Nhà giả kim Edita (3)
Sau khi đi xuống cầu thang, tôi bước vào một căn phòng đá có diện tích khoảng hai mươi mét vuông. Không có cửa sổ vì căn phòng này nằm dưới lòng đất. Không có nguồn sáng nào bên trong phòng, vì vậy tôi sẽ phải tạo ra một quả cầu lửa để có thể khám phá.
Ngay khi có thể nhìn thấy mọi thứ, tôi nhận thấy một vài đồ vật kỳ lạ nằm xung quanh.
「Đây là cái gì......?」
Vật thể tôi tìm thấy được chiếu sáng bởi ánh cam từ quả cầu lửa.
Thứ tôi tìm thấy là......một cô gái trẻ hoàn toàn khỏa thân.
「Woah......」
Bên trong một ống thủy tinh khổng lồ chứa đầy chất lỏng trong suốt không màu, có thi thể của một cô gái bất tỉnh. Cứ như thể cô ấy đang được bảo quản.
(Ảnh minh hoạ)
Cô ấy có một cơ thể săn chắc và một bộ ngực dễ thương. Tôi muốn tôn thờ cơ thể cô ấy. Bữa tối đã được xác định.
「A-Ai đó!?」
Tôi nghĩ mình đã nghe thấy một giọng nói từ đâu đó.
Là giọng của một người phụ nữ.
Đúng hơn, nó giống giọng của một cô gái trẻ.
「Eh, ah, x-xin lỗi. Tên tôi là Tanaka.」
Tôi giới thiệu bản thân theo thói quen.
「...Tanaka, phải không?」
「Tôi là chủ nhân của ngôi nhà này.」
「...」
Có cảm giác giọng nói vừa hít một hơi thật sâu. Đồng thời tôi phát hiện ra giọng nói phát ra từ đâu.
Có một người đang ngồi trong góc được chiếu sáng bởi ánh sáng của quả cầu lửa. Thoạt nhìn, đó có vẻ là một con người. Vẻ ngoài của người này trùng khớp với cô gái trong ống, nhưng màu sắc dường như khác biệt. Người trong góc hơi trong suốt. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải là một hồn ma. Đột nhiên, tôi nhớ lại những tai nạn khác nhau mà người môi giới bất động sản đã đề cập.
Cô ấy có lẽ cao khoảng 140 cm và dưới mười tuổi, là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng dài đến tận eo và đôi mắt xanh to tròn. Cô ấy cũng có đôi tai nhọn. Tôi đoán cô ấy là một elf.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng đơn giản được làm từ một loại vải màu xám đậm, làm nổi bật làn da trắng. Cô gái đang nắm chặt một thứ gì đó giống như một cây trượng gỗ trong cả hai tay. Bóng người đột nhiên đứng dậy với cây trượng giơ lên.
Con ma này đến để đuổi tôi ra khỏi nhà.
「Ngươi đã lập căn cứ trong tầng hầm của ta để đuổi ta đi!?」
Tôi cuối cùng cũng sở hữu ngôi nhà này và bây giờ một con ma muốn đá tôi ra ngoài? Đùa nhau hả?
Trong cơn hoảng loạn, tôi quay mặt về phía con ma.
Tôi chỉ cần sử dụng ma pháp mà tôi đã sử dụng trước đó.
「Tất cả ác nghiệp do con tạo ra từ vô thủy. Do lòng tham, sân hận và vô minh vô tận của con. Sinh ra từ thân, khẩu và ý của con. Con nguyện lập nguyện vượt thế gian, nhất định sẽ đạt đến Đạo vô thượng. Nếu nguyện này chưa thành tựu, con thề không thành bậc Chánh Đẳng Chánh Giác. Con trong vô lượng kiếp, nếu không làm bậc Đại thí chủ, cứu giúp khắp mọi người nghèo khổ, tôi thề không thành bậc Chánh Đẳng Chánh Giác. Khi đã thành Phật đạo, danh tiếng sẽ vượt khắp mười phương... Nay con xin thành tâm sám hối. A di đà phật. A di đà phật. A di đà phật」
「Đ-Đợi một chút! Ta không có ý định làm vậy! Và ngươi có ý gì khi nói là căn cứ!?」
Cô ấy tiếp lời bằng cách hét lên kinh hoàng. Tôi đoán là tôi đã bỏ qua bước đặt câu hỏi mà đi thẳng đến việc thanh tẩy. Chà, nói chuyện một chút cũng không hại gì.
「Vậy cô đang làm gì trong tầng hầm của tôi?」
「......」
Cô ấy trông có vẻ hơi bực bội, nhưng vẫn tiếp tục nói một cách bình tĩnh,
「Ta là chủ nhân của ngôi nhà này trước khi ngươi mua nó.」
「...Không thể nào.」
Đột nhiên, tôi nghĩ ra một điều. Tai của cô ấy nhọn. Bọn họ sống rất lâu, gấp khoảng hai đến ba lần tuổi thọ của con người.
「Ể? Cô là Edita-sensei ạ?」
「Ta có cảm xúc khá phức tạp khi được gọi là sensei. Lần cuối cùng có người gọi ta như vậy, ta đã bị giết rồi.」
Xem ra cô ấy đúng là một hồn ma thật.
「Thật sao ạ? Vậy thì, Edita-sensei, tại sao cô vẫn chưa chết?」
「Cơ thể này chỉ là linh thể thôi. Nó không có hình dạng vật chất.」
「Tôi… tôi hiểu rồi.」
Thật ra tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng trong bầu không khí này, tôi chỉ đành gật đầu như thể mình đã thông suốt lắm rồi.
「Thể xác của ta chính là thứ đang trôi nổi trong cái ống kia.」
Cô ấy chỉ tay về phía cô bé đang lơ lửng bên trong chiếc ống. Thân hình bé gái cứ thế trôi nổi trong một cái ống trông như được làm bằng vật liệu tương tự thủy tinh.
Nếu dùng phép thuật bay, tôi cá là có thể sắp đặt cơ thể cô ấy thành một tư thế khá là khiêu gợi. Đúng là một bữa ngon. Chỉ nhìn cô ấy trôi nổi ở đó thôi thì chưa đủ no bụng được.
「Bằng cách nào đó mà cô đã cứu được cơ thể của mình?」
「Đúng vậy.」
「Làm thế nào…」
Quả không hổ danh Edita-sensei.
Có vẻ như cô ấy đã tìm ra khiến bản thân thoát chết.
Dù không rõ cô ấy đã làm thế nào, nhưng thế giới này có đầy rẫy các loại ma thuật khác nhau. Chắc hẳn phải có cách nào đó để tách linh hồn ra khỏi thể xác.
Mà, hiện tại thì tôi đang nói chuyện với hồn ma của Edita-sensei.
「Phưhahaha! Chỉ trong vài ngày nữa thôi, ta sẽ có thể rời khỏi nơi này! Ngươi thấy sao hả?」
Phưhahaha? Cô ấy đột nhiên tỏ ra đầy tự mãn.
「Vậy sao? Thế thì, tôi nên ăn nó trước khi hết đát nhỉ.」
『Không được ăn! Đó là cơ thể ta! Giữ chừng mực đi chứ!』
"Không phải, tôi không có ý đó."
"Anh nói đúng, dung dịch bảo quản sẽ mất tác dụng trong vài ngày nữa, cơ thể tôi sẽ bắt đầu phân hủy. Đến lúc đó, dù linh hồn có còn nguyên vẹn thì cũng không thể lấy lại được thể xác để trở về như cũ nữa."
"Ra là vậy..."
Edita-sensei nói với vẻ vô cùng u buồn.
"Có cách nào giải quyết vấn đề này không?"
Nhìn vào các tác phẩm của cô ấy, tôi khó mà không nghĩ rằng thiên tài giả kim thuật sư Edita có lẽ sẽ có cách.
Tuy nhiên, cô ấy trả lời với vẻ rất chán nản.
"Nếu linh thể của tôi đủ mạnh để đánh bại Hồng Long, thì có lẽ còn có cách. Ban đầu tôi vẫn giữ một tia hy vọng, nhưng đến mấy ngày cuối này, tôi lại nghĩ rằng đừng vùng vẫy vô ích nữa, ra đi một cách thanh thản hơn sẽ tốt hơn."
Edita-sensei cười gượng gạo.
Tiếng "wa ha ha ha" trước đó giống như nụ cười gượng gạo.
Đột nhiên cười lớn tiếng như vậy, làm tôi giật mình.
"Hồng Long à."
"Đúng vậy, Hồng Long."
Nói đến từ khóa, tôi cũng nhớ ra rồi.
"Là nguyên liệu để làm loại thuốc đó à?"
"...Anh đã đọc sách của tôi chưa?"
"Rồi ạ."
"Vậy thì anh hẳn phải hiểu tình trạng của tôi thế nào rồi chứ..."
"Có lẽ vẫn còn cứu được đấy."
"Hả? Làm sao mà cứu được chứ!"
Một câu nói tùy tiện của tôi đã khiến Edita-sensei bộc phát.
"Tôi đau khổ như vậy là vì không có thuốc đây này! Đừng có bận tâm đến tôi nữa! Hay là, tôi sắp mất thể xác, còn dần dần mất đi ý thức, mà anh vẫn muốn đuổi tôi đi sao?"
"À, không phải. Tôi không có ý đó..."
"Đồ vô lương tâm! Đồ xấu xí! Đồ gà chết! Đồ trinh nam chết tiệt! Nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi là anh lên cơn động dục đúng không! Anh vừa rồi đã bỏ rất nhiều tâm trí để nghĩ cách điều chỉnh cái thứ cứng ngắc trong quần đúng không! Khi nói chuyện với người khác thì hãy tập trung lắng nghe đi!"
Edita-sensei bắt đầu buông thả bản thân, tuôn ra những lời chửi rủa xối xả.
Mọi loại lời lẽ thô tục văng vào mặt tôi.
Bị một mỹ thiếu nữ như vậy mắng, HP của tôi cứ tụt dần từng chút một.
Nhưng cô ấy mắng vừa đủ, thỉnh thoảng lại giúp tôi hồi lại một chút máu.
Nói đúng rồi đấy, chẳng ngờ ‘thằng em’ của tôi lại sống dậy rồi kìa.
Lý do tôi đút tay phải vào túi quần đã bị lộ tẩy hoàn toàn.
"Dù sao thì cũng ở dưới lòng đất, để, để thêm vài ngày thì có sao đâu! Tôi sắp chết rồi đây này! Biến thành vong linh rồi sẽ dần dần mất đi ý thức, cuối cùng hoàn toàn không biết mình là ai rồi biến mất đó! Đáng sợ lắm lắm lắm!"
Ngày qua ngày nhìn cơ thể mình thối rữa, ai mà bình tĩnh nổi chứ, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ phát điên. Biết mình vài ngày nữa sẽ chết mà vẫn có thể nói chuyện như thế này với người khác, còn nên khen cô ấy kiên cường nữa chứ.
"Oe oe! Tôi không chấp nhận đâu, tôi không chấp nhận đâu huhuhu"
Nhưng cô ấy cũng chẳng kiên cường đến vậy, một vẻ mặt sắp sụp đổ. Nếu nói thêm vài phút nữa, có khi sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc, thôi thì lúc này hãy ra tay giúp đỡ đi. Nếu như sách viết không sai, cô ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều đấy.
"Thuốc thì tôi có đây. Mấy hôm trước vừa làm xong, còn rất mới."
"...Hả?"
Edita-sensei trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Loại thuốc đó, tôi còn rất nhiều trong kho.
*
'Ăn' theo nghĩa bóng thôi. Theo tiếng lóng của người Việt, có thể gọi là 'còn ấm'