thì từng suýt giết cô ấy, giờ lại cứu cô ấy, tâm trạng cô ấy phức tạp đến mức nào thì có thể hình dung được.

Đột nhiên đối mặt với những cảm xúc mãnh liệt như vậy của người khác, thật khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đối mặt với cảm xúc như thế này. Đây là lần đầu tiên có một cô gái khóc vì hạnh phúc trước mặt tôi. Người bình thường phải trải qua yêu đương hoặc hôn nhân mới có được trải nghiệm này nhỉ.

Còn tôi, cái thằng trinh nam chết tiệt này, thì lại là người giúp cô tiên giả thiếu nữ này vượt qua đại kế liên quan đến sinh tử cả đời cô ấy, dựa vào việc cố sống cố chết hoàn thành nhiệm vụ mới có được kinh nghiệm này.

Loại chuyện này tôi sẽ không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai nữa, áp lực không phải cao bình thường đâu.

Tuy nhiên, nhờ có tôi mà cô gái này mới có được cơ hội sống lại.

"Chỉ cần cô bình an, tôi đã rất vui rồi."

"...Anh muốn được báo đáp gì?"

"Không cần báo đáp tôi cũng được. Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, dưỡng sức cho cái mạng đã thành công tìm lại được ngày mai này. Mệt mỏi không chỉ có thể xác đâu."

Câu "bệnh từ tâm sinh" này, thực ra khá có lý.

"Này, lúc này đừng có giả thần giả quỷ nữa, muốn gì thì nói thật đi."

"Tôi không giả thần giả quỷ, xin đừng đoán bừa."

"............"

Đối thoại thêm vài câu, Edita-sensei cau mày càng chặt hơn.

"Công thức thuốc vốn dĩ là thứ sensei để lại, tôi chỉ làm theo nội dung trong sách mà pha chế ra thôi. Hơn nữa, những loại thuốc này tôi làm cho người khác."

Xem ra cô ấy khó mà chấp nhận hành động không cầu báo đáp của một thằng xấu xí như tôi.

Có lẽ cô ấy, người có vẻ ngoài nhỏ bé, trước khi mắc bệnh đã có một quãng đời người—đúng hơn là đời tiên—khó khăn. Hoặc là cuộc sống làm linh hồn rời xa thể xác nhiều năm đã làm thay đổi tính cách cô ấy, khiến cô ấy dễ nghĩ tiêu cực.

Sự thật là gì, hoàn toàn không thể biết được.

Dù sao đi nữa, thứ cô ấy cần bây giờ là chữa lành tâm hồn.

"Cô đã chiến thắng bệnh tật rồi, thành quả này hoàn toàn thuộc về cô, sự xuất hiện của tôi chỉ là một phần trong vô vàn sự trùng hợp thôi. Bản thân tôi đã nói vậy rồi, cô cũng đừng nghi ngờ nữa."

"Anh đúng là đồ đáng ghét... Trong lòng có gì thì nói thẳng ra đi chứ."

"Ý gì ạ?"

"Anh rốt cuộc muốn tôi báo đáp thế nào? Không cần phải vòng vo tam quốc như vậy chứ."

"Không có đâu, tôi không muốn gì cả."

"Lừa ai thế! Thế thì, anh, anh tại sao lại giúp tôi!"

"Bởi vì tôi là một người tốt.”

"...Tôi không tin. Ai mà tin cái lời quỷ quái của anh chứ!"

Cái kiểu loli tâm địa đen tối này cũng khá đáng yêu nhỉ. Mặc dù bên trong hình như là một bà lão lớn tuổi hơn tôi rất nhiều thì phải.

"Việc tốt bụng như vậy, từ xưa đến nay vốn dĩ không cầu báo đáp mà."

"Công thức là do chính tôi viết, đương nhiên tôi biết loại thuốc này quý giá đến mức nào."

"Thật lòng mà nói, hồi đó tôi làm ra quá nhiều đến mức không biết phải làm sao. Nói cho cùng, có được một trường hợp lâm sàng như cô, hẳn sẽ rất hữu ích cho toàn bộ ngành giả kim thuật, cũng có thể tăng thêm vài phần đảm bảo cho giá trị của công thức này của cô."

"Anh, anh đang nói linh tinh gì thế..."

Edita-sensei nghi ngờ ghê thật. Vẻ mặt càng thêm nghi ngờ tôi. Thôi được rồi, làm sao để cô ấy tin đây?

Muốn cô ấy dùng thân thể báo đáp sao? Đến nước này, có lẽ dù cô ấy có không muốn đến mấy cũng sẽ dạng chân ra. Nhưng một người ở tuổi này như cô ấy không thể nào còn là trinh nữ được, vậy thì không được rồi. Ước nguyện này, hẳn là phải đợi đến khi tôi thuận lợi có được một mối tình thuần khiết với một người còn trinh rồi mới thực hiện.

Hơn nữa, Edita-sensei là một giả kim thuật sư rất xuất sắc, nếu duyên phận bị dở dang vì sự báo đáp này thì quá đáng tiếc. Nếu có thể, sau này tôi muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ mật thiết với cô ấy. Chủ yếu là vì Bí dược Hồi Xuân.

"Hơn nữa, anh, anh không phải đã mua căn nhà này rồi sao?"

"Hả? Ồ, đúng vậy..."

"Tôi còn nhớ lần trước anh đã la làng rằng anh đã trả tiền rồi mà!"

"...Cũng có chuyện đó thật."

Chuyện cô ấy đột nhiên nhắc đến xảy ra vào tuần trước. Xem ra cô ấy vẫn còn nhớ lời tôi nói lúc đó.

Giúp Edita-sensei, liệu có gây ra vấn đề mới không? Vấn đề không nằm ở đâu khác, mà chính là số phận của căn nhà này của tôi. Căn nhà mà tôi quý trọng đến thế sẽ ra sao đây?

"............"

"............"

Cô ấy vừa khỏi bệnh nặng, ra ngoài tìm chỗ ở lại không dễ dàng. Sống chung dưới một mái nhà với tôi, một ông chú trung niên kiểu 'cục c*t bò' chưa từng quen biết, đối với một người bình thường thì việc phát điên cũng không có gì lạ.

Nếu là tôi, tôi cũng không muốn sống chung với một ông chú lạ hoắc.

Mặc dù tuổi thật của khá cao, nhưng nhờ đặc quyền của tinh linh mà cô ấy có vẻ ngoài của một cô bé siêu trẻ con, đáng yêu không thể tả. Muốn trùm chăn ôm chặt cô ấy rồi abcxyz quá đi cơ, khốn nạn. Muốn lắm quá. Muốn làm một ‘nháy’ với cái cô loli baba này ngay trước mắt.

Chính vì vậy, người đầu hàng trước là tôi.

"Nếu anh đồng ý thì, để, để tôi ở đây—"

Tôi không đợi Edita-sensei nói hết đã ngắt lời cô ấy, dứt khoát trả lời.

"...Tôi biết rồi."

Tôi là người hùng có nhà.

Đương nhiên tôi biết chủ nhà sẽ dành bao nhiêu tình cảm cho ngôi nhà của mình, thêm vào đó là những tiện ích đặc biệt như phòng thí nghiệm, chắc chắn còn hơn cả yêu người yêu luôn cả đường đi lối về. Nếu là tôi thì còn muốn được chôn ở sân vườn nữa kìa.

Nhớ lại, số tiền mua lại căn nhà cũng phải kể đến công thức của cô ấy. Việc đơn phương chiếm đoạt công lao như vậy, tôi thật sự không làm được.

Vì vậy, dù làm như vậy là vô cùng đau khổ, nhưng đối với tôi, một người hùng có nhà, đây chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.

"Xem ra đây thật sự là nhà của sensei."

"...Hả?"

" Tất cả các giấy tờ mà cô cần để chứng minh cô là chủ sở hữu hợp pháp của tài sản này đều có thể được tìm thấy trong phòng làm việc. ì tôi vẫn còn thiếu hiểu biết về luật pháp của đất nước này, tôi không chắc liệu có bất kỳ thủ tục chính thức nào chúng ta cần phải trải qua hay không. Tất cả những gì tôi yêu cầu cô là hãy chăm sóc tốt cho nơi này.”

"Ơ, này! Anh đợi..."

"Việc ép buộc một người phụ nữ vừa khỏi bệnh nặng chịu gánh nặng, dù tôi có tàn nhẫn đến mấy cũng không làm được đâu. Không đời nào tôi lại làm phiền một người phụ nữ trẻ trong nhà của cô ấy. "

Khốn thật, mãi mới mua được nhà chứ.

Tôi đau lòng, buồn bã quá.

Còn dự định tuần sau mua một tấm thảm caro trải cửa, tuần sau nữa nuôi một con chó lớn, tuần sau nữa nướng thịt ở phòng thí nghiệm, đại sự cứ thế nối tiếp nhau mà.

Thế nhưng xem ra, giấc mơ có nhà còn rất xa vời đối với tôi. Thế giới không cho phép tôi gia nhập tộc có nhà, buộc tôi phải tạm thời thuê nhà sống qua ngày. Nếu đã vậy, thì một con người bé nhỏ như tôi cũng chỉ có thể mặc kệ con đường thế giới định sẵn mà lạc trôi thôi.

"Vậy thì, tôi xin cáo từ."

" Oi, anh có nghe tôi nói không!? Tôi bảo đợi mà!”

Tôi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khi rời bỏ ngôi nhà của mình. Hãy để những lời đó tự nói lên qua bóng lưng tuyệt vời nhất của tôi.

Thế nào hả.

Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp.

Sayōnara, tạm biệt. Lần sau tái ngộ nhé, hữu duyên rồi sẽ tương phùng.

Ngôi nhà đáng yêu của tôi

<Home Finale>

*

Lọ Thánh Chí Tôn gọi tên ông chú Yoshio Tanaka Nói đến cỡ này mà Flag Edita không mở thì tôi sẽ drop truyện Thật sự, ông chú thật sự quá tốt bụng. Mình nghĩ ông chú Tanaka thực ra khá giống với Hoàng Tử Biến Thái Yokodera Youto ở một số điểm nào đó, chẳng hạn như tấm lòng nhân hậu, lương thiện, đức hy sinh cao cả và tinh thần sẵn sàng dâng hiến Tự huyễn max level Vậy là ông chú đã nhường cả ngôi nhà ấy cho cô giáo Edita