"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 92

Nói thật thì, thời gian nằm viện đúng là yên bình thật đấy, nhất là khi điện thoại được tắt hẳn chuông, không còn mấy âm thanh phiền phức kia nữa.

Lục Trúc vươn vai một cái, hoạt động cơ thể đã trở nên cứng đờ vì nằm quá lâu.

Nhưng mà, sau đó thì sao?

Cậu im lặng nhìn chiếc điện thoại của mình, trong đầu lướt qua ý định gửi tin nhắn hay gọi cuộc điện thoại cho Giang Thư để hỏi xem tình hình thế nào. Nhưng…

Làm vậy thật sự ổn sao?

Cậu vốn dĩ là muốn để cô ấy không còn day dứt vì mình nữa, chẳng phải mục đích là như vậy à?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Trúc vẫn không thể nào nhấc nổi điện thoại lên.

Dù cô ấy có hận cậu hay trách cậu, dù Giang Thư nghĩ thế nào đi nữa, thì Lục Trúc cũng đã quyết định gánh lấy nhân quả này rồi.

Thế nhưng—

Trong bầu không khí ngột ngạt, Thượng Quan Tình Vũ đã đứng bên ngoài cửa rất lâu rồi. Dù có khuyên thế nào thì Giang Thư cũng không chịu mở cửa, khiến bà nghẹn trong lòng khó chịu không tả nổi.

Cốc cốc cốc—

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu bà gõ cửa nữa. Thượng Quan Tình Vũ mím môi, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Thư, ra ăn chút gì đi con, mẹ xin con đấy…”

Đúng như dự đoán, vẫn không có phản hồi.

Thượng Quan Tình Vũ thở dài, bất đắc dĩ quay về phòng.

Chỉ cách một bức tường, ở phía bên kia, Giang Thư ngồi ngây người trên tấm chiếu tatami, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Sắc mặt cô bình tĩnh nhưng trong cái bình tĩnh đó lại ẩn chứa một chút méo mó.

Cô sai ở đâu chứ? Chuyện này vốn không nên như vậy mà. Tại sao luôn có người muốn ngăn cản cô theo đuổi cuộc sống mình mong muốn?

Tất cả... tất cả những điều này, nên trách ai đây?

Phải rồi, từ trước tới giờ, chẳng phải đều là cô đơn phương tình nguyện sao? Lục Trúc cậu ta... từ đầu đến cuối vốn dĩ chưa từng thích cô.

Cảm giác như rơi vào hầm băng, nước mắt không kìm được cứ thế lăn xuống khóe mắt. Môi cô mím chặt đến bật máu vì cắn quá mạnh, dòng máu đỏ sẫm chậm rãi trượt xuống theo khóe miệng.

Không cam lòng...

Phịch—

Cơ thể mềm nhũn đổ xuống. Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, Giang Thư hoàn toàn mất đi ý thức.

Cốc cốc cốc— Cốc cốc cốc—

“Tiểu Thư? Đã trưa rồi, con… vẫn chưa đói sao?”

Vẫn không có phản hồi.

Thượng Quan Tình Vũ cau mày, bực bội nhìn đồng hồ.

Nếu… nếu sau năm phút nữa vẫn không có phản ứng, thì bà sẽ xông vào.

Năm phút—đó đã là thời gian tối đa bà có thể nhường nhịn rồi. Trong lòng Thượng Quan Tình Vũ tràn đầy bất an. Dù sao thì tối qua trạng thái của Giang Thư đã rất bất thường rồi.

Bà hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên quyết. Nếu mở cửa ra mà nhìn thấy cảnh tượng khiến mình sụp đổ, thì những kẻ từng làm tổn thương Giang Thư, bà sẽ không tha cho bất kỳ ai!

Từng giây từng phút trôi qua.

Đến giây cuối cùng, Thượng Quan Tình Vũ thu lại điện thoại, hít sâu một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh.

Rầm—

Tìm chủ nhà? Tìm cái đầu ấy! Cùng lắm thì đền cái cửa! Dù hôm nay có là thủ tướng đến, Thượng Quan Tình Vũ bà cũng phải xông vào! Ai dám cản, bà xịt thẳng bình cứu hỏa vào mặt!

Thình thịch— thình thịch— thình thịch—

Tim đập dồn dập, căng thẳng và lo sợ ngập tràn trong lòng bà.

Đảo mắt nhìn quanh phòng, Thượng Quan Tình Vũ nhanh chóng phát hiện Giang Thư nằm bất tỉnh dưới đất, khóe miệng vẫn còn vương máu.

...Hỗn loạn ký tự không đọc được...

Đầu óc trống rỗng, Thượng Quan Tình Vũ như phát điên lao tới, ôm lấy Giang Thư, bàn tay run rẩy không biết nên đặt vào đâu.

“Tiểu Thư? Tiểu Thư? Mau tỉnh lại, đừng dọa mẹ… mau tỉnh lại, mẹ xin con đấy…”

Có lẽ tiếng gọi nghẹn ngào ấy đã có tác dụng, hàng mi của Giang Thư khẽ rung, một lúc sau từ từ mở mắt ra.

Cảm giác mất rồi lại có khiến Thượng Quan Tình Vũ tạm thời thở phào, nước mắt tuôn như suối, bà ôm chặt lấy Giang Thư, lặng lẽ rơi lệ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Ở đây... khách nhân, hai người không sao chứ?”

Tiếng đạp cửa ầm ĩ cuối cùng cũng khiến nhân viên tiệm chạy tới. Khi thấy máu ở khóe miệng Giang Thư, cô nhân viên lập tức hoảng hốt gọi xe cứu thương.

Mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Chỉ có Giang Thư là đờ đẫn nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Cô… làm sao thế này?

Không nhớ được gì cả. Mọi người xung quanh đang nói gì? Là tiếng Nhật sao? Nghe không hiểu. Trong đầu cô như trống rỗng, có cảm giác mình đã quên rất nhiều chuyện.

Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cơ thể Giang Thư đã bị người khác bế lên, vội vàng chạy ra ngoài.

Càng thêm hoang mang, Giang Thư muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô rát như rất lâu rồi chưa được uống nước, một âm tiết cũng không thể phát ra.

“Đừng sợ, đừng sợ, Tiểu Thư, chúng ta đi bệnh viện ngay... đừng sợ…”

Lời nói là dành cho cô, nhưng nghe giống như Thượng Quan Tình Vũ đang trấn an chính mình.

Bị người ta bế chạy khiến cô choáng váng, đầu vốn đã rối nay càng thêm nặng nề. Mí mắt nặng trĩu, chưa được bao lâu, Giang Thư lại thiếp đi lần nữa.

“Tiểu Thư… Tiểu Thư… Tiểu Thư…”

Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy tiếng gọi của Thượng Quan Tình Vũ, nhưng cô mệt quá, cổ họng cũng đau rát, không thể đáp lại.

[Ngủ một giấc đi.]

Cơ thể nói với cô như vậy, như thể có một ma lực nào đó dẫn dắt.

Vậy thì ngủ một lát nhé… chỉ một lát thôi, chẳng lẽ cô ngủ rồi không dậy nổi nữa sao?

Làm gì có chuyện đó chứ?

Xe cứu thương rất nhanh đã đến bệnh viện, đi thẳng vào lối cấp cứu, không cần xếp hàng.

Giang Thư vừa được đẩy vào trong, thì ở cổng phụ bên kia, Lục Trúc và Nam Cung Hướng Vãn cũng vừa từ đó bước ra.

Cả hai đều im lặng, bầu không khí có chút kỳ lạ. Lục Trúc mấy lần định mở miệng, nhưng không hiểu sao…

Nam Cung Hướng Vãn lại tỏ vẻ như đang tránh né cậu?

Cô ta cứ giữ khoảng cách năm mét, ánh mắt cũng luôn lảng tránh, im lặng đến lạ thường, hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược như mấy hôm trước.

Hơn nữa, nếu Lục Trúc nhìn không nhầm thì... quanh mắt cô ta... là bọng mắt do thức đêm?

Càng nhìn càng thấy nghi ngờ.

Cuối cùng, Lục Trúc không nhịn được nữa, dừng bước lại.

Nam Cung Hướng Vãn không chú ý, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng cậu, mũi đau điếng, vội vàng lùi lại mấy bước.

Im lặng—

“Cô…” Không biết nên nói gì, Lục Trúc ngập ngừng hồi lâu mới thốt được một câu:

“Cô làm chuyện gì trái với lương tâm à?”

Hỏi thẳng tuột như vậy. Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì không thể hỏi, dù sao thì người sai cũng là cô ta trước.

Nam Cung Hướng Vãn nhìn cậu chằm chằm vài giây, hình như còn nghiến răng, Lục Trúc thấy quai hàm cô ta hơi giật giật:

“Không có. Tôi làm việc từ trước tới giờ đều không thẹn với lòng.”

Cạn lời. Rõ ràng làm chuyện xấu mà còn nghĩ mình đúng, đúng là tam quan cần điều chỉnh lại gấp.

Lục Trúc khẽ thở ra một hơi, giọng bình thản:

“Vậy à? Thế sao hôm nay cô lại lạ lùng như vậy?”

Nam Cung Hướng Vãn cau mày, cắn môi:

“Liên quan gì tới anh?!”

Nổi nóng rồi. Cô ta nổi nóng, chứng tỏ chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Nhìn cô ta hồi lâu, Lục Trúc khẽ thở dài.

Thôi bỏ đi, mặc kệ cô ta. Dù sao thì cô ta cũng coi như gián tiếp giúp cậu hạ quyết tâm. Cậu mệt rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, trên mặt Lục Trúc hiện lên vẻ buông bỏ, quay người bước đi.

Thế nhưng, dáng vẻ đó của cậu lại bị Nam Cung Hướng Vãn hiểu theo một nghĩa khác.

Là... mỉa mai sao? Hắn ta biết rồi đúng không? Cố tình đến để nhục mạ cô chứ gì?

Đáng giận! Phải cho hắn biết tay mới được!

Không được, chỉ dằn mặt thôi thì chưa đủ. Chuyện này đã xảy ra rồi… hay là, dứt khoát diệt khẩu luôn nhỉ...