Nhà giả kim Edita (6)
Sau khi rời khỏi phủ Edita, gã lang thang tân thời đã lang thang trên phố một lúc.
"Haizz, lại quay về cuộc sống không nhà rồi."
Giờ thì phải tìm một mái nhà trước đã. Dù là tìm một căn phòng khác trong thị trấn này, hay chuyển đến một nơi đáng sống hơn, cũng đều phải qua được đêm nay cái đã.
Thế nhưng trước đó, tôi có một nơi không thể không đến.
"...À, tìm thấy rồi."
Địa điểm là quảng trường khu trung tâm thị trấn. Nơi đây có hai tuyến đường chính với lưu lượng giao thông lớn giao nhau, giữa trung tâm có đặt một đài phun nước lớn, khắp nơi là dòng người vui vẻ trò chuyện, cười đùa.
Phần lớn là phụ nữ. Giờ trời đã bắt đầu tối, đa số mọi người trên tay đều xách túi mua sắm, chắc là đều ra ngoài mua bữa tối.
Tôi đã phát hiện ra một cô bé ở một góc như thế này.
Là loại loli như thế nào à? Chính là loli chỉ đường đó.
"A~! Lại gặp chú rồi~!"
Cô bé cũng nhận ra sự hiện diện của tôi, chạy lạch bạch tới. Thế nào đây? Trước đây toàn là tôi đi tìm cô bé, hôm nay cô bé lại chủ động tìm tôi, khiến tôi cảm mến trong vài giây.
Hơi vui một chút.
Không.
Tôi vui chết đi được.
Có loli thích mình đến thế, tôi vui đến mức mắt đỏ hoe.
"Thật ra chú đang tìm nhà trọ, cháu có biết quán trọ tốt ở quanh đây không?"
"Nhà trọ? Tại sao vậy ạ?"
"Sau một vài chuyện, giờ chú không có nhà ở nữa rồi."
Tôi còn cố ý nhấn mạnh vào phần 'nhà' để ra vẻ cao sang. Có thể sẽ có người thấy phiền phức như vậy, nhưng đây là phần mà một nam nhi Nhật Bản không thể nhân nhượng. Đó là nhà đấy. Hơn nữa địa chỉ còn ở thủ đô Kalis. Ở Nhật Bản thì là đẳng cấp Chiyoda.
Nhưng cô bé lại nghiêng đầu hỏi tôi, một cựu dũng giả từng có nhà:
"Lạ nhỉ?"
"Hả?"
Điều tiếp theo cô bé nói, là chuyện mà tôi đã hoàn toàn lãng quên.
" Oji-san, cháu nghe nói trường học pháp thuật đều có ký túc xá mà ạ."
Cứ như thể đang hỏi tôi tại sao lại gặp phải rắc rối như vậy.
"...Hình như thật sự có nghe qua chuyện này rồi."
"Chú ơi, chú không vào trường sao?"
"Có chứ, chú vào rồi. Không phải vào bình thường đâu nhé, mà là đi cửa sau một cách đường hoàng đấy."
"Vậy thì không cần tìm nhà trọ nữa rồi!"
"...Ừm."
Loli cười tủm tỉm nói vậy, thật sự là đáng yêu vô cùng.
Không cho chút tiền tiêu vặt sao được.
Mà nói về chuyện này, cho tiền mới là mục đích chính của tôi khi tìm cô bé. Tìm nhà trọ chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
"Cảm ơn cháu, cảm ơn."
Bình thường thì đều cho tiền đồng, nhưng lần này tôi lấy vài đồng tiền vàng từ chiếc túi da dùng làm ví ra đưa cho cô bé. Tính ra, thành công trong việc diệt rồng của tôi tuyệt không thể thiếu sự chỉ dẫn của cô bé, đây là thù lao xứng đáng.
"Ủa? Hôm nay sáng lấp lánh quá."
"Lấp lánh đẹp lắm đúng không? Phải mang về tặng mẹ cháu đó nhé."
"Vâng! Cháu biết rồi ạ~!"
Bé loli gật đầu một cái rồi vù một cái chạy biến.
Trên đường đi, cô bé quay đầu nhìn tôi hai ba lần, còn mạnh mẽ vẫy tay, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười. À à, không có thứ gì có thể an ủi lòng người hơn nụ cười của loli cả. Nụ cười đáng yêu của em có thể dập tắt mọi xung đột trên thế giới.
Đáng yêu đến tột cùng.
Cái vẫy tay vừa nãy đã có giá trị 10 đồng vàng rồi. Dựa trên đà tăng trưởng của thị trường hiện nay, tôi dám nói nụ cười của em ấy cũng phải đáng giá 10 đồng vàng luôn.
Nỗi đau mất nhà dường như cũng vơi đi vài phần.
"...Được, vậy thì đến trường thôi."
Khoảng cách từ đây đến quảng trường là một đoạn đường không nhỏ.
Không biết có giới nghiêm hay không, tốt nhất là đi nhanh nào.
*
Như đã nói, Chiyoda là một khu vực ở trung tâm Tokyo, có thể hiểu đơn giản giống như sống ở Phố cổ Hà Nội hay Quận 1 Thành phố Hồ Chí Minh